Trước mặt Phạm Vô Cửu, tôi vẫn luôn kiêu ngạo, không chịu cúi đầu.
Nhưng hôm nay thấy tận mắt anh ta cùng với người phụ nữ khác đi đôi về cặp, trong lòng vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Tôi từ từ nhắm mắt vờ ngủ, lại bị Phạm Vô Cửu chặn mũi.
"Tỉnh rồi thì đứng dậy nói chuyện, vờ ngủ có ích gì?" Nghe thấy giọng hững hờ của anh ta, trong lòng ủy khuất bỗng nhiên dâng lên.
" Tôi bây giờ mới biết, anh làm đối thủ không đội trời chung của tôi nhiều năm như vậy làm sao lại đột nhiên tốt với tôi." Tôi nhìn anh ta chằm chằm:
"Hóa ra là ở chỗ này chờ tôi!"
Anh ta nghe thấy lời này, lại vẽ ra vẻ tươi cười.
"Anh nói này Mễ Niệm Niệm, em đang đoán mò cái gì đấy."
Khóe mắt của anh ta có chút đỏ lên, có lẽ là quá mệt mỏi.
Không chờ tôi kịp phản ứng, anh ta liền quay người lên giường, nằm bên cạnh tôi.
"Đó là vợ của Tạ Bất An, Tạ Trần thị."
Nghe thấy lời giải thích của anh ta, tôi có chút đỏ mặt.
Không ngờ, hóa ra tên đàn ông chó Tạ Bất An kia đã sớm lấy vợ.
Cũng không biết c.h.ế.t bao lâu, ngay cả vợ con đều có.
Chợt cảm thấy xấu hổ sau khi nhắm mắt, tôi giơ tay lên che mặt.
Anh ta đặt bàn tay mát lạnh che lên tay tôi, sau đó dùng ngón tay vuốt ve trên mặt tôi.
Có chút ngứa.
Tôi nắm lấy tay của anh ta, đưa bàn tay làm loạn kia xuống.
"Đừng làm rộn."
Anh ta buồn cười nhìn tôi.
"Em nghĩ anh vì cái gì mà một mực muốn đối đầu với em."
Phạm Vô Cửu xoay người tôi lại, hướng thẳng ánh mắt tôi nhìn tôi.
Tôi có chút không tự nhiên, cúi mắt xuống.
"Đó là bởi vì anh có bệnh, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi."
Anh ta ở trên đỉnh đầu tôi cười trầm thấp một tiếng, tôi vô thức ngẩng đầu.
Phạm Vô Cửu đưa tay nắm cằm tôi, cúi đầu tìm môi tôi, sự băng lạnh ấn xuống, anh ta và tôi gắn bó như môi với răng, quấn lấy nhau không ngừng.
Thật lâu, tôi tỉnh táo lại, phát hiện anh ta đang nhìn đôi môi sưng đỏ của tôi mà nén cười.
"Tạ Bất An ca ngày, tôi ca đêm. Vợ anh ta sắp sinh, để anh đi xem một chút."
Tôi đưa tay che đôi môi mở khép của anh ta.
"Không cần giải thích, tôi không muốn nghe!"
Phạm Vô Cửu trực tiếp cắn ngón tay che miệng anh ta của tôi, tôi hít vào một hơi.
"Để em khỏi phát điên đó."
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của anh ta, trên mặt tôi nở ra một nụ cười xã giao chuẩn mực để lộ tám chiếc răng, tay lại âm thầm ra sức bóp lấy miếng thịt mềm bên hông anh ta.
" Tôi còn có thể điên hơn nữa, anh muốn xem thử không!"
12.
Sau vụ nhầm lẫn lớn đó, tôi càng không muốn ra ngoài.
Con mèo béo ú bị Phạm Vô Cửu đuổi ra ngoài, tôi cũng chẳng còn gì để giải trí, chỉ có thể ngày ngày trêu đùa với Tiểu Black.
Thực ra hôm đó tôi muốn hỏi Phạm Vô Cửu tại sao con mèo béo kia nói tôi là "Như phu nhân" nhưng cuối cùng tôi vẫn không mở miệng được.
Như thể tôi quan tâm đến anh ta vậy.
Đây chỉ là lần thứ ba tôi bị bán đi, tôi đã quen rồi.
…
Năm tôi năm tuổi, mặc trên người bộ quần áo sạch sẽ mà trước đó chưa bao giờ thấy, ngồi trên chuyến tàu ba ngày, tôi bị cha ruột bán cho một triệu phú.
Đó là lần đầu tiên tôi bước ra khỏi vùng núi sâu và đi xa.
Kể từ đó, tôi không bao giờ trở lại ngôi nhà đầy bạo lực ấy nữa.
Vận may của tôi cũng không tệ, cha nuôi triệu phú không phải kẻ biến thái, ông đối xử rất tốt với tôi.
Cuộc sống đủ đầy, ăn mặc không thiếu thứ gì, tôi không còn bị đánh đập nữa.
…
Nhớ lại quãng đường đã qua, chỉ có lần bị bán cho tỷ phú là khó khăn nhất.
Tỷ phú đó chính là Tạ Bất An, một kẻ tính khí cực kỳ tồi tệ.
Tôi bị cha nuôi bán cho hắn suốt ba năm, mà ba năm đó tôi sống không bằng con ch.ó trong nhà hắn.
Tôi lắc đầu, không muốn nhớ lại nữa.
Bước chân dần đưa tôi tới bên bức tường, tôi nhìn những mầm cây đang cố gắng mọc lên từ khe đất, vươn ngón tay chạm nhẹ vào.
Dù không bao giờ được thấy ánh mặt trời, nó vẫn cố gắng sống sót.
Trong lòng tôi bỗng có chút cảm động, tôi gọi Tiểu Black tới tưới nước cho nó.
Cái cây này cũng giống tôi, biết rằng chẳng có gì quan trọng hơn sự sống.
Mặc dù bây giờ có vẻ như tôi đã c.h.ế.t rồi.
Tôi dặn Tiểu Black chăm sóc nó cẩn thận, rồi quay người bước ra ngoài, vì tôi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ kẻ đáng ghét kia.
13.
Cuộc sống sau khi chết, tôi đã quen dần.
Tôi nhẹ nhàng lướt qua, ngồi trên bức tường cao, nhìn xuống Tạ Bất An với tà áo bay phấp phới.
"Vợ anh sắp sinh rồi, anh còn đến đây làm gì?"
Nghe vậy, Tạ Bất An bật cười.
"Mễ Niệm Niệm, mười năm không gặp, gan em lớn hơn nhiều đấy."
Tên tôi được anh ta kéo dài, thốt ra qua kẽ môi, mang theo một ý vị khác lạ.