"Rốt cuộc bao giờ mới sinh? Lão tử sắp nhịn không nổi nữa rồi."
Hắn bất ngờ cúi xuống, mạnh bạo hôn lên môi ta.
Hắn vừa buông ra, môi ta đã bỏng rát đau đớn.
Ta che miệng, tức tối trừng mắt nhìn hắn.
Đồ ngốc nghếch, tên thổ phỉ...
Ta âm thầm chửi rủa hắn cả vạn lần trong lòng.
Rõ ràng trông như kẻ đa tình, nhưng làm việc lại ngờ nghệch như trai tơ…
"Đau à? Đau thì chịu đi, lão tử cũng không thể cứ nhịn một mình mãi được."
Hắn nhếch miệng cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
Ta không khỏi ghen tị.
Nghe nói cha mẹ hắn không thương hắn, họ vừa chết, huynh đệ hắn đã đuổi hắn ra khỏi nhà. Vậy mà làm sao hàm răng ấy lại được giữ sạch sẽ như thế nhỉ?
"Vài hôm trước Quách Hưng phái người lên núi thuyết phục, bảo lão tử theo về dưới trướng hắn."
Hắn ngồi ở mép giường, kéo ta vào lòng.
Hắn nắm tay ta, từ từ đặt xuống bên dưới.
Ta hơi cử động, hắn liền khẽ thở hắt ra một tiếng.
Ta ngước lên nhìn hắn.
Hắn hơi ngửa đầu, lộ ra chiếc cổ dài và đường viền cằm hoàn mỹ.
"Quách Hưng đa nghi, không bằng Cao Đãng."
Hắn không đáp, chỉ đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
*
Hắn dựa đầu giường, áo quần xộc xệch, vẻ mặt vừa thỏa mãn vừa không hài lòng.
Ta rửa sạch tay, cổ tay ê ẩm đau nhức.
"Đưa đây, lão tử xoa bóp giúp."
Thấy ta đang xoa cổ tay, hắn cười đắc ý.
Hắn muốn hầu hạ ta, ta tất nhiên vui vẻ chấp nhận, liền tháo giày, ngồi xuống cạnh hắn, đưa tay ra.
"Nếu vậy thì phiền Thập Bát gia rồi."
Ta mỉm cười nhìn hắn.
Đôi mắt hắn sáng đến kinh người.
"Sao nàng lại nghĩ Cao Đãng tốt hơn Quách Hưng?"
"Hôm đó ăn cơm, các người ở đại sảnh bàn luận, nhắc đến Quách Hưng và Cao Đãng, ta nghe thấy."
"Chỉ nghe loáng thoáng đã có thể đưa ra phán đoán? Quả nhiên, mẹ của con ta không phải người thường, rất tốt, rất tốt."
Hắn ngửa đầu cười, đầy ý chí và khí thế.
Ta bỗng nhìn hắn với một cảm nhận khác.
Hắn không chê ta lắm lời, cũng không nói những câu kiểu nữ nhân không hiểu gì.
Chỉ riêng điểm ấy, đã hơn không biết bao nhiêu nam nhân khác.
"Cao Đãng quả thực hơn Quách Hưng. Dù thế lực của hắn không bằng Quách Hưng, tài năng cũng chẳng xuất sắc, nhưng đối với lão tử, lại là vừa khéo."
Ta kinh ngạc, ngước lên nhìn hắn.
Hóa ra hắn không chỉ muốn làm một tên thổ phỉ đơn thuần.
"Hà! Nàng đoán được lão tử? Những năm qua, những gì lão tử trải qua chỉ dạy lão tử một điều, mạng của mình chỉ có tự mình nắm giữ mới là chắc chắn nhất."
Ta chỉ biết hắn từng đi lính từ năm mười ba tuổi, đến năm mười chín thì lên núi làm thổ phỉ.
Còn lại, hắn chưa từng kể, và chẳng ai nói với ta.
Nhưng ta biết, hắn hẳn đã trải qua không ít khó khăn.
Những khó khăn và khổ đau đó không đánh bại được hắn, ngược lại khiến hắn ngộ ra đạo lý ấy.
"Từ lúc lão tử trốn khỏi quân doanh, đã nghĩ rõ ràng rồi. Nếu kiểu gì cũng chết, lão tử sẽ dùng mạng này để tìm một con đường sống."
06
Tống Thập Bát đem toàn bộ số tiền bạc của mình chia hết cho bốn mươi ba huynh đệ đi theo hắn.
Ai muốn theo hắn đầu quân dưới trướng Cao Đãng thì đi, không muốn thì có thể tự về nhà.
Thế mà cả bốn mươi ba người, chẳng một ai chịu rời đi.
Ta theo Tống Thập Bát đầu quân cho Cao Đãng.
Cao Đãng vốn là huyện úy ở Xương Châu, khi thiên hạ rối ren, hắn cũng mượn danh khởi nghĩa, chiếm lấy Xương Châu làm của mình.
*
Tống Thập Bát đầu quân cho hắn, để tỏ lòng coi trọng, Cao Đãng phong cho Tống Thập Bát chức du kích tướng quân.
Dưới trướng Cao Đãng chỉ có hơn bảy nghìn quân, trong đó hơn ba nghìn là đám ô hợp vừa thu nhận, tướng quân thì có đến bảy tám người.
Tống Thập Bát tuy là tướng quân, nhưng chỉ được giao quản lý hơn một nghìn quân lính.
Vào đến huyện Xương, Cao Đãng chia cho Tống Thập Bát một căn viện hai gian.
Trong đó trống trải vô cùng, đừng nói là hạ nhân, ngay cả bát đũa cũng phải tự sắm sửa.
Những người từ trên núi xuống cùng hắn chẳng được đãi ngộ như thế, muốn sinh sống thì phải tự tìm chỗ ở.
"Viện lớn thế này, một mình ta cũng chẳng quản được. Nếu phải thuê người thì vừa tốn tiền, vừa không rõ gốc gác của họ, e rằng không ổn. Ta muốn gọi Yên Tam Nương và mấy người cùng ở chung, chàng thấy thế nào?"
Hắn giỏi sử dụng thương.
Cầm thương lên, hắn như biến thành một con người khác, trầm tĩnh và sắc lạnh.
Lúc này, hắn đang múa thương ở sân sau.
Cây thương bạc trong tay hắn như có sinh mệnh, chuyển động linh hoạt, tất cả đều tùy ý hắn.
So với vẻ bất cần và phóng túng thường ngày, ta thích nhìn hắn múa thương hơn.
Hắn rõ ràng là một người cực kỳ vững vàng.
Hắn dừng tay, nhận lấy chiếc khăn tay ta đưa, lau mặt một lượt rồi nhếch môi cười, chẳng chút để tâm.
"Việc trong nhà, lão tử đương nhiên nghe nàng."
"Chàng nghĩ thông rồi đấy."
Hắn trêu ghẹo, xoa nắn tai ta, đến khi thấy hai má ta đỏ bừng mới cất tiếng cười sảng khoái.
"Nếu vậy, ta đi đây."
Ta ôm bụng, trừng mắt liếc hắn một cái.
Hắn càng cười thoải mái hơn.
*
Sau ngày hôm đó, hắn bận rộn hẳn lên.
Mười ngày nửa tháng không về nhà là chuyện thường, trong nhà đều là người quen, nên ta cũng không thấy cô quạnh.
Ta thường qua hậu viện của Cao Đãng, phần lớn số bạc Tống Thập Bát dành dụm đều rơi vào tay ái thiếp của Cao Đãng.
Tống Thập Bát không cưới ta, ta thậm chí còn chẳng phải thiếp, nên muốn qua lại với chính thê của Cao Đãng thì không tài nào làm được. Bà ấy sao có thể coi trọng ta?