Mời Quý độc giả đọc tiếp toàn bộ chương truyện!
Những đứa trẻ hay bắt nạt cậu không còn ở đó, cuối cùng cậu bé cũng có thể ăn trọn vẹn một cái bánh bột ngô mà không bị tranh giành. Đây là niềm hạnh phúc lớn nhất đối với cậu.
“Sao cậu không ra xếp hàng ở đằng trước?”
Một thiếu nữ vận váy áo lộng lẫy, toát lên khí chất thanh tao, cao quý đứng trước mặt cậu bé. Sở Lăng sợ hãi lùi lại, giọng nói run run: “ Tôi không ra... cậu đừng lấy bánh bột ngô của tôi.”
Thiếu nữ nhìn cậu bé một cái thật sâu, rồi quay lưng bước đi.
Sau khi ăn xong chiếc bánh bột ngô định mệnh ấy, Sở Lăng không hiểu vì sao lại được nhà họ Quý chọn. Từ đó về sau, cậu bé không còn phải gặm những chiếc bánh bột ngô cứng ngắc, ngày nào cũng có giường ấm, cơm ngon. Cậu bé biết ơn gia đình Quý sâu sắc, và càng biết ơn cô cả – người đã thay đổi cuộc đời mình.
Cô cả từng bị bắt cóc, nên nhà họ Quý muốn chọn một vệ sĩ riêng cho cô. Sở Lăng đã cố gắng hết mình để học tập, rèn luyện, đánh bại hơn năm mươi người khác và cuối cùng trở thành vệ sĩ trung thành của cô cả, dốc lòng bảo vệ sự an toàn cho cô.
Giờ phút này, Sở Lăng cảm thấy vô cùng tự trách. Anh thật sự vô dụng, lại để cô cả rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm đến vậy.
Sở Lăng cố gắng kìm nén ham muốn đang cồn cào trong cơ thể, lại tự đ.â.m mình thêm một nhát d.a.o nữa. Trước mắt Quý Tranh chỉ còn lại một màu m.á.u đỏ ghê rợn, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi. Cô dồn hết sức lực còn lại, gào lên: “Sở Lăng, tôi ra lệnh cho anh, dừng lại ngay lập tức!”
Sở Lăng không dám nhìn thẳng vào cô. Đây là lần đầu tiên, và có lẽ cũng là lần cuối cùng anh dám làm trái lệnh của cô cả. Anh không cho phép bất cứ ai làm tổn thương cô, càng không cho phép bản thân mình gây hại cho cô. Âm mưu của Hàn Mỹ Nguyệt tuyệt đối không thể thành công. Dù có phải đánh đổi bằng cả mạng sống, anh cũng phải bảo vệ cô cả an toàn.
Ở tầng một của hội trường, Quý Hành đột nhiên cảm thấy một trận bồn chồn khó tả. Cậu không khỏi dừng bước, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy? Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu: đã lâu rồi cậu chưa nhìn thấy chị gái mình.
Quý Hành vội vàng tìm người hỏi thăm: “Chị tôi đâu rồi? Có ai nhìn thấy chị tôi không?”
Phần lớn mọi người lắc đầu, một phục vụ viên lễ phép đáp: “ Tôi thấy cô cả dìu cô Hàn lên tầng hai rồi ạ.”
“Cảm ơn.” Quý Hành nhanh chóng chạy lên tầng hai, vừa đi được vài bước đã gặp một đám nam nữ cầm ly rượu đang túm tụm trò chuyện.
Hàn Mỹ Nguyệt cũng ở trong đám đông đó, cô ta cười tươi rói, ánh mắt đầy ẩn ý: “Cô Quý đang chuẩn bị một bất ngờ ở tầng hai, cô ấy nhờ tôi mời mọi người cùng lên xem.” Cô ta nháy mắt tinh nghịch: “Chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng đâu.”
Quý Hành cảm thấy có gì đó không ổn. Chị gái mình chưa từng nhắc đến chuyện bất ngờ nào cả.
Tính cách chị em cậu hoàn toàn trái ngược. Cậu thì thích làm theo ý mình, còn chị gái luôn có kế hoạch rõ ràng, đặc biệt là với những sự kiện quan trọng như bữa tiệc sinh nhật này. Chị ấy sẽ không bao giờ đột ngột làm điều gì ngoài dự tính.
Quý Hành chen qua đám đông, hỏi gấp: “Hàn Mỹ Nguyệt, tại sao tôi chưa nghe nói chị ấy chuẩn bị bất ngờ nào cả?”
Hàn Mỹ Nguyệt không hề nao núng.
Quý Hành vốn là một người đơn thuần, dễ dàng bị dắt mũi theo ý người khác.
Hàn Mỹ Nguyệt lấy điện thoại, mở sẵn đoạn tin nhắn: “Cậu Quý xem đi, cô Quý đích thân dặn dò làm vậy, tôi không hề vượt quyền đâu.”
“Cậu Quý bận học, mấy chuyện nhỏ này tôi sẽ lo.”
Quý Hành nhìn kỹ, đúng là ảnh đại diện của chị gái mình, nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Hàn Mỹ Nguyệt nhếch môi cười trêu chọc: “ Tôi là bạn thân nhất của cô Quý, chẳng lẽ cậu Quý lại không tin tôi?”
Mọi người xung quanh cũng lên tiếng đồng tình.
“Cô Hàn và cô Quý từng là bạn cùng phòng ở đại học, họ suốt ngày như hình với bóng, thân thiết lắm.”
“ Đúng vậy, con nhà tôi cũng biết chuyện này.”
“ Nhưng tôi nghe nói họ đã trở mặt vì cậu Hạ...”
Ánh mắt Hàn Mỹ Nguyệt lóe lên tia hận ý, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Ha ha, mọi người nói đùa rồi. Trước đây tôi đi du học, nên liên lạc với cô Quý ít hơn, nhưng tình bạn giữa chúng tôi không hề thay đổi đâu.”
“Thôi nào, đừng để cô Quý chờ lâu, mau lên xem bất ngờ cô ấy chuẩn bị nào.”
Hàn Mỹ Nguyệt cố ý nhấn mạnh hai chữ “bất ngờ”. Một bất ngờ khủng khiếp đang chờ đợi tất cả mọi người, và đặc biệt là cả nhà họ Quý.
Cô ta mỉm cười thích thú gọi Quý Hành: “Cậu Quý cũng đi cùng nhé.”
Quý Hành cảm thấy hơi bối rối, nhưng vẫn bước theo mọi người.
Lúc này, Lâm Khê vỗ nhẹ lên vai cậu: “Quý Hành, chúng tôi định về nhà, cậu nói với ông nội Quý một tiếng nhé.”
Quý Hành giật mình quay lại, suýt nữa thì buột miệng gọi “chị đại”.
Ánh mắt cậu liếc nhanh sang Phó Kinh Nghiêu đứng cạnh, nhỏ giọng gọi: “Chị... chị dâu...”
Mọi người đồng loạt dừng bước nhìn về phía nhóm người vừa tới, Hàn Mỹ Nguyệt nheo mắt đánh giá sắc lẹm hai vị khách không mời mà đến.
Người đàn ông này trông quen quá.
Chết tiệt! Chính là người đứng đầu tập đoàn Phó Thị, Phó Kinh Nghiêu!
Mọi người cũng nhận ra Phó Kinh Nghiêu, ai nấy đều cố gắng nặn ra nụ cười xã giao.
“Phó tổng, hân hạnh, hân hạnh.”
“Phó tổng, lâu quá không gặp.”
“Phó tổng, ha ha...”
Hàn Mỹ Nguyệt trong đầu lập tức lóe lên một ý: “Thì ra là Phó tổng, cô Quý đang chuẩn bị một bất ngờ ở tầng hai, anh có muốn cùng chúng tôi lên xem không?”
Càng nhiều người chứng kiến bộ mặt xấu xí của Quý Tranh thì càng tốt. Cô ta muốn cho mọi người thấy Quý Tranh là một kẻ hèn mọn! Một ả đê tiện!
Phó Kinh Nghiêu không nói gì, Lâm Khê nhíu mày: “Có mùi của cổ trùng.”
Hàn Mỹ Nguyệt kinh ngạc tột độ.
Cô gái này lại biết về cổ trùng ư!
Cô ta vội phủ nhận: “Cô đang nói gì vậy, tôi không hiểu...”
Lâm Khê chộp lấy cổ tay cô ta, xem xét cẩn thận.
Đây là... tình cổ.
Cô không quá tinh thông cổ thuật Miêu Cương, chỉ biết rằng những người trúng tình cổ sẽ yêu nhau vô điều kiện.
Lâm Khê nhíu mày, người phụ nữ này vừa nhắc tới Quý Tranh...
Không ổn rồi!
Lâm Khê sải bước lên tầng hai, để lại một câu nói.
“Phó Kinh Nghiêu, chặn hết mọi người lại.”
Hàn Mỹ Nguyệt bị hất mạnh, ngã nhào xuống đất, giận đến mức mặt mũi đỏ bừng.
Người phụ nữ này là ai? Tại sao lại ra lệnh cho họ? Cô ta có tư cách gì mà dám đánh mình?!
Lúc này, cô ta căm ghét Quý Tranh nhất, và người phụ nữ đáng c.h.ế.t kia đứng thứ hai trong danh sách.
“Đợi tôi tiêu diệt Quý Tranh, rồi sẽ xử lý cô ta!”
Hàn Mỹ Nguyệt siết chặt tay, giọng điệu đầy cay nghiệt: “Người này là ai chứ? Dám ra lệnh cho Phó tổng, đúng là quá ngạo mạn, mọi người thấy có phải không?”
Cô ta quyết vùi dập danh tiếng của người phụ nữ ấy trong giới thượng lưu Đế Kinh, sau đó mới hả hê bôi nhọ.
Hàn Mỹ Nguyệt thường dùng chiêu này và chưa từng thất bại, huống chi cô ta còn có con bài tẩy trong tay.
“Hừ! Muốn đấu với tôi à?”
“Đồ đàn bà thối, cứ chờ c.h.ế.t không có chỗ chôn đi!”
Mọi người nhìn nhau, đồng loạt phụ họa theo lời Hàn Mỹ Nguyệt.
“Cô Hàn nói đúng, vị tiểu thư đó quá vô lễ.”
“ Tôi chưa bao giờ thấy cô ta, chắc là người từ gia đình nhỏ nào đó mà ra.”
“Xì, đúng là một cô gái không biết trời cao đất dày.”
“Chậc chậc, dám ra lệnh cho Phó tổng, cô ta không cần mạng sống nữa sao, ai cho cô ta cái gan đấy?”
Gương mặt Phó Kinh Nghiêu đanh lại, lạnh lùng lên tiếng: “Đương nhiên là tôi cho cô ấy cái gan đó.”
Cả đám đông đồng loạt hít sâu, lập tức im bặt.
Trời ạ! Phó tổng có ý gì vậy?
Nghe như anh rất quen với người phụ nữ đó?
Chẳng lẽ hôm nay họ đã đụng phải người không nên đụng?
Trong lòng Hàn Mỹ Nguyệt, cơn điên cuồng cuộn trào.
Đáng chết! Người phụ nữ đó lại có chỗ dựa là Phó tổng, mà anh ta là người đứng đầu tập đoàn Phó Thị quyền lực.
Hàn Mỹ Nguyệt đầy căm hận, tại sao những người cô ta ghét lại may mắn như vậy, còn cô ta lại khốn khổ, sinh ra chỉ là một đứa con riêng.
Đi c.h.ế.t đi! Cả hai đứa c.h.ế.t đi!
Hàn Mỹ Nguyệt cố kìm nén lửa giận, nặn ra một nụ cười cứng nhắc, giọng nói đầy chua chát.
“Phó tổng, dù giữa anh và cô ta có quan hệ gì, cô ta cũng không nên ra lệnh cho anh, điều đó thật không tôn trọng người khác.”