Tôi cười gằn:
“Thế thì mời anh trình bằng chứng ra. Đừng tưởng ai cũng ngu ngơ như cái làng của anh.”
“Nếu tôi thích bịa, tôi còn dám nói Nhà Trắng là của mình. Còn nhà họ Từ muốn sống bằng nghề chặn đường cướp tiền, thì nên dọn ra quốc lộ, dựng lán mà thu phí cho hợp pháp.”
Mẹ Từ bị dồn đến đường cùng, nghiến răng ken két, rồi gào lên một tiếng thảm thiết cuối cùng:
“Mày!!!!”
Lúc này cảnh sát đã nắm rõ toàn bộ sự việc. Sau khi hoàn tất thu thập chứng cứ, họ thẳng thừng khiển trách mẹ Từ, đồng thời thông báo rằng bà ta có thể bị khởi tố các tội danh: cố ý gây thương tích, phỉ báng và hành vi cưỡng đoạt tài sản. Muốn được giảm nhẹ hình phạt? Phải có sự tha thứ của người bị hại – chính là tôi.
Ngồi tù hay cúi đầu nhận lỗi, một trong hai. Đơn giản.
Thế nên cái mụ đàn bà chua loét đó đành phải lết xác tới trước mặt tôi, mặt mày nhăn nhúm, ánh mắt thì căm hận như muốn ăn tươi nuốt sống, mà miệng vẫn phải nặn ra nụ cười lấy lòng, lom khom cúi đầu:
“Xin lỗi … Là do chúng tôi sai… để cô chịu oan ức như vậy …”
“Sau này … tôi sẽ không làm vậy nữa… Cô gái à, nể tình con bé với Từ Diễn yêu nhau bấy lâu… tha cho tôi lần này … được không?”
Sau này? Xin lỗi, cả đời này tôi còn không muốn thấy cái họ “Từ” xuất hiện trong từ điển của mình.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn nói là “tha thứ”.
Thương tích của tôi không nghiêm trọng, số tiền bị vu khống cũng không lớn. Có kiện ra tòa thì cùng lắm bà ta bị tạm giam rồi lại nhởn nhơ bước ra.
Như vậy còn nhẹ quá. Rẻ rúng quá cho cái ổ chuột đó.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt bà ta, giọng lạnh như băng:
“ Tôi tha cho bà lần này. Bà già, sống còn được bao nhiêu năm nữa đâu, thì bớt lăng xăng làm nhục cho con cháu đi.”
Ra khỏi đồn công an, tôi vừa bước ra cửa đã thấy Từ Diễn đứng sẵn, mặt như tảng đá đông cứng, trừng mắt nhìn tôi. Mẹ hắn cũng đứng đó, hất cằm lên cao như thể vừa thắng kiện, đúng kiểu chó cậy gần chuồng.
Từ Diễn sải bước tới, giọng băng lạnh như tát nước vào mặt:
“Lâm Khê! Lần này em quá đáng lắm rồi đấy! Làm sao em có thể mắng mẹ anh những lời khó nghe như vậy?”
“Cho dù bà ấy có sai đến mười lần đi nữa, em cũng không thể gọi bà ấy là ‘ăn mày’! Bà ấy đã cực khổ nuôi anh khôn lớn mà!”
Tôi “phụt” cười như thể vừa nghe được một câu chuyện hài.
“Chính vì bà ta sinh ra được loại như anh, tội mới càng thêm chồng chất đấy. Thế nào? Ăn mày con cũng biết học đòi đức hạnh, ra vẻ cao thượng?”
Nếu thật sự có liêm sỉ, thì năm xưa đã chẳng quỳ mọp dưới chân tôi van xin tôi đóng tiền học phí.
Ngày đó anh ta bảo, nhà nghèo, học hành là lối thoát duy nhất. Giờ nghĩ lại, học hành chỉ là cái áo khoác rách rưới che cho một linh hồn bẩn thỉu.
Nghe tôi nhắc lại cái quá khứ khiến hắn nhục không để đâu cho hết, mặt Từ Diễn tái xanh, đôi mắt tóe lửa như sắp nổ tung.
“Lâm Khê, em có ý gì? Còn muốn sống với anh nữa không hả?”
Tôi không cần suy nghĩ:
“Sống cái con khỉ! Sống cái đầu gối nhà anh! Đồ mặt mo nhà anh thì có nước tôi chui xuống đất cũng không muốn nhìn! Chúng ta chưa đăng ký gì cả, giờ thì cả cái ổ nhà anh – cút hết cho tôi!”
Hắn giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt tôi, giọng gay gắt:
“Em rồi sẽ phải hối hận! Đừng có chạy đến cầu xin anh quay lại!”
Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn đống rác, lười biếng nhả ra một câu:
“Vẫn câu cũ thôi: làng nhà anh ráng đi mua cái gương to to mà soi cho kỹ vào.”
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, để lại sau lưng một đám mặt mày thâm sì vì giận.
Tôi tìm một khách sạn nhỏ nghỉ tạm, dự tính sáng hôm sau sẽ bắt xe về nhà.
Đêm đó, tôi không ngủ nổi dù chỉ một phút.
Sáng sớm bước ra khỏi phòng, tôi ngay lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Lễ tân nhìn tôi với ánh mắt nửa dè chừng nửa tò mò. Mấy người khách đi ngang thì chỉ trỏ, ghé tai nhau xì xào.
“Phải con bé đó không? Nhìn giống lắm đấy… Trời ơi, mặt mũi thế kia mà lại đi làm trò đó…”
“Nhà họ Từ tội quá trời luôn. Nuôi thằng con học hết đại học, gom góp mãi mới lo được đám cưới. Vậy mà bị con nhỏ đó lừa sạch trơn…”
“ Đúng là đồ đàn bà không có lương tâm! Lừa tiền lừa tình, còn ngông nghênh, trời không đánh cũng uổng!”
Tôi ra khỏi khách sạn với một đống dấu hỏi trong đầu. Bác bảo vệ ở cổng cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Do dự một lát, ông mới nói nhỏ:
“Cô… nên mở điện thoại lên xem tin tức đi.”
Tôi chẳng cần ông nhắc. Vừa bật điện thoại, thông báo dội về như nước lũ, phủ kín cả màn hình.
【Ác phụ Lâm Khê – lừa tiền lừa tình, phá tan cửa nát nhà!】
【Sốc tận óc: Cô gái lừa cưới, cuỗm sạch sính lễ rồi bỏ trốn!】
【Gái thành phố gian trá, giả vờ yêu thương, nhẫn tâm chửi rủa bố mẹ chồng tương lai!】
Tôi bấm vào bài đầu tiên, gương mặt nhà họ Từ lập tức hiện lên.
Trên màn ảnh, sau chiếc bàn ọp ẹp, mẹ Từ gào khóc như điên như dại, giọng khản đặc nhưng vẫn không quên diễn:
“Các người không biết đâu … Chúng tôi sống cả đời lương thiện, chỉ mong nuôi con nên người, yên ổn cưới vợ, sống an nhàn. Ai ngờ… ai ngờ lại gặp phải loại số khổ thế này!”
Còn cha Từ thì ngồi bên cạnh, mặt dài như mâm cơm chay thất vọng, giọng lão nghẹn ngào:
“Đám cưới lần này vét hết cả gia sản… tiền sính lễ còn phải vay mượn người ta … Giờ thì con dâu bỏ trốn, tiền cũng mất, chúng tôi sống sao nổi đây…”
Lúc này, cảnh sát đã nắm rõ toàn bộ sự việc. Sau khi hoàn tất việc thu thập chứng cứ, họ thẳng tay khiển trách mẹ Từ, đồng thời thông báo: bà ta hoàn toàn có thể bị khởi tố các tội danh cố ý gây thương tích, phỉ báng và cưỡng đoạt tài sản.
Muốn nhẹ tội? Dễ thôi.
Phải có sự tha thứ của người bị hại – chính là tôi.
Vào tù ngồi bóc lịch hay cúi đầu xin lỗi? Một trong hai. Lựa đi.
Thế là cái mụ già chanh chua đó buộc phải lê xác tới trước mặt tôi. Mặt thì nhăn nhúm như mớ bì heo để qua đêm, ánh mắt tóe lửa như muốn lột da tôi sống, nhưng vẫn phải gồng lên vặn miệng cười lấy lòng, lom khom khúm núm:
“Xin lỗi... là... là do chúng tôi sai... để cô phải chịu oan ức như vậy...”
“Sau này... tôi không làm thế nữa đâu... Cô gái à... nể tình Từ Diễn với cô yêu nhau lâu năm... tha cho tôi một lần này... được không?”
“Sau này ”? Xin lỗi, tôi còn không muốn thấy cái họ Từ xuất hiện trong từ điển cuộc đời mình, chứ đừng nói là " sau này".
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn nói là “tha thứ”.
Không phải vì tôi rộng lượng. Mà vì vụ này, kiện ra toà thì cùng lắm mụ bị tạm giam vài ngày rồi lại nhởn nhơ đi rao giảng đạo lý. Còn nhẹ quá, còn rẻ quá cho một đám người chuyên sống bám vào sĩ diện rách nát.