Không ai hỏi tôi “ có đúng như tin tức không?”
Không ai nghi ngờ.
Bố mẹ chỉ nói:
“Bố mẹ tin con.”
Luật sư xem xét vụ việc, chỉ nói đúng một câu:
“Họ vu khống, bịa đặt, làm nhục danh dự cá nhân – kiện được. Quan trọng là: có bằng chứng không?”
Tôi ngẩng đầu, mắt đầy lửa:
“ Tôi có.”
Ngay từ lúc bước khỏi cái làng nghèo nàn thối rữa ấy, tôi đã lưu lại toàn bộ hình ảnh, ghi âm và video. Một phần vì phẫn uất, một phần vì linh cảm mách bảo – có ngày, chúng sẽ trở thành vũ khí.
Và hôm nay, ngày đó đã đến.
Thư luật sư được gửi thẳng tới nhà họ Từ. Chưa đầy hai tiếng sau, điện thoại tôi đổ chuông. Người gọi: Từ Diễn.
Giọng hắn rống lên như kẻ phát điên:
“Lâm Khê! Em mất trí rồi à?! Em dám kiện anh á? Nhà anh đã làm gì sai?!”
“Chẳng lẽ em không lừa cưới, không chê nhà anh nghèo à?! Em còn sỉ nhục cả nhà anh là dân quê nghèo rớt nữa cơ mà!”
“Ra ngoài gặp anh một lần được không? Dù gì cũng từng yêu nhau mấy năm, đâu cần ép nhau đến mức này …”
Tôi cười nhạt. Cười như gió lướt qua rác:
“Chuyện này là do chính nhà anh khơi mào, đừng đóng vai nạn nhân nữa.”
“Lên truyền hình sướt mướt khóc than không đồng nghĩa với việc các người nói đúng. Khi cả nhà tôi bị mạng xã hội xâu xé như miếng thịt nát, sao anh không nhắc đến 'tình cảm nhiều năm'?”
“ Tôi và anh, bảy năm thanh xuân, đổi lại chỉ là một bài học ngu. Tôi không gặp ác quỷ, tôi chỉ mù, và mù rất lâu.”
“Gặp mặt ư? Quên đi. Nếu còn can đảm, hẹn nhau ở tòa.”
Tôi đã đến giới hạn. Chỉ cần thấy mặt một người nhà họ Từ, tôi cũng thấy dơ bẩn.
Từ Diễn bị dồn tới đường cùng, tru lên như trâu bị chọc tiết:
“Được! Em cứ kiện! Để xem tòa có bênh cho loại đàn bà hỗn hào, vô lễ như em không!”
Tôi không đáp. Cúp máy. Chặn số.
Ngày ra tòa.
Mẹ Từ là người mở màn, và cũng là tiếng còi hụ đầu tiên báo hiệu một buổi trình diễn kinh hoàng.
Giọng bà ta rít lên như d.a.o cạo:
“Quan tòa ơi! Con đĩ này nó độc ác lắm! Nhận sính lễ xong rồi bỏ rơi con trai tôi! Còn đánh cả nó, đánh cả tôi!”
“Chuyện này mà không xử cho ra ngô ra khoai thì đúng là xã hội này vứt đi! Tôi yêu cầu cô ta phải bồi thường toàn bộ sính lễ, đền tinh thần, đền danh dự, đền cả tuổi xuân cho thằng con tôi nữa!!”
Bà ta gào đến độ nước miếng b.ắ.n cả ra bàn. Cả phòng xử toát mồ hôi. Riêng tôi – thản nhiên rút ra ổ cứng chứa toàn bộ bằng chứng gốc.
Video từ anh thợ ảnh, ghi âm từ cô bé trang điểm, hình ảnh rõ nét từng khung cảnh — từng cú tát, từng lời sỉ nhục, từng lần họ chặn xe, đập cửa, giật tóc tôi giữa đường — tất cả phơi bày không thiếu một giây.
Tôi có đánh không? Có. Tôi tát Từ Diễn ba cái. Tôi tự tay làm, và chưa từng hối hận.
Còn cú tát định giáng vào mẹ hắn? Video cho thấy rõ: tay tôi chưa chạm tới, nhưng mặt tôi đã hứng hai cú trời giáng từ bà ta.
Cả phòng xử rơi vào câm lặng.
Mặt nhà họ Từ trắng bệch như vừa bị đào hố tự chôn. Tưởng giăng bẫy, hóa ra tự bẫy mình.
Nhưng chưa dừng ở đó.
Mẹ Từ vùng lên như con hổ bị thương, tru tréo:
“Là giả hết! Nó cắt ghép dựng chuyện! Nhà tôi tử tế bao đời, không thể làm mấy trò bẩn thỉu như vậy!”
“Chuyện bắt quỳ là phép tắc xưa nay! Ai đi lấy chồng mà không quỳ?! Làm dâu mà không quỳ là mất dạy!”
“Quan tòa! Bà cũng là phụ nữ, sao bà lại bênh loại đàn bà không biết giữ phận như thế?!”
Quan tòa đập bàn RẦM, giọng nảy lửa:
“Từ khi nào trong hiến pháp có quy định 'quỳ lạy' là phép tắc?! Bà tưởng đây là chợ để cãi nhau à? Đây là tòa án, không phải chuồng gà!”
“Lớn tiếng không đồng nghĩa với có lý! Tôi chưa từng thấy ai đạp lên nhân phẩm người khác rồi gọi đó là ‘quy củ’!”
Mụ già bị chặn họng, mặt tím bầm, tay run lập cập.
Bố tôi đứng lên. Bình tĩnh, từng chữ như gõ xuống mặt bàn:
“Cưới xin là chuyện hai người. Dựng gia đình là đồng hành, không ai là bên trên hay bên dưới.”
Ông nhìn thẳng vào mẹ Từ:
“Năm xưa, con trai bà không có tiền học, là nhà tôi trả. Từ đại học đến cao học, từng đồng tiền đều là con gái tôi vay mượn, tích góp để lo.”
“Sau đó, chúng tôi mua nhà, sắp xếp công việc cho nó, thậm chí còn bỏ tiền dựng tiệc cưới.”
“Chúng tôi đã nhẫn nhịn. Chúng tôi nghĩ là ‘văn hóa vùng miền’. Nhưng các người lợi dụng lòng nhẫn nhịn để giẫm đạp lên nhân phẩm con tôi.”
Ông quay sang Từ Diễn, ánh mắt lạnh băng:
“Con trai bà cũng từng đọc sách. Vậy mà đến đúng-sai cơ bản cũng không hiểu?”
Từ Diễn cúi đầu. Mẹ hắn thì không:
“Lý sự cùn! Ông nói nhiều cũng chỉ để làm nhục chúng tôi! Gì chứ? Con gái ông giờ là hàng qua tay rồi, ai dám lấy nữa? Chúng tôi rước về là phúc phần cho nhà các người đấy!”
Tôi nhìn bà ta như nhìn một con quái vật:
“ Tôi từng yêu một người, từng xem mẹ anh ta như người thân. Kết quả – bị cả nhà hợp sức đập xuống bùn.”
“Đừng nói đạo đức với tôi. Tôi mà là con mụ vô liêm sỉ, thì bà chính là sách giáo khoa dạy người ta mặt dày đến cùng cực.”
Bố tôi gằn từng chữ:
“ Tôi chính thức khởi kiện vì vu khống, phỉ báng, hành hung và xâm phạm danh dự. Yêu cầu bồi thường tổn thất kinh tế, tinh thần, và chi phí luật sư!”
Phần tranh tụng bắt đầu.
Luật sư bên tôi c.h.é.m câu nào là đứt gân bên kia câu đó.
Bằng chứng rõ ràng. Nhân chứng đầy đủ. Lý lẽ không chối cãi.
Kết quả:
Mẹ Từ: 1 năm tù giam
Từ Diễn: 2 năm tù treo
Bồi hoàn toàn bộ số tiền gia đình tôi từng chi: Hơn 500 triệu đồng.
Kịch bản cũ lập lại:
Mẹ Từ khóc lóc, sụp xuống đất, van xin:
“ Tôi sai rồi! Tôi biết lỗi rồi! Nhưng số tiền lớn thế, lấy đâu ra trả?! Làm ơn tha cho con tôi … nó còn tương lai phía trước …”
Tôi cười lạnh:
“Bà có nghĩ đến tương lai tôi không khi kéo cả làng đến bôi nhọ tôi? Khi lên truyền hình, biến tôi thành trò hề cả nước? Khi dìm cả gia đình tôi xuống bùn?”
“Đừng lôi đạo đức ra dọa người. Tôi nể bà một chút, bà lại muốn giật luôn cả mặt tôi xuống.”
Từ Diễn cũng sụp xuống:
“Tiểu Khê… tha cho anh. Em từng yêu anh mà. Anh không chịu nổi cảnh này …”
Tôi khoanh tay, giọng sắc như lưỡi dao:
“Anh không chịu nổi vì cả đời chưa từng tự đứng bằng hai chân. Anh sống nhờ lòng tốt của tôi, đến khi bị vạch mặt thì quay ra diễn vai nạn nhân.”
“Anh muốn tiếp tục sống bám à? Xin lỗi, tôi không còn m.á.u cho đỉa hút nữa đâu.”
Sau phiên tòa:
Tôi công khai toàn bộ bằng chứng gốc lên mạng:
Video bị cắt ghép trước đó
Bản gốc chưa chỉnh sửa
Ghi âm, lời khai, hình ảnh – đầy đủ
Tôi chỉ viết:
【 Tôi không hoàn hảo. Nhưng tôi không sai.】
【Khi cả nhà tôi bị chửi rủa, không ai hỏi “Liệu có đúng không?”. Giờ thì xin hãy mở to mắt.】
【Đừng để bị dắt mũi bởi những kẻ biết khóc đúng lúc.】
Mạng xã hội vỡ trận.
Dư luận quay đầu 180 độ. Lời xin lỗi dồn dập.
Vài tháng sau...
Từ Diễn thất nghiệp, bị từ chối khắp nơi. Cha hắn bệnh, mẹ hắn tiều tụy.
Không ai dám gả con gái về nhà họ Từ nữa.
Đúng thôi.
Vì cái họ ấy nên tuyệt chủng.
Phong tục áp bức phụ nữ đáng bị chôn sống. Và những kẻ dùng "quy củ" để biến người khác thành công cụ — xứng đáng bị đào thải.
(HOÀN CHÍNH THỨC)