Cô ấy nói với giọng đầy phẫn nộ.
" Nhưng ai ngờ, hắn lại càng quá đáng hơn, tôi chỉ còn biết ôm con và đưa cha ra làng để tránh mặt."
Đột nhiên, cô ấy dừng lại, rồi mỉm cười nhìn tôi.
"Đó là lúc tôi gặp Tạ Bất An."
Tôi không nhịn được mà hỏi: "Hóa ra anh ta lại là người hành hiệp trượng nghĩa như vậy sao?"
Cô ấy gật đầu: "Tất nhiên, anh ấy là một anh hùng."
Nói đến đây cô ấy không kể thêm nữa, chỉ nắm lấy tay tôi, vỗ nhẹ.
"Phạm công tử và chồng tôi là bạn tốt, anh ấy chắc chắn không phải người xấu."
Cô ấy mỉm cười nhìn tôi: "Chắc chắn giữa cô và Phạm công tử còn có điều gì chưa giải tỏa được."
Tôi cắn môi, gật đầu với cô ấy.
" Tôi không biết phải nói sao nữa."
Cô ấy đứng dậy, chỉnh lại vạt váy.
Theo ánh mắt của cô ấy, tôi thấy Phạm Vô Cửu đang đi tới.
Nhìn thấy tôi bình an vô sự, anh ta có vẻ thở phào nhẹ nhõm.
"Cưng chiều tiểu nương tử của cậu ghê nhỉ? Tôi không ăn cô ấy đâu."
Trần thị đùa cợt khi nhìn thấy vẻ mặt của Phạm Vô Cửu.
"Chị dâu nói đùa rồi."
Tạ Bất An cũng đi tới, đỡ lấy vợ mình.
"Không có gì thì về đi, tôi không giữ hai người ở lại ăn cơm đâu."
Trần thị dịu dàng liếc chồng một cái: "Đừng nghe anh ấy nói bậy, tôi đã chuẩn bị bữa ăn, ở lại ăn rồi hãy đi."
Phạm Vô Cửu nắm lấy tay tôi.
"Chị vẫn là người chu đáo nhất, hai chúng tôi ăn chực một bữa là chắc chắn rồi."
16.
Ăn cơm xong, Phạm Vô Cửu dẫn tôi về phủ.
Anh có vẻ hơi do dự, nhưng sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng cũng mở lời.
"Niệm Niệm, khi đó anh cũng không cố ý nhằm vào em."
Tôi đưa tay kéo nhẹ tai anh, nhéo một chút.
"Không cần phải nói."
Ban đầu không sao, nhưng nghe tôi nói vậy, Phạm Vô Cửu lại bướng bỉnh hơn.
"Anh nhất định phải nói."
Anh mạnh mẽ ôm lấy eo tôi, đưa tôi bay vào phòng, đặt tôi lên bàn.
"Lần đó, anh và Tạ Bất An phạm sai lầm nên bị đày xuống nhân gian để chịu đựng thử thách."
Tôi bĩu môi.
"Tạ Bất An... chưa bao giờ nhận mình sai, lần đó hắn còn mang theo chút oán hận khi xuống nhân gian, nên mới đối xử tàn nhẫn với em như vậy."
"Biện minh." Tôi hừ một tiếng: "Nói thì dễ, nhưng lúc đó tôi đã phải chịu đựng rất nhiều."
Anh khẽ cười rồi xoa đầu tôi.
"Dù không muốn thừa nhận, nhưng Mễ Niệm Niệm à, anh đã thích em ngay từ lần đầu tiên gặp em."
Tôi dùng ngón tay chọc chọc vào tay anh ta: "Vậy nên anh mới mua tôi à?"
Đột nhiên, như nhớ ra điều gì đó, tôi trừng mắt nhìn thẳng vào anh.
"Không phải vì... anh muốn tôi ở đây cùng anh, nên mới g.i.ế.c tôi đấy chứ!" Tôi trừng mắt to hơn nữa:
"Phạm Vô Cửu! Đây là mưu sát!"
Anh ta có vẻ không biết nói gì, dùng bàn tay lớn của mình nắm lấy tay tôi đang chỉ vào anh ta.
"Mễ Niệm Niệm, em thật sự không dùng đến đầu óc chút nào sao?"
Phạm Vô Cửu ngồi xuống cạnh tôi: "Dĩ nhiên là không phải, đó là... số phận của em."
17.
Tôi tất nhiên không bỏ qua cho anh ta, cứ bám lấy mà hỏi mãi không thôi.
Nhưng có vẻ như anh ta không muốn nói thêm, chỉ đổi chủ đề, bảo rằng muốn nghỉ ngơi và để tôi tự chơi.
Tôi đành chịu, không làm gì được tên ma mặt đen này, chỉ còn cách gọi Tiểu Black cùng em trai của nó ra chơi đấu địa chủ với tôi.
Tôi thắng được khá nhiều ngân phiếu, hai con tiểu quỷ đồng loạt lắc đầu từ chối, nói rằng không còn tiền để chơi tiếp.
Tôi bĩu môi, cảm thấy chán nản, nên bảo chúng lui xuống.
"Khoan đã, Tiểu Black, cái mầm cây đó thế nào rồi?"
Nó cúi người hành lễ với tôi: "Phu nhân, nó đã nảy mầm rồi ạ."
Tôi mạnh chân đẩy một cái, lập tức bay đến góc tường.
Cái mầm cây ấy tràn đầy sức sống, đã có chút xanh tươi.
Tôi đưa tay chạm vào, nó như có linh tính mà nhích nhẹ ngón tay tôi.
Đang giữa đêm khuya, Phạm Vô Cửu thấy tôi vẫn chưa quay về phòng, bèn ra tìm.
Lúc ấy, tôi đang vui vẻ chơi đùa với cái mầm cây nhỏ.
Thấy nó đã phá đất nảy mầm, anh ta sững người lại, nét mặt lập tức chuyển thành vui sướng.
"Mễ Niệm Niệm, em tìm được nó ở đâu vậy!"
Tôi bối rối nhìn anh ta: "Nó ở dưới góc tường đó thôi mà…"
" Tôi vốn tưởng phải mất ba năm năm nữa mới tìm được, không ngờ vận may của em lại xuất sắc đến thế."
Anh ta phấn khích vỗ vai tôi.
"Mễ Niệm Niệm, em có biết không, có được nó là em có thể đi đầu thai rồi đấy!"
Tôi sững sờ.
Hóa ra, dạo này anh ta bận rộn ra ngoài suốt chỉ là để tìm cách tiễn tôi đi sao? Tôi khẽ nhếch miệng, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.
"Ồ? Vậy à?"
Anh ta không nhận ra sự khác thường của tôi, vẫn hớn hở đào cái mầm cây lên cùng với đất, rồi nâng niu như một bảo vật.
Tôi như thể mất hồn, từng bước, từng bước lê chân về phòng.
Phạm Vô Cửu nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa cho mầm cây, rồi quay lại phòng, nằm xuống cạnh tôi mà không thay đồ.