Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian

Chương 96

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

Sở Lăng định phản ứng, nhưng lại nhớ ra đây là tiệc của ông Quý, hơn nữa anh ta chỉ là một vệ sĩ.

Anh ta cứng rắn kìm nén bản năng của mình, vẫn đứng chắn giữa Quý Tranh và Hạ Đình.

Hạ Đình khinh bỉ hừ một tiếng: "Một tên cục mịch, cô ấy nhìn anh có gì hay ho chứ?"

Quý Tranh không thể chịu đựng thêm nữa: "Sở Lăng, đưa anh ta ra ngoài. Chuyện bên ông nội để tôi lo."

Sở Lăng nhận lệnh, một tay túm lấy cổ áo Hạ Đình, sải bước nhanh về phía cửa.

"Chết tiệt!"

Hạ Đình không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Quý Tranh đúng là nhẫn tâm, không cho anh ta bất kỳ cơ hội giải thích nào, còn gọi người ném anh ta ra ngoài.

Hạ Đình vùng vẫy hết sức, nhưng nhận ra mình không thể nhúc nhích được chút nào.

Cảnh này thật quen thuộc, trước đây Kỳ Văn Dã cũng từng ném anh ta y như vậy.

Sở Lăng nhìn có vẻ gầy gò, nhưng sức lực lại không hề thua kém Kỳ Văn Dã. Hai người này rốt cuộc ăn gì mà khỏe đến thế?

Hạ Đình ngã nhào xuống đất, miệng đầy cỏ.

Anh ta giận dữ hét lên: "Đợi đấy cho tôi!"

Sở Lăng thậm chí chẳng thèm liếc mắt, quay lưng trở lại bảo vệ cô cả.

Hạ Đình xoa xoa mông, ngồi thẫn thờ trên đám cỏ.

Có lẽ anh ta và Quý Tranh đã chấm dứt thật rồi.

Ngày xưa đẹp đẽ biết bao, sao giờ lại đi đến bước đường này?

"Cậu Hạ, đã lâu không gặp."

Một cô gái mặc váy hồng, trang điểm kỹ lưỡng đưa tay ra: "Đêm khuya ngồi dưới đất sẽ lạnh đấy, mau đứng dậy đi."

Hạ Đình ngẩng đầu: "Cô là... gì Mỹ nhỉ?"

Khuôn mặt cô gái thoáng méo mó: "Cậu Hạ, cậu đúng là người bận rộn hay quên. Tôi là Hàn Mỹ Nguyệt."

Giọng điệu của cô ta rất thân mật, người ngoài không biết lại tưởng cô ta và Hạ Đình thân thiết lắm.

Hạ Đình chợt nhớ ra: "À, bạn cùng phòng của Quý Tranh, Tiểu Mỹ."

Hàn Mỹ Nguyệt nghiến chặt môi, thầm chửi rủa trong lòng.

Anh mới là Tiểu Mỹ, cả nhà anh đều là Tiểu Mỹ thì có!

Cô ta khẽ cười: "Ha ha, cậu Hạ vẫn như xưa, luôn hài hước dí dỏm."

Hạ Đình đứng dậy, phủi cỏ trên mông: "Còn cô thì thay đổi rồi, không những già đi mà còn xấu đi nữa."

Anh ta bổ sung thêm: " Tôi vốn là người thẳng tính, cô đừng để bụng. Tất nhiên có để bụng cũng vô ích, trước một khuôn mặt kém sắc như vậy, tôi thật sự không thể thốt ra hai từ 'xinh đẹp '."

Hàn Mỹ Nguyệt tức điên lên.

Aaa! Thật muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cả anh ta lẫn Quý Tranh!

Bình tĩnh, bình tĩnh, cô ta còn việc chính phải làm.

Hàn Mỹ Nguyệt cố gượng cười: "Ha ha, hôm nay trang điểm không được ưng ý lắm, khiến cậu Hạ chê cười rồi."

Cô ta tiến một bước: "Cậu Hạ, trên đầu anh có dính cỏ kìa, để tôi giúp anh gỡ xuống..."

Chưa kịp nói hết câu, Hạ Đình bất ngờ lùi lại, tránh xa cô ta.

Hạ Đình bịt mũi: "Cô có mùi gì lạ thế, giống như đôi tất ba trăm năm chưa giặt. Tránh xa tôi ra."

Hàn Mỹ Nguyệt siết chặt nắm đấm.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Aaaa! Cô ta không thể chịu đựng nổi nữa!

Hàn Mỹ Nguyệt tìm một cái cớ để rời đi: "Cậu Hạ, tôi có việc, hẹn gặp lại sau nhé."

Đáng ghét! Cô ta vẫn chưa tiếp cận được Hạ Đình, làm sao thực hiện kế hoạch đây.

Thôi, đành tìm Hạ Đình vào lúc khác vậy, trước mắt phải giải quyết Quý Tranh, bỏ lỡ thời cơ này thì không ổn.

Hàn Mỹ Nguyệt mất vài phút để tìm người, cô ta cầm hai ly rượu vang tiến lại gần: "Bạn cũ, lâu rồi không gặp."

Quý Tranh liếc nhìn cô ta: "Hàn Mỹ Nguyệt, lâu rồi không thấy cô."

" Tôi đi du học, mới về nước gần đây." Hàn Mỹ Nguyệt đưa ly rượu cho cô ấy: "Cụng ly chứ?"

"Hôm nay là sinh nhật ông, tôi xin phép không uống rượu." Quý Tranh nâng ly nước trái cây, giọng điệu rất khách sáo: "Chào mừng cô trở về nước."

Cô ấy và Hàn Mỹ Nguyệt từng là bạn cùng phòng, cũng là bạn thân nhất, nhưng quá nhiều chuyện đã xảy ra, khiến hai người dần dần xa cách.

Hàn Mỹ Nguyệt không cố chấp, chỉ khẽ cụng ly, tự nhiên lướt ngón tay mình qua mu bàn tay của Quý Tranh.

Bước đầu tiên, đã thành công ngoài mong đợi.

Ánh mắt Hàn Mỹ Nguyệt thoáng cúi xuống, che đi tia đắc thắng vừa vụt qua. "Quý Tranh, chúc mừng cô đã lên nắm quyền điều hành Quý thị."

Quý Tranh nhấp một ngụm nước trái cây, đáp lại ngắn gọn: "Cảm ơn."

Ánh mắt Hàn Mỹ Nguyệt khẽ dịch chuyển, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp. Cô ta liếc sang người đàn ông đứng cạnh Quý Tranh. "Đây là ai vậy?"

Quý Tranh vẫn điềm nhiên, giới thiệu: "Sở Lăng, trợ lý kiêm vệ sĩ của tôi."

Hàn Mỹ Nguyệt nở nụ cười quyến rũ, "Chào anh Sở."

Sở Lăng chỉ khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, "Chào cô."

Hàn Mỹ Nguyệt xoay đôi mắt đầy ý đồ, âm thầm khẳng định: Người thứ hai, chắc chắn là anh ta.

Quý Tranh dứt khoát xoay người, " Tôi còn chút việc, xin phép."

"Quý Tranh, cô chờ một lát." Hàn Mỹ Nguyệt đột ngột ngả nghiêng, cố tình va mạnh vào Sở Lăng. "Ối!"

Sở Lăng không hề giơ tay đỡ, mặc cho cô ta mất thăng bằng ngã sóng soài xuống sàn.

Tiếng "choang" vang lên, rượu vang đỏ sánh đổ tràn lan, b.ắ.n tung tóe lên vạt váy của Hàn Mỹ Nguyệt và cả mũi giày da bóng lộn của Sở Lăng.

Chiếc váy ướt sũng dính chặt vào người, thân hình Hàn Mỹ Nguyệt đổ rạp trên nền gạch. Cô ta tức đến tái mét mặt mày.

Những người đàn ông bên cạnh Quý Tranh đều như vậy, chỉ toàn tâm toàn ý hướng về cô ấy.

Hàn Mỹ Nguyệt ghen đến đỏ mắt, dường như sắp phát điên.

Rõ ràng năm xưa cô ta mới là người tỏ tình trước, thế mà Hạ Đình lại chỉ một lòng với Quý Tranh. Càng nghĩ càng hận, cô ta nghiến chặt răng.

Nhưng chẳng mấy chốc, Quý Tranh sẽ chẳng còn lý do để cười được nữa.

Chỉ cần thành công chạm vào Sở Lăng, bước thứ hai của Hàn Mỹ Nguyệt đã hoàn thành. Giờ cô ta chỉ cần ngồi chờ xem màn kịch hay phía trước.

Đại tiểu thư Quý gia và vệ sĩ riêng của cô ta, lại vướng vào scandal ngay tại tiệc mừng thọ của ông nội. Chắc chắn đây sẽ là một tin tức gây chấn động toàn giới thượng lưu.

Hàn Mỹ Nguyệt tự nhéo mạnh vào đùi, cố ép ra vài giọt nước mắt chực trào. Cô ta thút thít, "Quý Tranh, tôi xin lỗi. Mấy ngày nay vừa về nước chưa quen múi giờ, vừa nãy tự nhiên thấy chóng mặt quá, không cẩn thận nên mới bị ngã."

Cô ta ngồi bệt trên nền nhà, nét mặt đầy vẻ hối lỗi, chiếc váy hồng xinh đẹp giờ đây đã dính bẩn một mảng lớn, ướt sũng.

Hôm nay là tiệc mừng thọ bảy mươi của ông Quý, Quý Tranh dĩ nhiên không muốn làm mất mặt gia đình hay gây ra chuyện gì ồn ào.

Cô ấy cúi xuống, đỡ Hàn Mỹ Nguyệt đứng dậy, chỉ nói: "Đứng lên đi."

Nước mắt Hàn Mỹ Nguyệt lưng tròng, cô ta vội vàng giải thích, giọng điệu đầy đáng thương: "Xin lỗi, Quý Tranh, tôi thực sự không cố ý. Bác sĩ từng nói tôi bị hạ đường huyết bất chợt..."

Quý Tranh vẫn bình thản, khẽ nhíu mày: "Nếu đã chóng mặt đến vậy, cô nên về nhà nghỉ ngơi sớm thì hơn."

Hàn Mỹ Nguyệt gượng gạo nặn ra một nụ cười, "Vậy cô thay tôi chúc mừng sinh nhật ông Quý nhé. Thật xin lỗi vì tôi không thể tự mình đến gửi lời chúc phúc."

Quý Tranh đáp lại một cách xã giao, " Tôi thay mặt ông nội cảm ơn lời chúc của cô."

"Thôi vậy, tôi về trước đây. Khi nào rảnh, chúng ta hẹn gặp lại." Hàn Mỹ Nguyệt vừa bước được một bước, bỗng "Á" lên một tiếng đau đớn. "Ôi, hình như tôi bị trật chân rồi!"

Quý Tranh chỉ liếc cô ta một cái đầy ẩn ý, rồi nói: " Tôi sẽ gọi bác sĩ cho cô."

"Không, không cần đâu!" Hàn Mỹ Nguyệt vội vã nắm chặt lấy tay Quý Tranh. "Quý Tranh, cô đưa tôi lên tầng hai nghỉ ngơi một lát được không? Váy tôi bị bẩn hết rồi, không muốn đứng đây để mọi người nhìn thấy."

"Đợi khi tiệc tàn, tôi sẽ bảo tài xế nhà tôi đến đón. Không cần làm phiền cô thế này."

"Được không, Quý Tranh?"

Hàn Mỹ Nguyệt còn cố tình níu lấy tay Quý Tranh, làm bộ làm tịch làm nũng.

Khoảnh khắc đó, Quý Tranh như thể được quay về thời đại học. Hai người từng cùng học, cùng ăn, thân thiết hơn cả chị em ruột.

Quý Tranh cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. "Được thôi, tôi sẽ đưa cô lên phòng nghỉ trên tầng hai."

Tầng một là sảnh chính, tầng hai được bố trí vài phòng nghỉ dành cho khách.

Cả hai từ từ bước lên cầu thang lộng lẫy, Sở Lăng vẫn lặng lẽ theo sát phía sau.

Hàn Mỹ Nguyệt vẫn khập khiễng lê bước, cả người càng dựa sát vào Quý Tranh.

" Tôi nhớ thời đại học quá. Lúc đó thật vô tư, chẳng phải bận tâm gì nhiều, mỗi ngày chỉ học vài tiết rồi rong chơi, đâu như bây giờ phải lo toan đủ thứ cho hôn nhân và tương lai."

Quý Tranh chỉ khẽ "Ừ" một tiếng, rồi hỏi lại: "Cô sống ở nước ngoài có ổn không?"

Hàn Mỹ Nguyệt khẽ cứng người, đáp: "Khá ổn. Ba tôi chẳng mấy khi quản, tôi rất tự do, nhưng lại chẳng có mấy bạn bè."

Đôi mắt cô ta hơi đỏ hoe, nhìn Quý Tranh đầy mong đợi: "Quý Tranh, tôi nhớ cô lắm. Chúng ta vẫn là bạn tốt, đúng không?"

Quý Tranh nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu lạnh nhạt: "Đến nơi rồi."

Cô ấy, Hàn Mỹ Nguyệt, và Hạ Đình, mọi thứ giữa họ đã không thể quay lại như xưa được nữa.

Giờ đây, Quý Tranh là CEO của tập đoàn Quý Thị. Mọi việc cô làm đều phải đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu, tình yêu hay tình bạn đều chỉ là những thứ cản trở cô trên con đường sự nghiệp.

Hàn Mỹ Nguyệt siết chặt tay, trong lòng dâng lên sự tức giận.

Diễn xuất tốt đến thế, vậy mà Quý Tranh lại chẳng hề để mắt đến cô ta!

Hàn Mỹ Nguyệt cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Làm phiền cô rồi."

Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian

Chương 96