Người Mẹ Mất Tích

C10

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Cô ta lại gần nói với tôi: "Em được chị Tiểu Cầm đưa vào, chắc chắn có thể nói chuyện với chị ấy, em thử nhờ chị ấy đưa chị lên tầng ba, tầng bốn đi. Vẻ ngoài của chị thì không có hy vọng rồi, em xinh đẹp lại có khí chất, biết đâu có thể lên được."

Từ tầng một đến tầng bốn, câu lạc bộ Thịnh Thế đều có tiêu chuẩn sàng lọc nghiêm ngặt, càng lên cao, yêu cầu về ngoại hình của các cô gái càng cao.

Họ đều không biết điều kiện để lên đó là gì, chỉ biết rằng hễ lên được tầng ba, tầng bốn, số tiền kiếm được sẽ cao hơn tầng hai rất nhiều lần.

Nghe những lời này, tôi thầm tính toán trong lòng, lên tầng ba, bốn là có thể sẽ tiếp xúc được với nhiều thông tin hơn, nhưng cũng đồng nghĩa với việc khả năng tôi bị lộ cũng sẽ cao hơn.

Và lúc này, Trương Thanh Vũ lại gửi cho tôi một thông tin quan trọng.

"Tiểu Cầm không phải là Hà Tiểu Điềm, cô ta là chị gái song sinh của Hà Tiểu Điềm. Năm đó Hà Tiểu Điềm cũng từng làm việc ở câu lạc bộ, sau khi lên tầng hai thì mất tích. Ba mẹ cô ấy không liên lạc được, tìm kiếm hơn một năm không có tin tức, Hà Tiểu Điềm đã bị liệt vào danh sách người mất tích. Không lâu sau, Tiểu Cầm đến đây làm việc, đi theo con đường cũ của Hà Tiểu Điềm."

14.

Tiểu Cầm lại không phải Hà Tiểu Điềm, mà là chị gái song sinh của Hà Tiểu Điềm!

Phải nói rằng tin tức này khiến tôi rất sốc.

Hơn mười ngày tôi vào câu lạc bộ, hầu như không gặp Tiểu Cầm, họ đều nói chủ yếu Tiểu Cầm ở tầng bốn, hiếm khi xuống dưới.

Về lý thuyết, Tiểu Cầm đã được cha tôi bao nuôi, hoàn toàn không cần chút tiền giới thiệu ít ỏi này của tôi.

Nhưng tại sao cô ta vẫn giới thiệu tôi vào?

Hay nói cách khác, cô ta đến đây là vì điều gì?

Trực giác mách bảo tôi, chắc chắn Tiểu Cầm này cũng không đơn giản như vậy.

Câu lạc bộ Thịnh Thế, cha tôi, Hà Tiểu Cầm, Trương Bằng Phi, những sợi dây rối rắm này đang dần dần được gỡ ra. Nhưng Lôi Quốc Cường, người có liên quan trực tiếp đến việc mẹ tôi mất tích, lại giống như một tờ giấy trắng, mặc cho tôi và Trương Thanh Vũ tra thế nào, cũng không tìm được thêm thông tin.

Vì vậy, nhiều thông tin chỉ có thể bắt đầu từ Hà Tiểu Cầm.

Tôi lại tìm đến nguồn tin đã giới thiệu Hà Tiểu Cầm cho tôi trước đó, từ cô ta tôi có được một thông tin quan trọng khác, những năm qua, Hà Tiểu Cầm cũng luôn tìm kiếm Hà Tiểu Điềm đã bị liệt vào danh sách người mất tích.

Tôi lập tức hiểu ra, cô ta giống tôi!

Cô ta đến câu lạc bộ Thịnh Thế, cũng không phải vì tiền!

Cô ta tiếp cận cha tôi, nhất định là đã tìm được manh mối.

Vậy thì, chúng tôi là cùng một loại người!

Nếu đã như vậy, tôi có thể hợp tác với cô ta không?

Ý nghĩ này chợt nảy ra trong đầu tôi, nhưng để an toàn, tôi vẫn không dám hành động mạo hiểm, vì con người có thể thay đổi, năm đó cha tôi cũng đã tìm mẹ tôi ròng rã ba năm, nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn từ bỏ hoàn toàn, thậm chí trở thành tội phạm buôn người sao.

Ai có thể đảm bảo rằng Hà Tiểu Cầm đã trở thành người đầu ấp tay gối của ba tôi, thì sẽ không thay đổi?

Tôi không dám mạo hiểm, không phải vì tôi sợ nguy hiểm, sợ chết, mà là sợ nếu tôi cũng chết, trên đời này còn ai nhớ đến người mẹ đã mất tích của tôi?

Tôi cần thêm thông tin để xác nhận, xác nhận rằng Hà Tiểu Cầm thực sự có thể hợp tác.

Một tuần sau, cuối cùng Trương Thanh Vũ cũng đã cung cấp cho tôi những thông tin này.

Có người đang bí mật điều tra nhà máy của cha anh ấy, và người đó có liên quan đến Hà Tiểu Cầm.

Ngoài thông tin này ra, còn có một thông tin quan trọng hơn, Lôi Quốc Cường, cha anh ấy, và cha tôi lại có quan hệ làm ăn!

Thông tin này quá quan trọng.

Nhưng điều này cũng chứng tỏ, cha tôi luôn biết mẹ tôi ở đâu!

Tôi không thể chờ đợi được nữa, quyết định đi tìm Tiểu Cầm.

Trước khi đi tìm cô ta, tôi đã hẹn với Trương Thanh Vũ, cứ mỗi một tiếng sẽ nhắn tin báo bình an, nếu mất liên lạc, anh ấy sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.

Tôi đã liên lạc với Hà Tiểu Cầm khi đang đi làm, giả vờ mình thiếu tiền, muốn gặp cô ta một lần để cô ấy ta giúp tôi chuyển lên tầng hai trở lên.

Cô ta xuất hiện trước mặt tôi, nhíu mày hỏi: "Cô rất thiếu tiền sao?"

Tôi cẩn thận nhìn cô ta một lúc, rồi mới hạ quyết tâm.

" Tôi đã xem hồ sơ của Hà Tiểu Điềm." Tôi giả vờ giúp cô ta chỉnh tóc, khẽ nói vào tai cô ta: " Tôi là con gái của Lương Quốc Bình, tôi có thể giúp cô điều tra chuyện Hà Tiểu Điềm mất tích."

Vẻ mặt bình tĩnh của Tiểu Cầm lộ ra một tia chấn động.

Nhưng cô ta lại lạnh lùng đẩy tôi ra: "Cô lại là con gái của Lương Quốc Bình? Sao, cô muốn bắt gian? Hay muốn cảnh cáo tôi rời xa ba cô. Hơn nữa, cô đến đây, Lương Quốc Bình có biết không?"

Tôi có hơi bất ngờ, không nên như vậy!

Tại sao cô ta lại có phản ứng này?

Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, cô ta đã gọi hai bảo vệ tới trói tôi lại.

Họ dùng khăn bịt mũi tôi, mùi hăng nồng nặc khiến tôi ngất đi.

15.

Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy mình bị trói trên một chiếc ghế.

Đầu óc choáng váng, cổ họng và mắt đều rất khó chịu.

Ánh sáng lờ mờ khiến tôi cảm thấy mơ màng, mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc khiến tôi ho liên tục.

Trên chiếc ghế sofa đối diện có một người đang ngồi, đốm lửa lúc sáng lúc tắt, khói thuốc không ngừng tỏa ra.

Ông ấy hút thuốc rất mạnh, ba bốn hơi đã hết một điếu, lại châm một điếu khác.

Tôi dần dần tỉnh táo lại, xuyên qua làn khói lượn lờ, bình tĩnh gọi một tiếng: "Ba."

"Chát!" một tiếng, ông ấy đứng dậy bật đèn phòng.

Tôi nhìn thấy rõ ràng người đã bắt cóc tôi chính là cha tôi.

Ông ấy nhíu mày, những nếp nhăn ở khóe mắt càng sâu hơn.

Ông ấy không biết đang nghĩ gì, vừa hút thuốc vừa đi lại trong phòng.

Đột nhiên, ông ấy đi đến trước mặt tôi và tát tôi một cái thật mạnh!

Cái tát đó khiến màng nhĩ tôi rung lên, tai ù đi.

Ông ấy bóp chặt cằm tôi, vẻ mặt hung dữ nhìn tôi nói: "Lương Duyên! Ba biết con đến đây không phải để gây rắc rối cho Hà Tiểu Cầm, mà là để tìm mẹ con, nhưng ba đã cảnh cáo con rồi đúng không? Không cho con điều tra chuyện của mẹ con nữa? Bây giờ kết cục như thế này, con hài lòng chưa?"

Người Mẹ Mất Tích

C10