Sự sợ hãi quen thuộc bỗng chốc dâng lên trong lòng, tôi siết chặt vạt áo, nhìn anh ta chằm chằm.
"Anh đến đây làm gì?"
Tạ Bất An đứng thẳng người.
"Phạm Vô Cửu đang gặp rắc rối, em có muốn đi xem không?"
Tôi ngần ngại một chút.
"Anh ta luôn không cho tôi ra ngoài."
"Em nghe lời như vậy à?"
Nghĩ lại, tôi cũng thấy đúng.
Tôi nhẹ nhàng nhảy xuống đứng trước mặt anh ta.
Tạ Bất An chần chừ một lát rồi đặt tay lên eo tôi.
"Đứng cho vững."
Chúng tôi cưỡi mây đạp gió.
Cảm giác khá lạ lẫm, lúc đầu tôi không dám mở mắt, nhưng dần dần gan dạ hơn.
Cảnh vật không khác gì dương gian, vẫn nhộn nhịp như thường.
Tuy nhiên, phần lớn các hồn ma đều bị khóa bằng dây xích, xếp hàng chờ đợi phán xét từ bề trên.
"Đến rồi."
Tạ Bất An lên tiếng khiến tôi hoàn hồn, nhìn theo ánh mắt anh ta.
"Người đàn ông của em, đang ở dưới kia."
Nhìn theo hướng anh ta chỉ, tôi thấy một Phạm Vô Cửu hoàn toàn khác.
Khuôn mặt dưới chiếc mũ đen của anh ta lạnh lùng đến mức có thể nhỏ nước, cặp mắt hẹp dài ánh lên sự nguy hiểm.
Đuôi mắt được viền đỏ nhạt, làm tăng thêm vẻ quyến rũ ma mị.
Tuy có phần mềm mại trong dáng vẻ, nhưng bàn tay anh ta thì không hề dịu dàng.
Phạm Vô Cửu đang đối đầu với vài con ác quỷ, cây trâm băng trong tay anh ta lấp lánh, nhanh chóng đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c một con ác quỷ.
Với một cú xoay người nhanh nhẹn, móc bạc trên tay trái của anh ta bay ra, trong chớp mắt dính đầy máu.
"Cẩn thận!" Tôi không kìm được mà hét lên.
Nhưng đã quá muộn, con ác quỷ với hàm răng sắc nhọn đã ngoạm vào cánh tay của Phạm Vô Cửu.
Anh ta rên lên một tiếng, nhưng bàn tay không ngừng lại, nhanh chóng tìm ra sơ hở của chúng và hạ gục những con ác quỷ còn lại.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Phạm Vô Cửu bay về phía chúng tôi, nhíu mày nhìn Tạ Bất An.
"Thất ca, anh đưa cô ấy tới đây làm gì?"
Nhìn vết cắn sâu trên cánh tay Phạm Vô Cửu, nước mắt tôi không kìm được mà trào ra.
Tạ Bất An chẳng hề để ý đến Phạm Vô Cửu, chỉ cúi đầu nhìn tôi.
"Em thấy không, đây là việc mà chúng tôi làm."
Ánh mắt Phạm Vô Cửu vô thức hướng về tôi, cố gắng tìm hiểu phản ứng của tôi qua biểu cảm trên gương mặt.
Tôi cố gắng mỉm cười.
" Tôi, Mễ Niệm Niệm, danh tiếng lẫy lừng một đời, thế mà nghe tên hai người, tôi không ngờ lại không liên tưởng đến điều này."
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cả hai, tôi dừng lại một lát.
"Hóa ra, hai vị mua tôi đều là những phán quan nổi danh, Câu Hồn Sứ Giả."
14.
Gương mặt cao quý của hai vị Hắc Bạch Vô Thường bỗng chốc trở nên cứng đờ.
Cuối cùng, Tạ Bất An phá tan bầu không khí căng thẳng: "Về nhà rồi nói, mọi người đang nhìn đấy."
Những hồn ma thiếu tay cụt chân xung quanh đang chăm chăm nhìn chúng tôi, không biết có phải ảo giác của tôi không, nhưng ánh mắt họ nhìn tôi không khác gì nhìn một cái đùi gà ngon lành.
Được rồi.
Tôi quay người, đi sát theo hai người họ rời khỏi đó.
Có vẻ như Tạ Bất An cảm thấy có chút áy náy vì đã đưa tôi ra ngoài, anh kéo tay Phạm Vô Cửu rồi dẫn cả hai chúng tôi về nhà mình.
Tạ phu nhân với cái bụng bầu lớn tươi cười ra đón chúng tôi vào nhà.
Trần thị là một người vợ hiền thục, ngay cả khi mang thai cô vẫn quản lý mọi việc rất chu đáo.
Tạ Bất An dẫn Phạm Vô Cửu vào thư phòng, còn tôi theo cô đến phòng khách.
Ngồi quanh bàn tròn, cô đích thân rót trà cho tôi.
Trần thị có dung mạo xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng như những cô gái Giang Nam.
Cô ấy mỉm cười kể về quá khứ.
Những lời cô ấy nói hoàn toàn khác với hình ảnh của Tạ Bất An, người đã từng mua tôi khi còn ở dương gian.
"Không giống như thời đại của cô, nghe nói thời nay, nam nữ đã bình đẳng hơn nhiều rồi."
Tôi gật đầu: "Tạ phu nhân không biết đó thôi, phụ nữ có thể gánh vác một nửa bầu trời mà."
Cô ấy cười đưa tôi một tách trà, ánh mắt nhìn xa xăm.
"Đó là chuyện của rất lâu về trước."
Cô ấy ngừng lại một chút, khuôn mặt thoáng hiện lên nét hoài niệm.
" Tôi vốn là con gái thứ ba của một thương gia giàu có, cha tôi có rất nhiều tài sản, vì thế cuộc sống của tôi vô cùng sung túc, thoải mái. Nhưng rồi năm ấy tôi mắc bệnh đậu mùa, khuôn mặt bị sẹo."
Cô ấy đưa ngón tay trắng ngần như ngọc của mình chạm lên khuôn mặt hiện tại, giờ đây đã mịn màng không tì vết.
"Vì vậy, trong vùng, không có công tử nào chịu lấy tôi. Đột nhiên, tôi bị một tên hầu trong nhà tên là Ngạo Đại lừa gạt rồi mất danh tiết, và thế là tôi phải lấy hắn."
Tôi nhìn vào đôi mắt cô ấy, chúng đẹp đẽ nhưng chất chứa đầy đau thương.
"Đó mới chỉ là khởi đầu cho sự bất hạnh của tôi."
"Tên hầu đó sau khi kết hôn thay đổi hẳn, ngoài việc uống rượu, hắn còn ra ngoài tìm phụ nữ khác. Sau này, cha tôi thấy tôi sống quá khổ sở, nên giao hết tài sản cho Ngạo Đại, chỉ mong hắn đối xử tốt với tôi và con."