Ta biết kêu ai, ai sẽ chịu nghe lý lẽ của ta đây?
Ta muốn bỏ trốn, nhưng cửa ra vào, cửa sổ đều có người canh suốt ngày đêm, trừ khi ta biết bay.
Sau đó, hắn bỗng xuất hiện, cứu mạng ta.
Hắn không cưỡi ngựa trắng, cũng không bước trên mây lành, chỉ đi đôi giày rách hở cả ngón chân cái, dáng vẻ luộm thuộm, đứng trước mặt ta.
Giờ đây, hắn đang đi bên cạnh ta. Mỗi lần nghe ai đó trêu đùa, hắn lại liếc nhìn ta.
Nhìn đôi mày cau chặt của hắn, ta biết hắn không vừa ý với ta.
Nhưng ta nghĩ không vừa ý cũng là chuyện bình thường. Ai mà ngờ được một tên cướp g.i.ế.c người cướp của lại đẹp như thế cơ chứ?
Hắn đẹp đến nỗi nếu chăm chú nhìn ngươi, ngươi sẽ không tự chủ mà hai chân mềm nhũn, thậm chí còn nảy ra những ý nghĩ chẳng mấy đàng hoàng.
Hắn có nước da trắng trẻo, đôi mày dài, ánh mắt sâu hút, đuôi mắt cong dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đỏ thắm, đường viền cằm cương nghị, bờ vai rộng, eo thon. Khi cười thì tà khí phóng túng, lúc không cười lại xa cách lạnh nhạt.
Ta không tệ, nhưng đứng cạnh hắn thì vẫn có phần thua kém.
Mỗi lần hắn nhìn ta, ta đều lạnh mặt nhìn lại, nhưng trong lòng thì như trống đánh, bất giác kẹp chặt hai chân.
Chỉ cần nhìn hắn, chân ta liền mềm nhũn. Đây đúng là bệnh, cần chữa trị.
“Lão tử đẹp lắm sao?” Hắn bỗng nhướn mày, hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng mà tà mị.
“Cũng tạm.” Ta lạnh mặt đáp qua loa.
Rồi lập tức quay đi ngắm trời, ngắm đất, ngắm cây, chỉ là không dám nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên trong đời ta nói một câu trái với lương tâm, trong lòng không khỏi có chút hổ thẹn.
“Hừ!”
Hắn cười một tiếng, không biết là chế nhạo điều gì.
Ta thực sự quá mệt mỏi, dựa vào đống lương thực trên xe mà nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Mạng nhỏ đã được giữ lại, sau này ít nhất cũng có nơi để nương tựa, lòng ta tạm yên ổn.
Khi còn nhỏ, có một thầy bói từng nói rằng, số ta khắc cả lục thân *. Hy vọng mệnh của Tống Thập Bát đủ cứng cỏi, để ta không phải làm góa phụ lần nữa, vì đứa con trong bụng không thể vừa chào đời đã không có cha.
(*) Sáu bậc thân gần, gồm: cha, mẹ, anh, em, vợ và con (“phụ, mẫu, huynh, đệ, thê, tử”)
Nếu không có cha, trong thời thế loạn lạc này, ai sẽ bảo vệ mẹ con ta được yên ổn?
Thời thế loạn lạc, sống sót đã là điều quý giá nhất.
*
Ở Tây Sơn có một sơn trại, gọi là Tây Sơn Trại.
Tống Thập Bát chính là thủ lĩnh của trại cướp này.
Trong ấn tượng của ta, sơn tặc chính là những kẻ đốt nhà, g.i.ế.c người, cướp bóc, làm toàn điều ác.
Nhưng khi Tống Thập Bát ném ta vào viện nhà hắn ở Tây Sơn, ta kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Nơi này thậm chí còn không bằng nhà ca ca hắn.
Có thể dùng bốn chữ “nhà trống không vách” để hình dung. Trong nhà chỉ có một chiếc giường gỗ cũ kỹ, hẹp và nhỏ, một chiếc bàn, hai cái ghế, ngoài ra chẳng có bất cứ thứ gì dư thừa.
Ta muốn hỏi hắn, số vàng bạc châu báu hắn cướp được đã đi đâu cả rồi?
03
Tống Thập Bát ném ta vào sân rồi biến mất, chẳng thấy bóng dáng đâu.
Ta vừa đói vừa khát, trong bụng còn mang một đứa trẻ, thực sự không chịu đựng nổi.
Ai ngờ vừa bước ra khỏi cửa viện đã gặp một cô gái.
Hoặc có lẽ nàng ta đã đến từ trước, chỉ là không vào sân mà thôi.
Cô gái nhìn ta từ đầu đến chân một lượt, cuối cùng hạ một kết luận.
“Quả thực nhan sắc bình thường.”
Nàng ta gật gù tự tin, trong đôi mắt tròn xoe lập tức tràn đầy sự khinh bỉ.
“Cô so nhan sắc ta với ai? Với cô sao? Nếu thế, ta nghĩ mình xứng đáng được gọi là hoa nhường nguyệt thẹn rồi đấy.”
Nàng ta không cao, dáng người đen đúa, lực lưỡng, trước n.g.ự.c chẳng có nổi nửa lượng thịt, khuôn mặt tròn trịa, toàn bộ trông vẫn như một đứa trẻ.
Khi nhà ta còn, ta giỏi nhất là trêu chọc mấy đứa em, nên mỗi lần chúng định quấy ta, đều phải động não nghĩ cách trước.
“Ý cô là gì?”
Cô bé chống tay lên hông, mắt trợn tròn, trông lại có phần dễ thương.
“Ý ta là nhan sắc của ta có đẹp hay không thì liên quan gì đến cô chứ?”
Ta bước thêm mấy bước, thấy không xa phía trước có một dãy nhà đất nhỏ, nằm khuất sau những hàng cây.
Sau dãy nhà là núi phía sau, nơi ấy rừng rậm um tùm, nhìn từ xa chẳng thấy khe hở nào.
Riêng nhà của Tống Thập Bát xây ở vị trí cao hơn, nổi bật hẳn lên.
Từ cổng viện nhìn ra xa, đường mòn dẫn lên núi dưới chân núi hiện rõ mồn một.
Muốn lên Tây Sơn chỉ có con đường này.
Đường đi chỉ một lối, lối ra chắc chỉ có những người trên núi mới rõ ràng.
Xem ra, Tống Thập Bát không phải loại thổ phỉ bình thường, hắn đúng là có đầu óc.
“Liên quan sao không? Ai chẳng biết tỷ tỷ của ta muốn gả cho Thập Bát gia.”
Cô bé ngẩng đầu, giọng đầy khinh miệt đáp lại ta.
“Tỷ tỷ của cô muốn gả cho Tống Thập Bát, cũng là chuyện của tỷ tỷ cô với hắn. Nói tới nói lui, chuyện này liên quan gì đến ta?”
Thì ra là vì tỷ tỷ của nàng ta.
Ta mỉm cười, rồi hướng về phía dãy nhà tìm kiếm, nơi nào có người ở, tất nhiên sẽ có đồ ăn.
“Chẳng lẽ đứa trẻ trong bụng cô không phải của Thập Bát gia?”
Cô bé lẩm bẩm theo sau ta.
“Tất nhiên là của hắn.”
“Cô đã mang con của hắn, sao dám nói chuyện này không liên quan đến cô? Nếu Thập Bát gia cưới cô, thì tỷ tỷ của ta phải làm sao?”