GIỚI THIỆU:
Ngày loạn quân vây thành, phu quân ta để lại cho công chúa một phong tuyệt bút.
Từng nét như rỉ máu, chỉ mong kiếp sau còn được gặp lại.
Ta cùng Thẩm Thù Ngọc thành hôn mười năm, cũng lạnh nhạt mười năm.
Ta vì hắn cô độc thủ thành, thân mang đầy thương tích. Cuối cùng, hắn lại dùng phụ huynh ép buộc ta thề nguyền — cả đời còn lại phải bảo vệ công chúa chu toàn.
Đợi đến khi hắn chết, ta mới hiểu, hắn lấy ta chẳng qua chỉ để thành toàn cho người khác.
Trùng sinh một đời.
Ta né tránh hết thảy các lần gặp gỡ với Thẩm Thù Ngọc, gả cho kẻ công tử ăn chơi, bất tài vô dụng.
Ấy thế mà hắn lại đêm khuya xông vào xe ngựa của ta, trong ánh mắt vụn vỡ tuyệt vọng:
“… Vì sao lần này nàng không chọn ta nữa?”
01
Gió xuyên hành lang buốt lạnh, quất vào mặt đau rát.
Hoàng hậu cô mẫu lạnh giọng hỏi ta lần thứ hai:
“Bùi Diểu, con thật sự muốn gả cho Tạ Tam?”
Tạ Tam công tử — Tạ Tẫn, kẻ ăn chơi khét tiếng thành Dương Châu.
Ta khép mắt, dứt khoát dập đầu, đáp gọn:
“Vâng.”
Kiếp trước, ta chọn Thám hoa lang Thẩm Thù Ngọc.
Sau khi thành hôn không bao lâu, phụ thân bị người hạch tội, buộc phải giao ra binh quyền.
Đêm ấy, phụ thân ngồi bên thanh đoạn kiếm suốt một đêm, cuối cùng lại mỉm cười với ta, nói rằng: tướng quân mà thôi, không làm cũng được.
Khi ấy ta mới hiểu, hôn sự giữa ta và Thẩm Thù Ngọc, vốn là nửa đời quân công của phụ thân đổi lấy.
Thế nhưng nửa năm sau, Nhung nhân tiến đánh, quận thú toan bỏ thành đầu hàng, phụ thân liều c.h.ế.t kháng địch, rơi vào bẫy giặc.
Ta cầu xin Thẩm Thù Ngọc tìm cách cứu vãn, nhưng hắn không chịu.
Thế là một lưỡi đao cong đoạt đi tính mệnh phụ thân ta.
Cô mẫu lại thở dài một tiếng.
“Thẩm Thù Ngọc, con thật sự không cần nữa sao?”
Ta vô thức áp tay lên n.g.ự.c đang nhói buốt.
Nơi ấy từng có một vết sẹo tên, cách tim chỉ một phân, chính tay Thẩm Thù Ngọc ban tặng.
Gió mưa ào ạt tràn ngập ao sen, hoa sen héo úa, ta mỉm cười nói:
“Không cần nữa.”
Nỗi đau thương bi thảm ấy, ta tuyệt đối không muốn nếm trải lần thứ hai.
02
Mưa lớn xối xả.
Ta vừa vén rèm xe, liền đối diện Thẩm Thù Ngọc.
Hắn cầm ô đứng chờ trước cửa phủ, mưa rơi thành màn, thấm ướt y bào, loang ra từng mảng sâu thẫm.
“Nàng giận sao?”
Đôi mắt hắn lặng lẽ ngẩng lên, cân nhắc lời nói rồi chậm rãi thốt:
“Chớ lấy hôn sự làm trò giận dỗi.”
Tin chỉ hôn lan truyền rất nhanh, e rằng Thẩm Thù Ngọc cũng chẳng hiểu nổi — vì sao hôm qua còn si mê khổ lụy hắn, nay đã xoay mình cầu xin đế hậu ban hôn cho người khác.
Ta gạt phăng chiếc ô của hắn, nắm lấy ô tỳ nữ đưa, dứt khoát nhảy xuống xe.
Giày thêu dẫm lên bùn nước, b.ắ.n tung từng vệt.
“Không gả cho Tạ Tẫn, chẳng lẽ lại gả cho ngươi?”
Thẩm Thù Ngọc sững người, bị ta hỉ nộ thất thường làm cho luống cuống.
Ta chẳng buồn liếc hắn, chỉ tỉ mỉ dặn gã tiểu đồng giữ cửa, về sau chớ tùy tiện cho kẻ chẳng ra đâu vào đâu tiến vào phủ.
Từ trước tới nay hắn đối ta vốn lạnh nhạt. Chẳng bao lâu trước, chỉ vì ta mang điểm tâm đến Hàn Lâm Viện, gây ra lời ong tiếng ve, hắn liền lạnh nhạt bỏ mặc ta suốt ba ngày.
Tưởng lần này hắn sẽ tự biết lui bước, nào ngờ chưa đi được mấy bước, hắn lại vội vàng đuổi đến, nắm chặt cổ tay ta, môi mím chặt, hiếm hoi lộ vẻ chật vật:
“Tạ Tẫn kiêu xa dâm dật, hoang phí vô độ, không phải lương phối.”
Thẩm Thù Ngọc ít khi lộ ra bộ dạng thất thố như thế.
Hắn xuất thân hàn môn, nhưng xưa nay luôn đoan chính. Dù ở gần ta nhất, cũng nghiêm thủ lễ pháp.
Những ngón tay dài khẽ siết cổ tay ta trong đêm tối, rõ ràng thấy ta mặt đỏ không che giấu, hắn vẫn ôn tồn hỏi ta có thể hay không.
Chỉ duy nhất một lần, hắn mới lộ vẻ chật vật — là khi ta bị bắt.
Khi ấy gian tế trong hoàng thành câu kết Nhung nhân, Hoàng đế bạo tẩu, Thái tử bị giết. Thẩm Thù Ngọc hộ tống ta cùng công chúa phá thành chạy trốn.
Truy binh áp sát, hắn lại thô bạo giật áo ngoài của ta, bắt ta đổi y phục với công chúa.
Hắn nói công chúa là huyết mạch cuối cùng của hoàng thất, hắn tất phải bảo toàn nàng.
Thế là hắn lạnh lùng tàn nhẫn bỏ rơi thê tử.
Ta rơi vào tay phản quân, còn hắn và công chúa chạy thoát tới Từ Châu.
Nửa tháng sau, phản quân dùng ta uy hiếp, buộc hắn mở cổng thành. Nhưng điều ta chờ đợi, lại là một mũi tên lạnh lùng từ tay hắn.
Trước đó, dù đói khát rét mướt, ta chưa từng khuất phục; ngạo nghễ như ta, dù khổ đau cũng chưa từng rơi lệ.
Nhưng khi thấy hắn theo bản năng bảo vệ công chúa, dáng vẻ chật vật ấy đập thẳng vào mắt, vết tên bên tim đau thấu tim gan, khiến lệ ta rơi như mưa.
Ta hôn mê suốt bảy ngày.
Vết thương chí mạng, nghe nói hắn dốc hết linh dược mới cứu nổi một mạng ta.
Hắn cùng công chúa lại tiếp tục nam hạ, đến Dương Châu cầu binh.
Khi ấy, phụ thân đã chết, huynh trưởng chinh chiến sa trường. Ta vì không muốn huynh lo lắng, trong thư vẫn luôn nói mình bình an, ngay cả việc suýt c.h.ế.t cũng chẳng dám nhắc.
Ta ở Từ Châu kéo dài năm năm.
Cho đến mùa đông năm ấy, huynh trưởng tử thủ cô thành, ta đường cùng, chỉ đành quỳ cầu Thẩm Thù Ngọc.
Ta và hắn từng có lúc ân ái mặn nồng, yêu ý đậm sâu, hắn cũng từng vì ta mà mất thản nhiên, vì ghen mà lúng túng.
Đáng tiếc đến cuối cùng, chỉ còn ân đoạn nghĩa tuyệt.
Đêm mưa tầm tã ấy, ta quỳ giữa trời mưa, cầu hắn xuất binh.
Hắn đáp ứng.
Ngay khoảnh khắc sau, hắn lại lôi ta đến linh đường, ngọc bài vỡ nát rơi đầy đất, ánh chớp rọi sáng khuôn mặt băng lạnh.
Hắn dùng phụ thân và huynh trưởng ép ta thề — cả đời phải bảo hộ công chúa chu toàn.