Mời Quý vị độc giả vào bên dưới
Quý Hành kéo đạo diễn Lôi đuổi theo, "Đại sư, tiền... chưa đưa."
Quý Hành nháy mắt ra hiệu, đạo diễn Lôi ngập ngừng hỏi: "Đại sư, xin lỗi, là bao nhiêu tiền vậy ạ?"
Lâm Khê mở mã QR Code, "Mười nghìn."
Đạo diễn Lôi sững người, quá rẻ.
Anh ta nhanh chóng chuyển tiền, nói: "Đại sư, nếu sau này có dịp rảnh rỗi, rất mong người ghé chơi."
Lâm Khê nhắc nhở, "Sau này tránh xa Thượng Thanh ra."
Đạo diễn Lôi gật đầu rối rít, "Dạ Đại sư, tôi biết rồi ạ, ngày mai tôi sẽ hủy hợp đồng ngay."
Lâm Khê bước đi, Quý Hành đưa cô về nhà.
Trên xe, Quý Hành đánh liều hỏi nhỏ: "Chị đại, chị đang giận sao?"
Lâm Khê ngáp dài, thờ ơ đáp: "Vì sao tôi phải giận một người không liên quan chứ? Mỗi ngày chúng ta gặp biết bao nhiêu người, cứ giận mãi không phải sẽ thành cá nóc tự phồng mình lên sao?"
Quý Hành bật cười khanh khách, "Ha ha, chị đại nói đúng quá."
Lâm Khê xoa bụng, "Nói đến cá nóc, tôi hơi đói."
Quý Hành: "... "
Quý Hành thầm nghĩ: Đúng là chị đại, tinh thần luôn sảng khoái như vậy.
…
Sau khi bị đoàn phim "Quỷ Dị Phong Vân" đơn phương chấm dứt hợp đồng, Thượng Thanh càng nghĩ càng thấy ấm ức, cơn tức giận cứ thế dâng trào.
Đạo diễn Lôi, Hứa Lệnh Nghi, Lộ Hương, và cả con tiện nhân kiêu ngạo đó nữa, sớm muộn gì cũng phải quỳ gối dưới chân cô ta mà cầu xin.
"Nếu Tiểu Bảo vẫn còn ở đây, lũ khốn đó chắc chắn đã phải c.h.ế.t thảm rồi."
Thượng Thanh vô thức đưa tay lên sờ cổ, nhớ lại khoảnh khắc thánh bài bị hủy diệt, cơn tức giận dâng lên khiến cô ta đau quặn ruột, liền đá tung chiếc bàn trước mặt.
"Đáng chết! Đáng c.h.ế.t thật mà! Con ranh khốn kiếp đó, đi c.h.ế.t đi!"
"Tiểu Bảo! Đúng rồi! Mình vẫn còn Tiểu Bảo!"
Thượng Thanh ngụy trang kín mít từ đầu đến chân, đeo khẩu trang và kính râm, phóng xe đến một khu chung cư cao cấp ở ngoại ô.
Cô ta đập cửa ầm ầm, gằn giọng: "Vu Đông Lương, cút ra đây ngay cho tôi!"
Vu Đông Lương mở cửa, vẻ mặt cau có khó chịu.
"Thượng Thanh, chúng ta đã thỏa thuận thay phiên nhau trông Tiểu Bảo mỗi tháng một lần rồi. Còn chưa đến lượt cô mà, bây giờ cô tự tiện đến nhà tôi, nếu bị cánh săn ảnh chộp được thì sao?"
Thượng Thanh cười khẩy, khinh bỉ nói: "Anh có phải Giang Tế đâu mà sợ? Chỉ là một diễn viên vô danh tiểu tốt, cánh săn ảnh có chụp được anh cũng chẳng có giá trị gì mà đăng báo."
Sắc mặt Vu Đông Lương lập tức sa sầm, nghiến răng: "Giang Tế! Rồi sẽ có ngày tôi đạp hắn xuống tận bùn đen!"
"Anh nằm mơ giữa ban ngày à." Thượng Thanh mỉa mai, không thèm che giấu sự khinh thường.
"Hôm nay cô nuốt phải thuốc s.ú.n.g à?" Vu Đông Lương quét mắt nhìn cô ta từ đầu đến chân, giễu cợt: "Ngay cả loại diễn viên vô danh tiểu tốt như cô còn chẳng bằng, lấy tư cách gì mà mỉa mai tôi?"
"Cút!"
Thượng Thanh không nói hai lời, đá mạnh một cước vào người anh ta, rồi xông thẳng vào nhà.
"Này, đứng lại! Đây là nhà tôi!"
Vu Đông Lương vội vã chạy theo ngăn cản, nhưng Thượng Thanh đã lao thẳng đến chiếc bàn thờ đặt trang trọng giữa phòng. "Tiểu Bảo đâu? Để tôi gặp Tiểu Bảo!"
Trên chiếc bàn thờ phủ vải đỏ thẫm, ba nén hương nghi ngút khói. Chính giữa là một bức tượng hình đứa bé trai, không có mắt, mũi hay tai, gương mặt trắng bệch chỉ có một cái miệng há to đỏ lòm, trông vô cùng quỷ dị.
Thượng Thanh đưa hai tay ra, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng đến lạ thường.
"Tiểu Bảo, mẹ đến rồi đây, mẹ sẽ bế con..."
Chưa đợi cô ta nói hết câu, Vu Đông Lương đã giật mạnh tay kéo cô ta ra, sắc mặt tái mét: "Thượng Thanh, cô vi phạm quy định rồi!"
Thượng Thanh gào lên đầy sốt ruột: " Tôi cần Tiểu Bảo giúp tôi làm một việc, tránh ngay ra!"
Vu Đông Lương nheo mắt sắc lẹm, "Bây giờ cô đáng lẽ phải ở đoàn phim, sao lại đột ngột chạy đến đây..."
Anh ta đột ngột cao giọng hỏi vặn: "Thánh bài của cô đâu?"
Ánh mắt Thượng Thanh chợt lóe lên tia hoảng loạn, cô ta giật mình đáp: "Chuyện đó không liên quan gì đến anh!"
"Cô đã mất thánh bài rồi, không còn đủ tư cách để sai khiến Tiểu Bảo." Vu Đông Lương nhìn chằm chằm vào cô ta, gằn từng chữ một.
Mắt Thượng Thanh đỏ ngầu như máu, cô ta điên cuồng hét lên: "Tiểu Bảo là con tôi, tôi là mẹ của nó! Tránh ra mau!"
Vu Đông Lương cười khẩy một tiếng đầy khinh bỉ: "Cô còn mặt mũi nào dám nói vậy sao? Chính tay cô đã g.i.ế.c c.h.ế.t Tiểu Bảo, Thượng Thanh, cô quên rồi à?"
Thượng Thanh ôm lấy đầu, gào thét trong tuyệt vọng tột cùng: "Câm miệng! Câm miệng lại đi!"
Cô ta và Vu Đông Lương quen biết nhau trong một buổi tiệc rượu xa hoa. Sau đó, cả hai đã uống quá chén và cùng nhau qua đêm.
Chỉ một lần duy nhất đó thôi, Thượng Thanh đã dính bầu. Cô ta đương nhiên không hề muốn giữ lại đứa bé này.
Đáng lẽ cô đã phá bỏ đứa bé, nhưng Vu Đông Lương lại nói rằng ở Nam Á có một loại tà thuật, có thể giúp họ gặp nhiều may mắn, đạt đến đỉnh cao sự nghiệp.
Thượng Thanh, người khao khát danh vọng, cuối cùng đã đồng ý thử. Cô ta cùng Vu Đông Lương lặn lội đến một đất nước Nam Á xa xôi để tìm kiếm một vị đại sư.
Đại sư kia nói, khi đứa trẻ đủ bảy tháng, hãy quay lại. Họ sẽ khắc linh hồn của đứa bé vào một tấm thánh bài, thứ sẽ mang lại may mắn và giúp cô ta nổi tiếng mãi mãi.
Thượng Thanh chấp nhận không chút do dự. Chỉ là một đứa trẻ vô dụng, nếu có thể đổi lấy vận may cho cô ta, vậy coi như là phúc phận của nó vậy.
Đúng tháng thứ bảy, cô ta quay lại Nam Á tìm đại sư.
Vị đại sư đã m.ổ b.ụ.n.g cô ta, rồi lấy đứa trẻ ra.
Đứa bé dính đầy máu, yếu ớt há miệng khóc nức nở.
Đại sư đặt đứa bé ngay bên cạnh Thượng Thanh và nói, giọng lạnh lùng: "Quyết định đi, tự tay g.i.ế.c nó, đoạn tuyệt mối liên hệ mẫu tử này."
Đứa trẻ khóc thảm thiết, tiếng khóc xé lòng nhưng Thượng Thanh vẫn không hề d.a.o động. Cô ta đưa bàn tay lạnh lẽo bóp chặt, chấm dứt sinh mạng bé nhỏ ấy.
Đại sư cười phá lên đầy man rợ: "Tốt lắm, từ nay cô chính là tín đồ của phái ta."
Thượng Thanh tận mắt chứng kiến đại sư dùng xương thịt của đứa bé để chế tạo ra một tấm thánh bài. Trên đó, một hình hài đen ngòm, nhỏ bé nằm phủ phục, trông vô cùng đáng sợ.
"Đây là con của các người," Đại sư nói, giọng rờn rợn. "Không, đây là vận may của các người. Về sau hãy cúng bái nó thật tốt."
"Cảm ơn đại sư." Thượng Thanh cúi đầu, trong lòng không một gợn sóng.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, Thượng Thanh mang tấm thánh bài trở về. Quả nhiên, nó mang đến may mắn khó tin. Vừa về nước, cô ta đã nhận được liên tiếp hai bộ phim.
Hai bộ phim ấy đều gây được tiếng vang nhỏ, giúp Thượng Thanh dần dần có tên tuổi và đứng vững trong làng giải trí đầy khắc nghiệt.
Thế nhưng, Vu Đông Lương lại như một con đỉa bám riết lấy cô ta không buông.
"Thượng Thanh, đại sư là do tôi giới thiệu, Tiểu Bảo cũng là con tôi! Nếu cô không để tôi gặp nó, chúng ta sẽ cùng chết!"
"Đồ điên!"
Cuối cùng, Thượng Thanh đành phải thỏa hiệp, đồng ý chia sẻ việc nuôi dưỡng "Tiểu Bảo", mỗi người một tháng.
Nhưng kể từ đó, vận may của cô ta không còn tốt như trước. "Tiểu Bảo" ngày càng không nghe lời, thậm chí còn làm mất tấm thánh bài. Tất cả đều tại Vu Đông Lương!
Thượng Thanh nổi cơn thịnh nộ, giáng một cái tát trời giáng vào mặt Vu Đông Lương: "Tất cả là tại anh! Nếu không, tôi đã là một đại minh tinh rồi!"
"Cô dám đánh tôi!"
Vu Đông Lương cũng tức giận không kém: "Thượng Thanh, không có tôi, cô vẫn chỉ là loại vô danh tiểu tốt, đến bò lên giường người ta cũng chẳng ai thèm ngó tới!"
Chát!
Anh ta tát trả lại cô ta.
Thượng Thanh siết chặt tay, nghiến răng ken két: "Vu Đông Lương!"
Chát! Chát!
Hai người đứng trước bàn thờ, tát nhau túi bụi, hoàn toàn không để ý đến cái bóng đen đang lơ lửng ngay trên đầu họ.
Bóng đen nhe răng nhọn hoắt, nước dãi chảy ròng ròng từ khóe miệng.
"Thơm quá, thơm quá, muốn ăn chúng quá..."
Bóng đen há cái miệng đỏ lòm, cắn phập một phát vào đầu Thượng Thanh.
"Á á á!" Thượng Thanh hét lên đau đớn đến xé tai: "Cứu, cứu tôi với!"
Vu Đông Lương sợ hãi tột độ, lùi lại mấy bước, mắt kinh hoàng nhìn "Tiểu Bảo" từng miếng từng miếng nuốt chửng Thượng Thanh.
Chưa đầy năm phút, cô ta đã biến mất hoàn toàn khỏi căn phòng, như thể chưa từng xuất hiện trên cõi đời này.
Bóng đen quay đầu lại, trên khuôn mặt trắng bệch hiện lên đôi mắt đỏ rực như máu.
Nó hào hứng l.i.ế.m môi, giọng non nớt nhưng đầy ghê rợn: "Đến lượt ông rồi, cha à."
"Á!"
Vu Đông Lương chân mềm nhũn, cố gắng bò lùi về phía sau, miệng lắp bắp: "Không, không, ngươi đừng tới..."
Đúng lúc này, hai bóng người chợt nhảy vào từ cửa sổ, nhanh như cắt.
Vu Đông Lương không còn lựa chọn nào khác, vội vàng ôm chầm lấy chân một trong hai người họ.
"Cứu mạng! Cứu tôi!"
Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, rồi túm tóc, ném Vu Đông Lương về phía con quỷ.
"Ăn đi, bảo bối."
Giọng hắn đầy mê hoặc. Con quỷ như được lệnh, lập tức lao về phía Vu Đông Lương.
"A a a!!!"
Một phút sau, tiếng kêu thảm thiết biến mất hoàn toàn trong không khí đặc quánh.
Con quỷ ợ một cái no nê, trên thân nó lại mọc thêm một đôi mắt, tổng cộng bốn con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm hai người trước mặt.
"Đói, đói, muốn ăn các ngươi..."
Người đàn ông lạnh lùng chỉ nhếch mép cười nhạt. Hắn rút ra một sợi xích sắt, xuyên thẳng qua đỉnh đầu con quỷ.
"Ư ư, ư ư." Con quỷ rên rỉ đau đớn, giãy giụa vô vọng.
Tiếng rên rỉ giống hệt tiếng mèo con the thé vang lên, người đàn ông mất kiên nhẫn quát khẽ: "Im đi, bò ngoan vào."
Con quỷ nhỏ lập tức vâng lời, không dám hé răng nửa lời.
Người đàn ông tặc lưỡi: "Thứ này, cần được dạy dỗ cẩn thận."
Người đàn ông còn lại lên tiếng, giọng trầm hẳn: "Ngươi làm quá rồi đấy, g.i.ế.c liên tiếp hai mạng người. Đây không phải Nam Á."
Thái Võ khinh khỉnh: "Cục Quản lý Đặc biệt toàn một lũ vô dụng, sợ gì bọn chúng chứ?"
Thái Văn cụp mắt xuống, giọng đều đều: "Nếu không phải có công pháp đặc biệt của ta yểm trợ, chúng ta đã sớm bị bọn họ tóm gọn rồi."