Câu lạc bộ có tổng cộng bốn tầng, tất cả các cô gái tiếp rượu mới đến chỉ có thể tiếp khách ở tầng một, hoàn toàn không thể lên lầu.
Thậm chí ngay cả khách đến chơi ở câu lạc bộ cũng có quy định rõ ràng, nếu không phải thành viên, chỉ có thể đặt bàn ở tầng một.
Tối hôm đó, tôi đã bắt đầu đi làm.
Tôi được một vài người đàn ông béo ị, dâm dục chọn để hát cùng, nhưng họ cũng khá đứng đắn, ngoài việc uống rượu hát hò ra, cơ bản không có hành động nào quá đáng.
Sau khi xong việc, tôi vào nhà vệ sinh dành cho nhân viên để chuẩn bị tan ca, tôi nghe thấy có người nói chuyện ở phòng bên cạnh.
"Haiz, kiếm được ít quá, thẻ tín dụng không đủ trả. Nếu lên được tầng hai, thu nhập có thể tăng gấp đôi."
"Lên tầng hai phải đi khách, còn phải chụp ảnh nữa, mày có chịu không?"
"Bực c.h.ế.t đi được, đi khách thì tao không sao, nhưng cái vụ chụp ảnh tương đương với việc để lại điểm yếu, sau này sẽ không dễ dàng làm lại cuộc đời đâu."
"Thì cũng không còn cách nào khác, muốn kiếm nhiều hơn thì phải đánh đổi nhiều hơn, dù sao khách ở tầng hai đều là thành viên bạch kim trở lên của câu lạc bộ, tiêu chuẩn thấp nhất cũng phải nạp tiền một triệu đấy, dù chúng ta không được khách gọi đi, thì một khoản tiền boa nhỏ cũng đã là cả nghìn tệ rồi."
" Đúng vậy, nghe các chị em lên tầng hai kể, tiền đi khách của họ đều từ 5000 tệ trở lên, một tháng chỉ cần làm việc vài ngày là đã có mấy chục nghìn rồi."
"Nếu mày thật sự không muốn chụp ảnh thì sang Đông Nam Á làm vài năm đi. Sếp chúng ta có quen biết, làm ở đó một năm bằng hai, ba năm ở đây, hơn nữa còn không ai nhận ra."
"Haiz, nói sau đi, ba mẹ tao ngày nào cũng giục tao gửi tiền, bực mình chết. Tiểu Cầm vẫn sướng nhất, được một đại gia bao, bây giờ chẳng khác gì bà chủ rồi."
Họ không nói chuyện nữa, nhưng tôi lại nghe được mà lòng thầm kinh hãi.
Đại gia mà họ nói chính là cha tôi, ông ấy lại là ông chủ của câu lạc bộ này!
Trương Bằng Phi và cha tôi, bề ngoài là một người làm thương mại điện tử, một người làm gia công điện tử, trên thực tế, giống như Trương Thanh Vũ đã điều tra, chính là rửa tiền và buôn bán người!
Và những phụ nữ mất tích kia chính là những cô gái tiếp rượu ở câu lạc bộ này!
13.
Tối hôm đó, Trương Thanh Vũ cũng đã tra được một số tin tức về Lôi Quốc Cường.
"Những năm đầu Lôi Quốc Cường làm kinh doanh mỏ than, sau này khi chính phủ siết chặt quản lý mỏ than bất hợp pháp, ông ta buộc phải chuyển nghề, những năm qua không có tin tức gì. Lương Duyên, mỏ than bất hợp pháp mà mẹ em điều tra năm đó là của Lôi Quốc Cường. Số điện thoại đó cũng là của ông ta, chuyện mẹ em mất tích chắc chắn có liên quan đến Lôi Quốc Cường."
"Có thể tra được thêm thông tin gì về Lôi Quốc Cường không?" Nghe Trương Thanh Vũ nói, tôi chìm vào suy tư, muốn tìm thấy mẹ, xem ra phải tìm được Lôi Quốc Cường ở đâu!
"Rất khó tra, cần có thời gian, anh sẽ cố gắng hết sức, còn thông tin chi tiết hơn về Hà Tiểu Điềm, anh cũng đã nhờ bạn bè điều tra rồi." Trương Thanh Vũ lắc đầu, dù sao thời gian quá ngắn, rất nhiều thông tin không dễ tra: "À, bên em hôm nay có manh mối gì không?"
Tôi cũng đã kể hết những thông tin thu thập được hôm nay và phỏng đoán của mình cho Trương Thanh Vũ.
Bề ngoài của câu lạc bộ Thịnh Thế này là một hộp đêm bình thường, nhưng việc thành viên bạch kim có phí vào cửa lên đến một triệu, rõ ràng cho thấy đây là một nơi ăn chơi rất cao cấp, thậm chí, rất có thể kèm theo các giao dịch quyền tiền.
Và hành vi lừa gạt các cô gái tiếp rượu bằng lương cao để đưa sang Đông Nam Á lại càng cho thấy chuỗi công nghiệp bên trong còn phức tạp hơn nhiều.
Rốt cuộc còn ẩn chứa những thứ gì, chắc chắn cần phải điều tra sâu hơn nữa.
Với những thông tin này, Trương Thanh Vũ tiếp tục điều tra sâu hơn, còn tôi, khi đi làm ở câu lạc bộ mỗi ngày thì lại càng cẩn thận hơn, tôi biết, những thứ liên quan đến đây, chỉ cần một chút sơ sảy cũng sẽ mất mạng.
Tôi đã làm việc liên tục hơn mười ngày, trong thời gian đó cũng làm quen với một vài cô gái, và có được ngày càng nhiều thông tin.
"Tao vẫn quyết định lên tầng hai, tao quá thiếu tiền rồi." Người nói là Tiểu Nhã, chính là người đã do dự có nên lên tầng hai hay không trong nhà vệ sinh trước đó.
Tiểu Nhã thở dài nói: "Lên tầng hai thì chỉ có thể ở trong ký túc xá mà câu lạc bộ cung cấp, không có chút tự do nào."
"Cái ký túc xá đó vẫn tốt hơn cái ổ chó chúng ta thuê chung nhiều, ba phòng ngủ một phòng khách hẳn hoi." Một cô gái khác cũng đang do dự: "Thật ra chỉ là chụp một tấm ảnh thôi, chỉ cần chúng ta không gây rối, câu lạc bộ cũng sẽ không làm gì chúng ta đâu."
Trong khoảng thời gian này, tôi thường xuyên nghe họ bàn tán về tình hình ở tầng hai.
Câu lạc bộ có sự phân chia ranh giới nghiêm ngặt đối với tất cả các cô gái, lên tầng hai phải chụp ảnh khỏa thân, còn lên tầng ba, tầng bốn thì không biết có điều kiện gì.
Đúng lúc này, Tiểu Nhã lướt thấy một bài đăng trên mạng xã hội, cô ta vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ nói: "Tháng trước nó còn than phiền không có tiền mua túi, bây giờ đã xách LV rồi, kiếm tiền ở tầng hai thật nhanh, nghe nói tháng trước nó kiếm được năm vạn."
Tiếp rượu ở tầng một, ngày nào cũng uống đến loét dạ dày, nhiều nhất cũng chỉ kiếm được hai vạn.
Cuối cùng Tiểu Nhã vẫn quyết định lên tầng hai.
Còn một cô gái khác thân với Tiểu Nhã, không muốn chụp ảnh khỏa thân, nê định nhờ câu lạc bộ giới thiệu sang Đông Nam Á làm việc vài năm.
Cô ta nói: "Dù sao ở những nơi đó cũng không ai biết tôi, chỉ cần làm một hai năm, trở về vừa trẻ lại vừa có tiền."
Nhưng tôi biết, một khi đã đi, cô ta sẽ không bao giờ trở về được nữa.
Tôi đã khuyên cô ta cả buổi, nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được quyết định của cô ta, đành thở dài nói: "Haiz, các chị đều đã nghĩ ra đường đi rồi, em vẫn không biết phải làm sao. Em nợ một khoản tiền lớn, không biết bao giờ mới trả được. Em không muốn lên tầng hai, cũng không muốn sang Đông Nam Á làm việc."
Tiểu Nhã nghe vậy, ánh mắt hơi lóe lên.