“Hay là... nàng nhớ lão tử rồi?”
Hắn nghiêng đầu cười, vẻ mặt ngạo mạn, tay thì nghịch ngợm nắm lấy thắt lưng, trông như sắp cởi ra.
“Tống Thập Bát!”
Ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn.
Hắn bật cười, đưa tay kéo hai bên má ta ra.
Hắn không dùng sức, không đau, chỉ hơi ngưa ngứa.
Ta muốn tránh nhưng không kịp, hắn càng làm quá, cứ xoa nắn mãi rồi mới chịu dừng lại.
“Lão tử với nàng tâm ý tương thông. Đêm qua trong mộng nghe thấy nàng có điều muốn nói với ta, nên hôm nay thúc ngựa mà quay về.”
Hỉ Cô ngủ say, lông mi cong như hai hàng quạt nhỏ, đôi môi còn mấp máy, tựa như đang b.ú sữa.
Ta ngây người ngắm nàng, không kìm lòng được lại cúi xuống hôn lên đôi má mềm mại phấn hồng của nàng.
Không ngờ Tống Thập Bát cũng cùng ý nghĩ, hắn hôn lên má còn lại của Hỉ Cô.
“Nàng nói có thần kỳ không? Con bé lớn lên thế nào mà mọi nét đều vừa khít với tâm khảm của lão tử thế này?”
Bàn tay Tống Thập Bát lơ lửng giữa không trung, chỉ cách gương mặt Hỉ Cô một ngón tay, ngón tay hắn lần từ chân mày xuống cằm nàng.
Chỉ khi này, trên người hắn mới có một chút ấm áp chân thật.
“Chắc là giống ta nhỉ?”
Ta bông đùa mà thở dài.
Hắn bật cười, thật hiếm khi không phản bác.
“Hôm nay nhận được tin, Cao Đãng có ý muốn đi về hướng Đông. Phía Đông là đất cũ của Thành Vương. Thành Vương thế lực mạnh, lại là chính thống, dưới trướng có vô số văn thần võ tướng. Nếu muốn vượt mặt hắn, e rằng không dễ.”
Thành Vương là nhi tử thứ mười một của Thiên Tử, được phong vương năm mười chín tuổi, lãnh địa tại Đông Ngô.
Thiên Tử hôn ám*, Ninh Uy Hầu ép vua hiệu lệnh chư hầu, thiên hạ đại loạn.
(*) U mê, mờ tối, ngu muội
Thành Vương nhân danh cứu nước, dương cờ trừ gian, từ Đông Doanh đánh thẳng đến Thành Châu.
Thiên hạ hào kiệt khởi nghĩa tứ phía, nhưng thế lực lớn nhất chỉ có ba: Quách Hưng, Ninh Uy Hầu Lưu Tử Du, và Thành Vương.
“Nàng là nữ nhân, nói toàn chuyện chính sự, thật chẳng thú vị.”
“Chẳng lẽ chàng muốn ta giả ngốc mà làm vui lòng chàng sao?”
Những cô nương như thế trên đời có biết bao nhiêu? Sao có thể thiếu một người như ta? Đến ngày hắn chán ghét ta, ta lại phải làm sao?
Chẳng lẽ lại phải tìm người khác sao?
Ta kinh ngạc nhìn hắn.
“Nàng xem bộ dạng nghiêm túc của mình kìa, càng nhàm chán hơn.”
Hắn thẳng lưng lên, nhìn chằm chằm vào ta.
Chắc là nét mặt ta quá rõ ràng, hắn liền đoán được, lập tức đưa tay nắm lấy cằm ta.
“Nàng biết điều tệ nhất của nàng là gì không? Hễ có chút gió lay cỏ động, liền nghĩ ngay đến chuyện tìm kẻ khác.”
“Rõ đến vậy sao?”
Hắn chỉ cần nhìn sắc mặt ta là biết được suy nghĩ trong đầu?
“Hừ! Nàng còn dám thừa nhận?”
“Cớ gì không dám? Ngoài việc ta là nữ nhân, ta và Diêm Vạn Tam hay Hứa Trí dưới trướng chàng có gì khác nhau?”
“Nàng hơn bọn họ rất nhiều.”
Hắn buông tay ra, quay đầu đi, lầm bầm một cách nhỏ nhẹ.
“Nếu ta giỏi đến vậy, chàng hãy nói suy nghĩ của mình đi!”
“Ta muốn g.i.ế.c Cao Đãng mà thay thế hắn, nàng thấy thế nào?”
Hắn nhìn ta, sóng mắt bình lặng.
Quả nhiên một chiếc giường không thể sinh ra hai loại người.
“Rất hay.”
Ta đưa tay nắm lấy tay hắn, lắc mạnh vì vui sướng.
“Ngụy Cửu Hoa, nàng gan lớn thật.”
Hắn kéo ta vào lòng, thì thầm bên tai ta.
“Đêm trừ tịch là thời điểm tốt.” Ta nói.
“Nàng không sợ chuyện không thành sao?”
“Quân doanh có bao nhiêu người là người của chàng?”
“Phần lớn.”
“Đến lúc đó chàng chỉ cần khống chế số ít còn lại, Cao Đãng giao cho ta, chuyện này coi như đã thành.”
“Lão tử nói rõ cho nàng nghe, sau này đừng nghĩ đến chuyện tìm người khác. Đã theo lão tử, đến c.h.ế.t cũng chỉ là người của lão tử. Nàng cứ đợi đấy, thứ lão tử cho nàng, kẻ khác không bao giờ cho được...”
Hắn lẩm bẩm, tay lần mở cúc áo nơi cổ ta.
Ta không biết hắn có thể cho ta thứ gì, nhưng ta lại tin hắn đôi phần.
09
Chớp mắt đã đến đêm giao thừa, trong thành ngoài vài tiếng pháo lẻ tẻ vang lên, chỉ còn lại những câu đối dán trước cửa nhà mang chút không khí vui xuân.
Ta thu xếp cho Hỉ Cô ở với Diêm Tam Nương, dẫn theo mười gia đinh tiến về phủ họ Cao.
Phủ họ Cao đèn đuốc sáng trưng, mụ già canh cửa bên hông thấy ta vội vã muốn gặp Ưu Cơ, không dám chậm trễ, lập tức vào bẩm báo.
Ưu Cơ chỉ mặc một chiếc váy dài mỏng manh, gò má ửng hồng như người say.
“Đi theo ta!”
Ta kề sát bên nàng, thấy bước chân nàng loạng choạng liền đưa tay đỡ.
“Người đã say rồi,” nàng khẽ nói bên tai ta.
“Từ hậu viện mà đi, có người tiếp ứng, thẳng đến tiệm lương thực là được.”
Nàng không đáp, vẫn bước loạng choạng dẫn ta tiếp tục đi về phía trước.
Cao Đãng thiếp thất vô số, con cái cũng đầy nhà, trong đại sảnh tiếng cười nói ồn ào, ban hát được mời đến vẫn đang ê a diễn trên sân khấu.
Trên bàn rượu thịt vẫn bày đầy nhưng chẳng ai thèm đụng tới.
“Rượu thịt thối từ cửa ngõ nhà giàu, xương người c.h.ế.t đói nằm đầy ngoài đường...”
Thời thế này...
Ta đứng chờ dưới hành lang ngoài đại sảnh, Ưu Cơ đi vào một lát thì Cao Đãng lảo đảo theo sau nàng bước ra.
“Tống Tướng quân phái ngươi đến? Xảy ra chuyện gì?” Cao Đãng hỏi.
Ta cúi đầu hành lễ.
“Tướng quân phái hộ vệ hân cận về nhà, nói phía Tây có đại quân, chỉ cách huyện thành chưa đầy năm mươi dặm.”
Ta khẽ nói xong liền che mặt mà khóc.
“Cái gì? Sao ta không hề hay biết? Chẳng lẽ là Quách Hưng? Hắn đã biết được ý đồ của ta? Ngũ Lang, lại đây mau…”