*
Ái thiếp của Cao Đãng tên là Ưu Cơ, xuất thân ca kỹ, rất được Cao Đãng yêu chiều.
Nàng vô cùng xinh đẹp, cũng rất giỏi vơ vét tiền bạc.
Nghe nói Cao Đãng ngày ngày lưu luyến trên giường nàng.
Với một người phụ nữ, có thể dùng nhan sắc chế ngự đàn ông cũng là một loại bản lĩnh.
Những người qua lại với nàng cũng đều là thiếp của các tướng lĩnh đắc ý dưới trướng Cao Đãng.
Ta rất thích qua lại với nàng, nàng cần gì cũng nói rõ ràng.
*
Ngày 16 tháng Giêng, ta sinh ra Hỉ Cô.
Ngày 14, bụng đau cả một ngày nhưng không có động tĩnh gì. Đến sáng 15, Tống Thập Bát từ quân doanh trở về.
Hắn về đến nơi, ta đã đau đến kiệt sức, chỉ nghe được tiếng hắn mắng chửi bên ngoài.
Lời lẽ thô tục, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu hăm dọa.
Đại phu và bà mụ run cầm cập, mồ hôi đầm đìa.
"Đừng cản lão tử! Máu me thì sao, điềm xấu thì sao, lão tử ngày nào chẳng thấy máu? Nếu A Nô và con của nàng có mệnh hệ gì, cả cái viện này đừng mong sống sót!"
A Nô là nhũ danh của ta, mỗi khi hắn hưng phấn lắm mới gọi như thế.
Tống Thập Bát mắng chửi ầm ĩ rồi xông thẳng vào phòng sinh.
Không ai dám ngăn hắn.
"Nhịn làm gì? Đau thì khóc đi, có lão tử ở đây, sợ gì chứ?"
Thấy ta cắn răng chịu đau, hắn lớn tiếng nói.
Thôi được, đã vậy, đau thì ta cứ khóc, cứ la thôi!
07
Có lẽ ngay cả Diêm Vương cũng sợ kẻ ác, cuối cùng ta đã hạ sinh Hỉ Cô vào giờ Mão ngày 16 tháng Giêng.
Hắn ở bên cạnh giường, chăm sóc ta, đút cơm, lau mồ hôi, và không quên mắng chửi.
Thi thoảng hắn mắng trời mắng đất, rồi lại quay sang tự mắng chính mình.
Khi bà mụ đặt Hỉ Cô vào lòng hắn, dáng vẻ lúng túng của hắn, ta đã ghi nhớ cả đời.
"Con bé sẽ có nhũ danh là Hỉ Cô nhé! Sau này, con của chúng ta đều cần phải có tên."
Hắn nhìn ta, vừa như muốn cười lại như muốn khóc.
"Chàng vui chứ?"
Ta hỏi.
Hắn gật đầu.
"Lão tử chưa từng biết người ta có thể vui đến thế này. Ta vốn một thân cô độc, giờ đây lại có ràng buộc. Hỉ Cô, ta là cha con...
"Sau này ta cần phải đi từng bước thật chắc chắn."
Tiệc đầy tháng của Hỉ Cô rất đơn sơ, chỉ vài nhà thân quen tụ lại ăn một bữa cơm.
Tháng Năm, trời đã ấm hẳn, ta cũng ra ngoài đi lại nhiều hơn.
Đã lâu không gặp Ưu Cơ, lần này nàng gặp ta có phần vui vẻ.
Ta đưa chiếc hộp trong tay cho nàng, nàng tiện tay mở ra, nhìn thoáng qua rồi đóng lại, tự tay cất vào ngăn bí mật ở đầu giường.
"Xem cô kìa, nuôi tốt quá rồi, da trắng nõn, căng mọng như có thể vắt ra nước, quả không hổ danh Tống tướng quân biết thương người."
Nàng nắm tay ta ngồi xuống, đuôi mắt được kẻ dài đầy mị hoặc.
"Hắn rất tốt, chỉ là tính tình không được dễ chịu. Cô xem, Ngô Tướng quân bây giờ đã thăng lên Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân rồi, còn hắn vẫn chỉ loay hoay với vài người dưới tay."
Ta thở dài, với tay rót trà, tự tay rót cho Ưu Cơ một chén.
"Ngô Trọng Cửu chỉ là một tên mã phu mà thôi!" Ưu Cơ nhận lấy trà, nhấp một ngụm.
" Nhưng ai bảo hắn có một muội muội tốt chứ?"
Ưu Cơ ngước mắt nhìn ta, môi nhếch lên, cười khinh bỉ.
"Cô ta sao? Đắc ý không được bao lâu đâu."
Muội muội Ngô Trọng Cửu chính là thiếp mới của Cao Đãng.
"Phải, phải. Nói đến được lòng người, ai cũng chẳng sánh nổi với cô, cả nhan sắc lẫn tính tình đều hoàn hảo."
Ta không nhắc đến người khác nữa, chỉ nói với nàng về Hỉ Cô.
*
Hơn một tháng sau, muội muội Ngô Trọng Cửu thất sủng, Ngô Trọng Cửu cũng không làm được Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân nữa, trở về làm Bách Phu Trưởng.
Chỉ mấy ngày sau, vì mưu phản mà hắn bị Tống Thập Bát xử trảm.
Từ đó, Tống Thập Bát nắm quyền chỉ huy quân đội ở Xương Châu.
Hắn càng ngày càng bận, ta cũng không qua lại với Cao phủ nữa, chỉ thi thoảng ghé cửa hàng gạo trên phố Đông.
Đó là tài sản riêng của Ưu Cơ.
Sự thông minh của nàng nằm ở chỗ này.
Dù có Cao Đãng hay không, nàng luôn có chỗ dựa cho mình.
*
Gần đến cuối năm, sắp sang giao thừa, nhưng thành Xương Châu đầy rẫy lo âu.
Quách Hưng ở Tây Thục tự lập làm vua, phái người đến Xương Châu chiêu hàng.
Nếu Cao Đãng đồng ý thì thôi, nhưng nếu không, Quách Hưng sẽ đánh chiếm thành trước thềm năm mới.
*
Lần cuối cùng Tống Thập Bát trở về đã là nửa tháng trước.
Lần này về, hắn vừa nhíu mày đầy lo lắng, vừa rạng rỡ niềm vui trong mắt.
Hắn bế Hỉ Cô, hôn tới hôn lui, cuối cùng làm cô bé đang ngủ ngon phải khóc mới chịu dừng lại.
Hỉ Cô ăn tốt, trắng trẻo mũm mĩm như một cục bột.
Sắp tròn một tuổi rồi, nhưng miệng con bé chỉ gọi được hai từ: "Cha cha."
Ta ghen tị không chịu nổi, rõ ràng mỗi ngày người chăm bẵm, bồng bế, cho bú, cho ăn, lo chuyện lớn chuyện nhỏ đều là ta.
Vậy mà đến giờ con bé vẫn chưa mọc răng!
Vì chuyện này, Tống Thập Bát mời hết đại phu trong thành Xương Châu đến, thậm chí còn tìm một thầy pháp.
Họ đều nói cứ chờ, rồi răng sẽ mọc thôi.
Hỉ Cô là một "kẻ vô nha", ta sao có thể tính toán với con bé được?
Cũng chỉ đành tự thỏa hiệp với chính mình.
08
Ta dỗ dành Hỉ Cô ngủ, còn Tống Thập Bát thì lười nhác ngồi bên cạnh, ánh mắt lặng lẽ nhìn ta.
“Nàng không có gì muốn nói với ta sao?”
Hắn bỗng nhiên hỏi.
Ta khẽ ngước mắt nhìn hắn, lắc đầu.