NGỤY HOÀNG HẬU VÀ PHU QUÂN THỔ PHỈ CỦA NÀNG

3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Tống Thập Bát có nói sẽ cưới ta sao?”

Đường đi hẹp và khó, ta sợ bị ngã, liền đưa tay nắm lấy cô bé. Cô bé cau mày đầy khó chịu nhưng cũng không hất tay ta ra.

Nàng ta nắm tay ta, đôi bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp, dắt qua đoạn đường gập ghềnh, đến khi tới nơi bằng phẳng mới buông ra.

Đôi khi, cái ác chưa hẳn là ác, còn cái thiện lại xuất phát từ bản chất lương thiện vốn có.

“Không nói.”

“Nếu vậy, hẳn hắn vẫn sẽ cưới tỷ tỷ cô chứ?”

“Vậy cô và đứa trẻ trong bụng tính sao?”

“Thì hắn nuôi chứ sao.”

Ta mỉm cười với cô bé.

Cô bé ngây người ra, nghiêng đầu không biết đang nghĩ gì.

Những căn nhà thấp lè tè vây thành nửa vòng cung, bảy tám phụ nhân tụ lại giặt đồ và nói chuyện, còn mấy cô gái khác thì đẩy cối xay.

Chắc họ là vợ con của đám thổ phỉ này.

Cái sơn trại nhỏ bé thế này, nếu không phải thời loạn, chắc đã sớm bị quan phủ tiêu diệt.

“Cô định làm thiếp của Thập Bát gia sao?”

Cô bé cuối cùng cũng phản ứng, chạy đến nắm lấy ống tay áo ta, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm.

“Ta chỉ là mẹ của con hắn.”

04

“Ta đói rồi, có thể chỉ cho ta bếp ở đâu được không?”

Ta vươn tay xoa đầu cô bé.

Nàng ấy còn nhỏ, chưa hiểu được nhiều chuyện.

Đêm đó giữa ta và Tống Thập Bát, thực sự không thể nói là đẹp đẽ.

Hắn vừa bước vào, ta đã biết ngay mình không thể trêu vào hắn.

Ta sống trong nội trạch hơn mười năm, chứng kiến kế mẫu và di nương đấu đá không ngừng nghỉ.

Chuyện gì mà ta chưa từng thấy qua?

Tống Thập Bát vừa bước vào, ta đã nhận ra ngay, hắn bị hạ dược.

Cha ta làm quan không ai chê trách, nhưng làm cha và chồng, cũng chẳng để người ta chê trách gì.

Ông là kiểu người thấy ai cũng thương, nhưng trong dạy dỗ con cái lại cực kỳ nghiêm khắc.

Cha ta chỉ có một yêu cầu với con cái, bất kể lúc nào cũng phải sống có cốt cách.

Chính vì cốt cách ấy mà ông mất mạng.

Nhưng con cái của ông chẳng ai có được cốt cách đó. Nếu có, ngày ông chết, chúng ta đều nên đi theo ông mà chết, chứ không phải quỳ xuống đất hô vạn tuế khi nhận được thánh chỉ xá tội cho gia quyến.

Nếu thực sự làm theo lời dạy của ông, đêm ấy ta nên liều c.h.ế.t với Tống Thập Bát.

Nhưng ta biết mình không đấu lại hắn, người c.h.ế.t cuối cùng chắc chắn là ta.

Nhưng ta không muốn chết.

Ta dễ dàng thuyết phục bản thân chấp nhận hắn.

Sống bám lấy mạng còn hơn c.h.ế.t mà tự cho mình là đúng.

Như cha ta, tưởng rằng cái c.h.ế.t của mình sẽ chấn động trời đất, nhưng thực ra chỉ là c.h.ế.t mà thôi.

*

Cô bé tùy tiện chỉ tay về một hướng, rồi quay người chạy đến chỗ một cô gái khác đang cầm nia, thì thầm to nhỏ điều gì đó.

Ồ!

Ta đoán đó hẳn là tỷ tỷ của nàng ta?

Ta men theo hướng cô bé chỉ tìm đến bếp. Bếp đơn sơ, nhưng khi mở nắp nồi, bên trong có một chậu gỗ chất đầy màn thầu.

Ta với tay lấy một cái, nhìn vào nồi khác thấy cháo trắng vẫn đang bốc khói nghi ngút.

Cháo nóng ăn kèm với màn thầu.

Trong thời buổi này, đi theo thổ phỉ mới có được những ngày lành như thế này.

“Cô cần dưa muối không?”

Ta ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ trước bếp.

Ngoảnh đầu lại, thấy một đám người vây ở cửa bếp, đứng trước nhất là tỷ tỷ của cô bé kia.

Nàng ấy trông rất giống muội muội mình, chỉ là cao hơn, dáng người thanh thoát, vừa nhìn đã biết là người tháo vát.

Nàng ấy không ngượng ngùng, cũng không e dè, đôi mắt đen láy nhìn ta, thẳng thắn và dứt khoát.

Ta đời này sợ nhất là gặp phải những người như thế.

Ta gật đầu, cười với nàng ấy.

Nàng ấy cũng mỉm cười, rồi từ vại lấy ra một ít dưa muối cho ta.

Ta ăn liền hai bát cháo, thêm ba cái màn thầu.

Đám người đứng quanh nhìn ta chằm chằm.

Chỉ cần ăn no bụng, tính khí ta liền tốt hơn hẳn.

Ta mỉm cười, để mặc họ nhìn.

“Cô tên gì?”

“Ngụy Cửu Hoa.”

“Ồ! Hóa ra là nữ tử có tên có họ hẳn hoi.”

“Mấy hôm trước Yên Nhị Lang còn khoe khoang, bảo Thập Bát gia định cưới Tam Nương cơ! Thế mà mới mấy ngày đã thấy vợ Thập Bát gia mang bầu đến đây rồi …”

Từ hôm ấy, ta ở lại Tây Sơn.

Nghe đồn cô gái mà Tống Thập Bát định cưới là Yên Tam Nương, còn cô bé kia là Ngũ Nương.

Ban ngày Tống Thập Bát không biết bận gì, chỉ đêm khuya mới trở về.

Có khi hắn còn không về.

Ta dần dần thêm thắt vài thứ vào sân nhỏ này, lúc rảnh thì chuyện trò cùng các cô gái, phụ nhân trên núi.

Tính khí của Tống Thập Bát quả thật không tốt.

Thấy giày hắn rách toạc để lộ ngón chân, ta liền may cho hắn một đôi giày mới.

Hắn cầm dưới đèn dầu, lật qua lật lại xem.

“Đường may này hiếm thấy thật.”

“Thô kệch hiếm thấy.”

Khóe miệng hắn nhếch lên đầy khinh miệt.

Ta quấn chăn trở mình, chẳng buồn để ý đến hắn.

05

"Thu dọn đồ đạc, mang theo những thứ quan trọng, vài ngày nữa chúng ta sẽ xuống núi."

Hắn xỏ giày, bước qua bước lại trên nền đất.

Ta ngồi dậy, nhìn hắn, chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.

Dù sao làm thổ phỉ cũng chẳng phải kế lâu dài. Bây giờ thiên hạ chia năm xẻ bảy, chỉ cần tụ vài người lại là dám xưng vương.

Tây Sơn như thế này, sớm muộn cũng sẽ bị kẻ khác nhòm ngó.

"Không ngạc nhiên chút nào sao?"

Hắn nửa quỳ trước mặt ta, ánh mắt thăm thẳm nhìn chằm chằm vào ta.

"Đi đâu?"

"Nhìn kỹ mà xem, dạo gần đây trông nàng càng ngày càng xấu."

Hắn chẳng trả lời, chỉ đưa tay chỉ vào mí mắt ta đang sưng húp.

"Chưa từng thấy phụ nữ mang thai à?"

NGỤY HOÀNG HẬU VÀ PHU QUÂN THỔ PHỈ CỦA NÀNG

3