Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian

Chương 66

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

"Phát hiện thì phát hiện chứ sao." Thái Võ hoàn toàn không bận tâm, ánh mắt tóe lên sự háo hức: "Tiếp theo, nên g.i.ế.c ai đây?"

"Thái Võ!"

Thái Văn cảnh cáo, giọng nói trầm xuống: "Ngươi đừng quên mục đích chúng ta đến Đế Kinh là gì!"

"Ta đương nhiên không quên nhiệm vụ tìm kiếm mảnh vỡ thánh khí," Thái Võ nghiến răng, giọng đầy vẻ khinh bỉ, "Chỉ tại Đoàn Liên Vân vô dụng kia, dám để mất món đồ quý giá đó."

"Được rồi, chúng ta đi thôi," Thái Văn thúc giục, "Ta cần mượn khí vận của người sống để che giấu sát khí trên người chúng ta, đừng làm bừa bãi."

"Chỉ cần tìm một kẻ có khí vận mạnh là được."

Thái Võ nhìn vào quảng cáo trên màn hình điện tử bên ngoài.

"Gã đàn ông này, tướng mạo không tệ."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Kẻ tiếp theo, chính là hắn."

Phố đồ cổ.

Lâm Khê nghỉ ngơi vài ngày, sau đó lại tiếp tục bày sạp như thường lệ.

Tiền Phú Quý và Quý Hành vừa nhìn thấy cô, liền tức tốc chạy lại.

"Đại sư, cô đã đến rồi ạ!"

"Chị đại, chị cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi!"

Lâm Khê liếc mắt nhìn hai người, khẽ nhướn mày: "Hai người rảnh rỗi đến mức không có gì làm mỗi ngày sao?"

Quý Hành đáp: "Hôm nay em không có tiết học, nên chạy đến đây để học hỏi chị đại về thuật xem bói."

Tiền Phú Quý nói: "Tháng này tôi vừa thu tiền thuê xong, quả thực chẳng có việc gì làm, nên mới đến đây giúp cô duy trì trật tự."

"Được rồi, miễn là hai người thấy vui vẻ là được."

Lâm Khê bước tới ghế nhỏ của mình, nhưng Tiền Phú Quý chặn cô lại, hỏi ngay: "Đại sư, chuyện tôi nhắc đến lần trước, cô đã suy nghĩ đến đâu rồi?"

"Đổi sang chỗ khác thì được thôi." Lâm Khê đứng trên bậc thềm, ánh mắt nhìn xa xăm, " Tôi không kén chọn, phòng nào cũng ổn."

"Đại sư Lâm, mời cô theo tôi lối này."

Ông ta lấy ra một chùm chìa khóa lớn, mất đến ba phút mới tìm thấy đúng chiếc cần dùng.

Ông ta mở cánh cửa lớn ngay bên cạnh. Bên trong là một không gian rộng rãi, thoáng đãng, trên tường treo vài bức tranh sơn thủy thanh nhã, còn trên tấm biển lớn treo trên trần nhà là ba chữ: Thần Toán Đường.

Tiền Phú Quý cười ngây ngô, ánh mắt chờ đợi: "Cô thấy thế nào, không tệ chút nào chứ?"

Lâm Khê gật đầu: "Tốt lắm, gọi các bác vào đi."

Ông ta vẫy tay gọi lớn: "Đại sư Lâm bắt đầu xem bói rồi đây! Mọi người mau vào đi!"

Một đám người chen chúc ùa vào. Quý Hành đề nghị: "Chị đại, đông người quá, hay là chúng ta lập một nhóm chat để thông báo số quẻ và ai sẽ được xem trước?"

"Được thôi." Lâm Khê nhìn những khuôn mặt quen thuộc, khẽ mỉm cười. "Các bác ở phố đồ cổ này hầu như đều tìm tôi xem bói, họ cũng giống như hai người, rảnh rỗi chẳng có gì làm, nên cứ đến đây nghe chuyện phiếm."

" Nhưng sau này, khách hàng đến càng ngày càng đông, đó thực sự là một vấn đề lớn."

Tiền Phú Quý giơ tay lên, vẻ tự tin: " Tôi lớn lên ở khu này, biết rõ từng ngóc ngách và mọi người ở đây."

Quý Hành tiếp lời: "Em có thể lập một ứng dụng nhỏ, mỗi ngày chỉ để lại ba quẻ bốc thăm may mắn, có phải sẽ kịch tính hơn rất nhiều không?"

Lâm Khê nói: "Hai người muốn làm thế nào thì làm, nhưng nếu có người gặp phải quỷ dữ đến tìm tôi, hãy báo ngay lập tức. Còn những quẻ về học hành, hôn nhân, sự nghiệp thì cứ để họ xếp hàng."

Tiền Phú Quý và Quý Hành gật đầu lia lịa: "Chúng tôi hiểu rồi ạ!"

Hai người liếc nhìn nhau một cái, rồi lập tức quay đi, trong lòng đã ngấm ngầm ganh đua.

Ông ta thầm nghĩ: Chỉ là một tên sinh viên đại học quèn thôi mà, mình chắc chắn sẽ trở thành trợ thủ đắc lực số một của Đại sư Lâm.

Quý Hành lầm bầm trong bụng: "Đại sư giả mạo thì làm sao, mình nhất định sẽ trở thành trợ thủ đắc lực số một của chị đại!"

Lâm Khê thả mình vào ghế, bắt đầu buổi xem bói trong ngày.

Vị khách đầu tiên là một cô gái trẻ, dáng vẻ có phần e dè, nhút nhát.

Lâm Khê khẽ giơ tay, "Mời ngồi, cô muốn xem gì?"

"À, vâng, cảm ơn cô."

Trần Tĩnh Nghi mỉm cười nhẹ, đọc ngày sinh tháng đẻ của mình, " Tôi muốn xem về đường công danh sự nghiệp."

Cô ấy giải thích thêm, " Tôi vừa tốt nghiệp thạc sĩ năm nay, đã được nhận vào một trường trung học ở Đế Kinh. Nhưng bạn trai tôi lại muốn tôi cùng anh ấy vào Nam lập nghiệp, kinh doanh."

Cô bổ sung, "Bố mẹ bạn trai tôi đều làm ăn buôn bán."

Lâm Khê liếc nhìn cô, "Kinh doanh ngọc thạch à?"

" Đúng vậy ạ!" Mắt Trần Tĩnh Nghi chợt sáng bừng, "Cô đoán chuẩn quá, nhà bạn trai tôi hình như kinh doanh nguyên liệu ngọc thạch, nhưng cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm."

Lâm Khê thẳng thắn, không chút vòng vo, "Cô không có vận tài sản ngoài. Tôi khuyên cô nên ở lại Đế Kinh làm giáo viên trung học."

"Tài sản ngoài ở đây nghĩa là những khoản thu nhập bất ngờ, như trúng số độc đắc hay phất lên nhờ cờ b.ạ.c may rủi."

"Cung Bát Tự của cô hợp với chính tài, chính quan, rất phù hợp với công việc trong cơ quan nhà nước, không thích hợp cho việc kinh doanh buôn bán, đặc biệt là ngành ngọc thạch."

"Cô vốn học hành thuận lợi, tính cách lại đơn thuần, môi trường học đường sẽ phù hợp và an toàn hơn cho cô."

Trần Tĩnh Nghi gật đầu, hiểu ra đôi chút, "Vâng, Đại sư, tôi sẽ nghe theo lời cô."

Lâm Khê vẫy tay, "Người tiếp theo."

Tiền Phú Quý và Quý Hành đứng một bên, thỉnh thoảng lại đưa nước hay hạt dưa cho Lâm Khê. Mỗi ngày theo sát cô, họ được nghe không ít chuyện lạ tai.

Có điều, những thuật ngữ bói toán khó hiểu như Thất Sát, Chính Quan, Thiên Tài... thì cả hai đều không thể lọt tai một chữ nào. Xem ra, kiếp này họ khó mà bén duyên được với giới huyền học.

Lâm Khê ngáp dài một tiếng.

Hôm nay lại toàn những quẻ bói tầm thường, không gặp phải con hung quỷ nào ra hồn, thật có chút tẻ nhạt.

Cô vỗ nhẹ vào mặt mình, "Người cuối cùng."

Một người đàn ông đeo khẩu trang kín mít, giọng nói nhỏ đến mức gần như thều thào, chen lách vào, "Đại sư, chuyện này hơi đặc biệt, cô có thể đi cùng tôi một chuyến được không? Chi phí thế nào cũng được."

Lâm Khê ngẩng đầu. Đôi mắt cô lập tức mở to, ánh lên sự kinh ngạc.

Người này mang theo luồng âm khí cực kỳ nặng nề, còn phảng phất cả mùi m.á.u tanh nồng.

Đúng là một vụ lớn rồi đây!

Lâm Khê lập tức tỉnh táo, tinh thần sảng khoái, "Được thôi, nhưng nói trước, phí xem quẻ ban đầu là một nghìn tệ, chi phí cụ thể sẽ tính tùy tình hình, những việc lớn tất nhiên sẽ phải trả thêm."

"Không thành vấn đề!" Tô Tử Khôn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, "Đại sư, mời cô."

Lâm Khê đứng dậy.

Tiền Phú Quý và Quý Hành cũng lật đật bước theo.

Tô Tử Khôn ngăn họ lại, "Xin lỗi hai vị, chuyện này cần giữ bí mật tuyệt đối, không tiện có người ngoài đi cùng."

Tiền Phú Quý và Quý Hành đồng loạt thở dài thườn thượt.

"Chậc, cứ đến lúc có chuyện lớn là lại không được hóng hớt."

Dù tiếc nuối ra mặt, họ vẫn đành tôn trọng ý muốn của khách hàng và Đại sư Lâm Khê.

Tô Tử Khôn dừng lại trước một chiếc xe MPV màu đen bóng loáng, "Đại sư, mời cô. Nghệ sĩ nhà tôi đang ở trong xe."

Nghệ sĩ? Ngôi sao giải trí ư?

Lâm Khê tò mò bước lên xe.

Người bên trong xe che kín từ đầu đến chân, đội mũ lưỡi trai sụp xuống, đeo khẩu trang và kính râm cỡ lớn, ngoài hai bàn tay ra, không lộ chút da thịt nào.

"Tô Tử Khôn, cô ta là ai?!"

Người đàn ông cất tiếng, giọng đầy vẻ khó chịu và gắt gỏng.

Tô Tử Khôn ghé sát vào tai anh ta, thì thầm điều gì đó.

Người đàn ông càng thêm tức giận, " Tôi không cần! Bảo cô ta xuống xe ngay lập tức!"

Tô Tử Khôn hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, "Đại sư, xin cô đừng để bụng. Anh ta bị bệnh, đầu óc có chút không bình thường, cô đừng chấp kẻ điên làm gì."

"Tô Tử Khôn!!"

Người đàn ông tức giận đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, ho khan dữ dội vài tiếng.

"Khụ khụ khụ..."

"Ôi trời ơi, tiểu tổ tông của tôi!"

Tô Tử Khôn vỗ bốp bốp vào lưng anh ta, "Này bệnh nhân, đừng lắm lời nữa, không là bệnh tình càng nặng thêm đấy."

Người đàn ông bị vỗ càng ho dữ dội hơn, toàn thân run lẩy bẩy, muốn nói nhưng chẳng thể thốt lên lời.

Lâm Khê lắc đầu chán nản, nhắc nhở, "Anh mà vỗ nữa thì khỏi cứu chữa, anh ta sắp đi gặp ông bà rồi."

"Ha ha ha..."

Tô Tử Khôn gãi đầu cười gượng, "Ấy chết, tôi lỡ tay hơi mạnh. Cậu thấy trong người sao rồi?"

Người đàn ông cúi đầu, vẫn im lặng không nói một lời.

Tô Tử Khôn nhìn quanh một lượt, "Ờ, đại sư, cô xem giúp cậu ta đi."

Lâm Khê thản nhiên ngồi xuống, "Quấn kín mít như cái kén thế này, tôi nhìn kiểu gì ra?"

Tô Tử Khôn liền kéo khẩu trang của người đàn ông xuống, "Đừng quấn nữa, mau để đại sư xem mặt cậu đi."

" Tôi không muốn!"

Người đàn ông giữ chặt khẩu trang, sức của Tô Tử Khôn không mạnh bằng anh ta, không tài nào kéo nổi.

"Bỏ ra mau! Dù cậu có xấu xí hơn, da dầu hơn, ba ngày chưa gội đầu, hai ngày chưa thay quần áo đi chăng nữa, tôi tin đại sư cũng chẳng chê bai cái mặt này đâu..."

"Á á, sao cậu lại véo tôi?"

Cứ thế, hai người họ lao vào choảng nhau, dĩ nhiên là Tô Tử Khôn bị đánh cho bầm tím cả tay rồi.

Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian

Chương 66