NHÀ CHỒNG BẮT TÔI QUỲ LẠY HỌ HÀNG, TÔI THÀ NHẢY DISCO TRÊN MỒ TỔ NHÀ ANH

4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt bà ta, giọng lạnh như cắt:

“Được. Tôi tha.”

“Bà già, sống không còn bao lâu nữa, thì ráng sống cho đàng hoàng chút. Bớt lăng xăng làm nhục con cháu, kẻo c.h.ế.t rồi cũng không ai thèm đốt cho nén nhang.”

Ra khỏi đồn công an, vừa bước qua cửa đã thấy Từ Diễn đứng đó, mặt lạnh như băng, trừng trừng nhìn tôi. Mẹ hắn cũng đứng kế bên, vênh mặt hất cằm như thể vừa thắng kiện, đúng kiểu chó cậy gần chuồng.

Từ Diễn bước tới, giọng như đập thẳng vào mặt:

“Lâm Khê! Lần này em thật sự quá đáng rồi đấy! Sao em có thể nói mẹ anh những lời độc địa như vậy?”

“Cho dù bà ấy có sai đi nữa, em cũng không thể gọi bà là ăn mày! Mẹ đã cực khổ nuôi anh khôn lớn!”

Tôi bật cười như vừa nghe chuyện cười đầu tuần:

“Nuôi ra được cái giống như anh, bà ta có mà ác nghiệp chồng chất đấy. Còn anh? Ăn mày con cũng biết giả bộ đạo đức, giở trò cao thượng cơ à?”

Nếu thật sự có liêm sỉ, thì năm xưa đã không quỳ rạp dưới chân tôi, nước mắt nước mũi van xin tôi đóng tiền học phí.

Lúc đó anh bảo, “Nhà anh nghèo, chỉ có học hành là con đường duy nhất để đổi đời”.

Giờ tôi mới hiểu: học hành chỉ là cái áo rách khoác lên bộ xương đạo đức mục ruỗng.

Nghe tôi nhắc đến đoạn quá khứ bẽ bàng đó, mặt hắn tái như giấy lụa, ánh mắt rực lửa như sắp bùng nổ.

“Lâm Khê, em có ý gì? Em còn muốn sống với anh nữa không hả?!”

Tôi không suy nghĩ:

“Sống cái đầu gối nhà anh! Đồ mặt mo nhà anh thì có nước tôi chui xuống đất cũng không thèm nhìn!”

“Chúng ta chưa cưới, chưa đăng ký, chưa gì hết. Giờ tôi tuyên bố — cả họ Từ nhà anh, cút sạch khỏi tầm mắt tôi!”

Hắn giơ tay chỉ thẳng vào mặt tôi, gào lên:

“Em rồi sẽ phải hối hận! Có ngày em sẽ phải cầu xin anh quay lại!”

Tôi lười biếng nhìn hắn, ánh mắt như đang nhìn cục rác dưới đế giày:

“Câu cũ thôi: làng nhà anh ráng mua cái gương to to, soi cho kỹ vào.”

Tôi quay lưng bỏ đi, bỏ lại sau lưng một đám người mặt mày tím tái, tức đến nghẹn họng.

Tối hôm đó, tôi thuê một khách sạn nhỏ trong thị trấn, dự tính sáng mai bắt xe về nhà.

Đêm không ngủ nổi, cả đêm nằm trừng mắt lên trần nhà. Mọi thứ như vừa là mơ, vừa là ác mộng.

Sáng sớm, bước ra khỏi phòng thì lập tức nhận ra không khí khác thường.

Lễ tân nhìn tôi như nhìn tội phạm. Mấy người khách thì chỉ trỏ, xì xào, ánh mắt đầy dè bỉu:

“Phải con bé đó không? Nhìn giống quá trời...”

“Xinh thế mà ác độc quá... Lừa cả nhà người ta đến trắng tay...”

“Thấy thương nhà họ Từ ghê, gom góp cưới vợ cho con, ai ngờ bị nó cướp sạch...”

Tôi rời khách sạn với đầu đầy dấu chấm hỏi. Đến bác bảo vệ cũng nhìn tôi kiểu ái ngại, rồi nhỏ giọng:

“Cô nên... mở điện thoại xem tin tức đi.”

Tôi chẳng đợi ông nhắc. Vừa mở máy, thông báo nổ như mưa rào, tin tức phủ kín màn hình.

【Ác phụ Lâm Khê – lừa tình lừa tiền, phá tan một gia đình lương thiện】

【Cô gái giả yêu để cướp sính lễ, bỏ trốn ngay trong ngày cưới】

【Tiểu thư thành phố chửi rủa cha mẹ chồng, đập phá đám cưới như phim hành động】

Tôi click vào một bài viết — và gương mặt của gia đình họ Từ lập tức hiện ra. Cả ba diễn viên chính đã sẵn sàng cho buổi trình diễn bi kịch quốc dân.

Trên màn ảnh, mẹ Từ gào khóc như lên đồng, giọng khản đặc vẫn không quên nhấn nhá:

“Chúng tôi sống lương thiện cả đời, chỉ mong cưới được vợ tử tế cho con. Ai ngờ lại rước về một con rắn độc...”

Bố Từ thì sụt sịt như thể đang ghi hình cho quảng cáo thuốc ho:

“Đám cưới vét sạch cả gia sản, sính lễ còn phải vay mượn. Giờ thì tiền mất, con dâu biến mất, chúng tôi sống sao nổi...”

Còn Từ Diễn? Ngồi kề bên như tượng đá, vừa giả bộ vỗ lưng cha, vừa thủ vai “ người con trai khổ vì tình”:

“Biết sớm thế này, tôi thà độc thân suốt đời còn hơn để cha mẹ đau khổ như thế... Chỉ mong cô ấy còn chút lương tâm, chịu trả lại sính lễ...”

Trời ơi, diễn xuất tập thể thần sầu, từ melodrama chuyển sang trào phúng cấp độ cao, lời thoại trơn tru như có biên kịch riêng. Kẻ tung, người hứng, đúng kiểu show truyền hình thực tế.

Chưa đủ? Họ còn cung cấp “bằng chứng” cho báo chí.

Video? Có.

Là cảnh tôi lật bàn, đập ghế, đập... mặt Từ Diễn. Có đoạn tôi giơ tay định tát mẹ hắn, nhưng họ khéo léo dừng đúng khung hình chưa chạm – trông y như tôi đã tát bà ta bay m.á.u mồm.

Ghi âm? Đủ cả. Toàn đoạn tôi mắng, tôi chửi – được phát ở volume cao nhất, rõ từng câu chữ. Còn cảnh tôi bị tát? Biến mất không dấu vết.

Họ dựng tôi thành một con quái vật thành phố, kênh kiệu, hỗn hào, vô giáo dục.

Cư dân mạng như lên đồng:

— “Đồ đàn bà rác rưởi!”

— “ Đúng kiểu tiểu thư thành phố được chiều sinh hư!”

— “Con này mà không bị trời đánh thì thiên lý ở đâu?!”

Tôi tức đến muốn cầm điện thoại đập vào mặt từng đứa.

Tôi chưa bao giờ khinh thường người nghèo, càng không khinh người nông thôn. Tôi chỉ khinh đúng một thứ — gia đình họ Từ, cái ổ chuột nát tanh tưởi mang danh nhân nghĩa.

Thế mà họ dám đội cho tôi cái mũ “kỳ thị”, rồi treo tôi lên mạng như trò tiêu khiển của cả xã hội.

Vẫn đang sôi m.á.u thì bố tôi gọi.

“Tiểu Khê, con ổn chứ?” – giọng ông trầm nhưng lo.

Nghe giọng bố, mọi cảm xúc như vỡ bờ. Tôi nghẹn giọng:

“Con ổn... Con sẽ về nhà.”

Mẹ tôi giật máy, nghẹn ngào:

“Bố mẹ thấy hết rồi. Đừng ở đó nữa. Về đi, về nhà! Dù có chuyện gì xảy ra, bố mẹ vẫn ở đây.”

Tôi gục đầu, nước mắt rơi như suối:

“Vâng.”

Trên đường về, điện thoại tôi rung liên tục. Tin tức lan như cháy rừng. Video lan khắp mạng xã hội, từ fanpage đến group chợ.

Cả nước biết đến tôi với cái tên: “con đàn bà đập phá đám cưới như phim hành động”.

Vừa về đến nhà, tiêu đề mới lại bật lên:

【Con gái giáo sư đại học coi thường nhà chồng, hủy hôn hỗn láo, khiến gia đình điêu đứng 】

Dưới đó là hàng loạt bình luận công kích bố mẹ tôi. Điện thoại nhà tôi suýt nổ tung vì các cuộc gọi từ đồng nghiệp, hàng xóm, cấp trên.

Ngay cả sếp của bố tôi cũng gọi:

“Con gái ông… có ổn không?”

Hàng xóm nhìn nhà tôi như nhìn tội phạm. Ra ngoài là bị soi mói, dè bỉu.

Gia đình tôi — bị lôi vào vũng bùn mà nhà họ Từ bày ra.

Ngay khi thấy tôi về, bố tôi liền gọi luật sư riêng.

NHÀ CHỒNG BẮT TÔI QUỲ LẠY HỌ HÀNG, TÔI THÀ NHẢY DISCO TRÊN MỒ TỔ NHÀ ANH

4