Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian

Chương 97

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Quý Tranh đẩy cửa, nhẹ nhàng đỡ cô ta vào trong. Sở Lăng đứng gác nghiêm nghị ngoài cửa.

Hàn Mỹ Nguyệt có vẻ ngượng ngùng hỏi: "Có bộ quần áo nào sạch không? Người tôi ướt nhẹp, khó chịu quá."

Quý Tranh bình tĩnh đáp: "Cô cứ ngồi đợi một lát, tôi sẽ đi lấy một bộ đồ cho cô thay."

Cô ấy vừa định quay người rời đi thì giọng Hàn Mỹ Nguyệt chợt trở nên khác lạ: "Quý Tranh, đừng đi vội. Màn kịch hay sắp sửa mở màn rồi."

Quý Tranh khẽ nhíu mày: "Cô nói gì?"

Hàn Mỹ Nguyệt cười lạnh nhạt, búng tay một cái. "Cổ trùng..."

Những lời nói tựa như tiếng tụng kinh vọng vào tai, Quý Tranh cảm thấy toàn thân mềm nhũn, gục xuống ghế sofa. Sở Lăng cũng đổ vật ra sàn, bất tỉnh nhân sự.

Cả hai đều không thể cử động. Đồng tử Quý Tranh co rút lại, cô gắng gượng hỏi: "Hàn Mỹ Nguyệt, cô đang làm gì vậy!"

Hàn Mỹ Nguyệt nhanh chóng cướp lấy điện thoại của cả hai, giả vờ che miệng một cách khoa trương: "A! Quý Tranh, cô làm sao thế?"

Đầu Quý Tranh choáng váng, hai má cô ấy ửng đỏ bất thường. Cô muốn đứng dậy nhưng không còn chút sức lực nào.

Phản ứng này rất giống như bị trúng một loại thuốc nào đó, nhưng rõ ràng cô ấy đã không hề uống ly rượu vang đỏ kia, tại sao lại thành ra thế này?

Hàn Mỹ Nguyệt nhìn Quý Tranh từ trên cao, giọng nói đầy căm hận: "Quý Tranh, tôi đã nhịn cô rất lâu rồi. Ngày xưa, tôi là người tỏ tình với Hạ Đình trước, tôi cũng là người thích anh ta trước. Cô dựa vào cái gì mà lại có thể ở bên cạnh anh ấy?"

Quý Tranh hít một hơi thật sâu: "Hạ Đình không thích cô, cô có giỏi thì đi tìm anh ta mà đòi!"

Nhắc đến Hạ Đình, Hàn Mỹ Nguyệt càng thêm phẫn nộ: "Trong mắt anh ta chỉ có cô. Tôi đã hy sinh rất nhiều vì anh ta, thậm chí mất cả danh dự, nhưng anh ta chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần!"

"Cha tôi xem tôi như một món đồ bỏ đi, thẳng tay đẩy tôi ra nước ngoài. Cô có biết tôi đã sống khổ sở thế nào nơi đất khách không?"

"Tất cả là tại cô! Đều tại cô!"

Hàn Mỹ Nguyệt trong cơn tức giận, bóp chặt cằm Quý Tranh, chầm chậm quan sát từng đường nét trên khuôn mặt cô ấy.

"Quý Tranh, tôi ghen tị với cô, ghen đến phát điên lên được!"

"Cô là cô cả duy nhất của nhà họ Quý, còn tôi chỉ là con cờ không được cha yêu thương!"

"Bên cạnh cô lúc nào cũng có vô số đàn ông vây quanh, còn người đàn ông tôi yêu lại chỉ thích cô!"

" Tôi ghét cô, ghét đến chết!"

Quý Tranh càng lúc càng mơ hồ, dần dần không thể nhìn rõ người trước mặt nữa.

Cô ấy gượng gạo nói: "Hàn Mỹ Nguyệt, cô bị bệnh rồi! Không đi trả thù cha cô, lại đổ hết hận thù lên tôi. Tôi hối hận nhất là đã làm bạn với cô."

" Tôi thực sự có bệnh, nhưng là bị cô ép đến mức này!" Hàn Mỹ Nguyệt khẽ vỗ vào má Quý Tranh: "Quý Tranh, cô sẽ sớm không cười nổi nữa đâu."

Quý Tranh yếu ớt hỏi: "Cô rốt cuộc muốn làm gì?"

Hàn Mỹ Nguyệt bật cười điên cuồng, giọng nói đầy vẻ hả hê: "Chỉ chốc lát nữa thôi, tất cả mọi người sẽ biết cô cả nhà họ Quý đã làm những gì với vệ sĩ của mình trong bữa tiệc mừng thọ của ông nội."

Trong lòng Quý Tranh chợt dâng lên nỗi lo sợ tột cùng.

Thảo nào cô và Sở Lăng cùng lúc cảm thấy cơ thể rã rời, nóng bỏng như lửa đốt. Hóa ra Hàn Mỹ Nguyệt đã có sẵn mưu đồ này.

Quý Tranh cố gắng giữ lấy chút lý trí cuối cùng: "Nếu cô làm vậy, không sợ nhà họ Quý trả thù sao? Không sợ bị cảnh sát tóm à? Cô dừng lại bây giờ vẫn còn kịp."

Hàn Mỹ Nguyệt khinh khỉnh: "Hừ! Cô đừng hòng hù dọa tôi. Cảnh sát tuyệt đối không thể phát hiện ra đâu."

Đây không phải thuốc, mà là một loại thánh vật đặc biệt.

Cảnh sát thì có là gì. Đại sư Giang mới là người có năng lực mạnh nhất trên đời này.

Hàn Mỹ Nguyệt cười nhếch mép, ánh mắt lạnh băng: "Quý Tranh, qua đêm nay, cô sẽ chẳng còn là cô cả cao quý của nhà họ Quý nữa rồi."

Quý Tranh chậm rãi, dứt khoát đáp từng lời: "Bất kể có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn là cô cả nhà họ Quý, còn cô, mãi mãi chỉ là đứa con riêng không được thừa nhận!"

Nghe thấy từ "con riêng", khuôn mặt Hàn Mỹ Nguyệt lập tức vặn vẹo vì giận dữ.

Cô ta giơ tay định tát Quý Tranh, nhưng bất ngờ bị một lực vô hình đẩy ngã, ngã mạnh xuống sàn.

"Cô không được bắt nạt cô cả!"

Sở Lăng mặt đỏ bừng, khóe miệng rỉ ra một vệt máu.

Anh phát hiện mình không thể cử động, liền cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, dốc hết sức lực cuối cùng lao về phía Hàn Mỹ Nguyệt.

Hàn Mỹ Nguyệt siết chặt nắm đấm, gằn giọng: "Các người chờ đấy cho tôi!"

Không thể lãng phí thời gian, kế hoạch này chỉ còn bước cuối cùng là hoàn thành.

Cô ta muốn tất cả mọi người tận mắt chứng kiến Quý Tranh phóng đãng bên một người đàn ông.

Hàn Mỹ Nguyệt lẩm nhẩm câu thần chú đại sư Giang đã dạy: "Cổ mễ da... Cổ mễ da..."

Cô ta đóng cửa rời đi, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn. Màn kịch hay sắp sửa diễn ra rồi.

Quý Tranh, cô cả nhà họ Quý, CEO của tập đoàn Quý Thị... Hừ, cứ chờ xem, danh tiếng của cô sẽ tan nát như thế nào!

Bên trong căn phòng.

Cả người Quý Tranh nóng bừng, từng đợt sóng nhiệt thiêu đốt dâng trào khắp cơ thể.

Nóng quá, nóng quá...

Cô vô thức tìm đến Sở Lăng, hai tay bám chặt lấy cổ anh. Mùi hương nam tính từ người anh dịu đi cảm giác trống rỗng trong lòng cô, khiến cô cuối cùng cũng thấy đỡ nóng hơn đôi chút.

Sở Lăng gắng sức kiềm chế bản thân, cố đẩy người đang bám chặt lấy mình ra.

Không được, anh ta không thể làm tổn thương cô cả.

Hai người tách ra, nhưng cảm giác như hàng vạn con kiến đang bò loạn trong ngũ tạng, sự đau đớn này thật không thể chịu đựng nổi.

Lý trí dần dần tan biến, dây thần kinh trong đầu Quý Tranh như đứt phựt. Cô không kiềm được mà bật ra một tiếng rên khẽ.

Mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo. Trong cơn hoảng loạn, Sở Lăng vớ đại một vật sắc nhọn. Chẳng kịp nghĩ ngợi, anh liền đ.â.m thẳng vật đó vào bụng mình.

Máu tươi phun trào, cảm giác bức bối trong người lập tức dịu đi đôi chút.

Trước mắt Quý Tranh, mọi thứ nhòe đi.

Máu, rất nhiều máu...

Sở Lăng ngã gục trong vũng máu.

Quý Tranh chạm vào một bàn tay đầy máu, cô hoảng loạn thốt lên: "Sở Lăng, Sở Lăng…"

Cô gọi hết sức mình, nhưng tiếng phát ra lại nhỏ đến thảm hại, không biết Sở Lăng có nghe thấy không.

Cơn đau dữ dội khiến Sở Lăng tỉnh táo hơn đôi chút. Anh đã nghe thấy.

Anh nghe thấy cô cả gọi tên mình, cũng nhìn thấy nước mắt trên gương mặt cô.

Cô cả đang khóc vì anh. Sở Lăng nghe vậy, lòng tràn đầy lo lắng: "Cô cả, tôi không sao, cô đừng khóc …"

Quý Tranh lần theo giọng nói yếu ớt mà chậm rãi tiến đến, nhìn thấy con d.a.o gọt hoa quả trong tay anh.

"Dao, máu, nhiều m.á.u quá…"

Con d.a.o đầy m.á.u tươi. Cô liền hiểu ra, Sở Lăng đã không ngần ngại tự đ.â.m vào mình để chống lại dục vọng đang thiêu đốt.

Mùi m.á.u tanh nồng đậm đặc lan tỏa khắp phòng. Quý Tranh cảm thấy cơn nóng bức trong người cô đã dịu đi đáng kể.

Dường như, mùi m.á.u tươi thật sự có thể kìm hãm ham muốn tột độ này. Quý Tranh hiểu rõ điều đó, và Sở Lăng cũng vậy.

Tuy nhiên, sự bình tĩnh vừa đạt được không kéo dài bao lâu. Từng đợt sóng nhiệt khác lại cuộn trào, thiêu đốt cô.

Đầu óc Quý Tranh căng như dây đàn. Cô cảm thấy cả người khó chịu, đau đớn tột độ.

Sở Lăng cũng không thể chịu đựng thêm nữa. Anh dường như đã hiểu, chỉ có m.á.u tươi mới có thể tạm thời áp chế được thứ sức mạnh tà ác đang giày vò bên trong cơ thể mình.

“Cô cả, cô đừng lại gần tôi!”

Quý Tranh ngẩng đầu lên, cảm nhận được ý định điên rồ của anh. Cô lắp bắp: “Không, anh đừng…” Đừng tự làm tổn thương mình, nhưng câu nói ấy chưa kịp thốt ra trọn vẹn, thì mùi m.á.u trong không khí đã trở nên tanh nồng đến rợn người.

Sở Lăng lại tự đ.â.m mình một nhát nữa, m.á.u đỏ tươi lập tức lan tràn trên sàn nhà.

Anh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, bị những người chú bác chiếm đoạt tài sản rồi đẩy vào trại trẻ mồ côi. Trại trẻ mồ côi khi ấy chẳng khác nào một xã hội thu nhỏ tàn khốc. Sở Lăng lúc đó còn quá nhỏ bé, gầy gò nên luôn bị bắt nạt, phải sống trong cảnh bữa đói bữa no. Cậu bé bảy tuổi chưa cao đến một mét, thấp hơn hẳn so với những đứa trẻ cùng trang lứa.

Lúc đó, người nhà họ Quý đến trại trẻ, muốn chọn vài đứa trẻ khỏe mạnh, cao lớn về nuôi. Sở Lăng vừa thấp bé vừa gầy gò, đương nhiên không được lọt vào mắt xanh của họ. Cô quản lý viện thông báo về việc này, tất cả bọn trẻ đều háo hức chạy ra trước, mong được gia đình Quý chọn lựa. Chỉ có Sở Lăng trốn mình trong góc phòng, ôm khư khư chiếc bánh bột ngô đã nguội lạnh, trong lòng lại vui sướng khôn tả.

Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian

Chương 97