Nơi Gió Dừng Chân

10

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~13 phút

Kỳ thi cuối kỳ 2 trôi qua êm đẹp, như một cơn mưa hè bất chợt tưới mát trường An Bình, xua đi bầu không khí căng thẳng. Giang Tâm, trong lòng tự ví mình là “tướng quân” oai phong, đã chiến đấu kiên cường qua “cuộc chiến” bài thi khốc liệt. Cậu cắn bút, lật từng trang đề thi, mồ hôi lăn dài trên trán, nhưng từng nét chữ cậu viết ra đều là một nhát kiếm sắc bén, đầy quyết tâm. Khi nhận kết quả, cậu reo lên một tiếng đầy phấn khích, đôi mắt sáng như sao, vì “nhà vua” đã ban thưởng cho cậu “100 điểm” quý báu, một công trạng to lớn khiến cậu muốn nhảy múa ngay lập tức. Vương Phong Huyền, ngược lại, bước qua kỳ thi như một cơn gió nhẹ nhàng, thuần thục và bình thản. Hắn ngồi cuối lớp, cây bút lướt nhanh trên giấy, chẳng chút do dự, như thể mọi đáp án đã khắc sẵn trong tâm trí hắn. Kết quả chẳng làm ai ngạc nhiên, nhưng lại luôn âm thầm khiến mọi người ngưỡng mộ: điểm tuyệt đối, đứng đầu lớp, sáng chói như ánh mặt trời rực rỡ giữa trưa hè. Cả hai, mỗi người một cách thức nhưng đã chinh phục mùa thi thật trọn vẹn, lòng rộn ràng niềm vui và sự tự hào. Ra chơi, cả hai hẹn nhau ghé thư viện trả sách, Giang Tâm liếc nhìn hắn, muốn khoe điểm số cao của mình, nhưng lại chỉ cười thầm, như chú thỏ nhỏ đang giữ một niềm tự hào bé bỏng, đáng yêu. Vương Phong Huyền nhìn cậu, khóe môi khẽ cong lên đầy ấm áp, biết rõ người nọ đã đạt được điểm số như mong muốn nên mới trông cực kỳ thoải mái đây mà.

Tan học, chiếc điện thoại của Giang Tâm rung lên bần bật, một tin nhắn từ Vương Phong Huyền hiện lên trên màn hình.

“ Tôi có buổi tập với câu lạc bộ bóng rổ mà quên mất, cậu tự về nhé! Về cẩn thận.”

“Được. Cậu cũng tập cẩn thận nhé!” 

Giang Tâm gật đầu như một thói quen bởi người kia từ ngày nhận được lịch thi đấu thì chăm chỉ tập luyện nhiều hơn, và tất nhiên sẽ luôn nghĩ đến cậu mà thông báo rõ ràng, chưa bao giờ thiếu một lần. Cậu đeo balo lên vai, bước ra khỏi lớp khoan thai như nắng chiều rải trên sân trường An Bình. Nhưng ngay cửa lớp, ba bóng dáng quen thuộc đã chặn đường cậu – đó chính là bọn bắt nạt từng gây sự với cậu hồi đầu năm học, ánh mắt chúng gian xảo, nụ cười độc ác hiện rõ trên môi. Tên cầm đầu nhếch môi, giọng điệu mỉa mai, đầy vẻ khiêu khích.

“Bạn học Giang~ cậu và Vương Phong Huyền thân nhau nhỉ? ‘Đầu gấu’ thì sao lại cần một người bạn như cậu nhỉ?” 

“Vương ‘đầu gấu’ chưa từng thân thiết với ai cả.”

“Hay… để tôi nói cho cậu nghe một bí mật nhé!”

Rồi hắn tiến đến gần hơn, giọng thì thầm đầy sự đố kỵ và khinh bỉ, như muốn gieo rắc sự hoài nghi vào tâm trí Giang Tâm.

“Vương ‘đầu gấu’ ấy, cậu ấy thân với cậu là vì muốn thắng cá cược thôi.”

“Bạn học Giang ngốc nghếch thật~”

Giang Tâm siết chặt tay, lòng cậu chợt dấy lên một cảm giác bất an khó tả, nhưng giọng nói vẫn kiên quyết.

“Đừng... đừng bịa đặt! Cũng đừng gọi cậu ấy là ‘đầu gấu’ nữa! Cậu ấy không phải ‘đầu gấu’ đâu!”

“Phong Huyền mà tôi biết không phải loại người như thế! Lời các người nói là không có căn cứ!” 

Nhưng một tên khác trong nhóm nhanh chóng giơ điện thoại lên, tấm ảnh chụp Vương Phong Huyền đang cười nói vui vẻ với các đàn anh đội bóng trong quán trà sữa hiện lên rõ mồn một trên màn hình làm Giang Tâm thẫn thờ, tâm trạng trở nên hoang mang, rối rắm. 

“Bạn học Vương của cậu đang ngồi tám chuyện này. Bọn tôi vừa từ đó về, nghe không sót một chữ nào!”

“Cậu ấy thắng cá cược rồi, bạn học ‘ thân thiết nhất’ nên đến chúc mừng chứ nhỉ?”

Bọn chúng cười khẩy, giọng điệu đầy ác ý, cố tình nhấn mạnh đoạn “thân thiết nhất” để kích động Giang Tâm. Cậu sững sờ, hai tay đặt trên quai balo liền run rẩy, tim đập loạn xạ trong lồng ngực. 

“Sao nào bạn học Giang~?”

“Không tin thì chạy đến quán trà sữa mà xem, cậu sẽ minh bạch ngay! Cá cược để chứng minh bản thân không phải là ‘đầu gấu’ sao, nghe thật nực cười đấy! Hắc hắc hắc!”

“Cút đi! Các người đều nói bậy! Tôi còn lâu mới tin các người! Hình ảnh này chụp từ lâu rồi, đừng hòng chia rẽ tôi và Phong Huyền! Tôi tin cậu ấy! Mau tránh ra!!!”

Giang Tâm đẩy mạnh bọn chúng ra xa, hét lên đầy phẫn nộ rồi bước nhanh, lòng rối như tơ vò, hình ảnh trong điện thoại ám ảnh lấy tâm trí cậu. Tiếng cười độc ác của chúng vang vọng sau lưng, như bóng tối đen kịt bám theo từng bước chân cậu.

“Tự mình kiểm chứng đi nhé, bạn học Giang~”

Tâm trạng Giang Tâm rối bời, đôi chân vội vã trên con đường quen thuộc, lòng cậu ngổn ngang như mây giông mùa hạ, cuồn cuộn những suy nghĩ chất chồng đan xen lẫn nhau. Niềm tin của cậu cứ mãi thôi thúc, khiến lòng cậu nôn nóng muốn tìm đến sự thật, hướng chân bước về phía quán trà sữa ngày càng nhanh hơn, lòng tự nhủ trăm điều: “Cậu ấy không phải như thế, chắc chắn không phải! Cá cược gì chứ? Mình phải tin cậu ấy! Bọn họ cố tình chia rẽ mình và cậu ấy mà. Chắc chắn cậu ấy đang tập luyện, không có trong quán trà sữa đâu! Mình là tiện đường mà đến thôi, nếu được sẽ mua trà sữa cho cậu ấy uống sau buổi tập luyện. Cá cược ư? Không đời nào!”

Và sau luồng suy nghĩ tự trấn an ấy, Giang Tâm chính thức chôn chân tại cánh cửa quán trà sữa - nơi ngăn cách một Giang Tâm thất thần mang theo ánh mắt ngỡ ngàng với một Vương Phong Huyền thật sự tươi cười ngồi giữa vòng vây của các đồng đội.

Tim Giang Tâm như hẫng đi một nhịp, ánh mắt đầy mất mát dõi theo người bên trong đang nâng ly trà sữa lên hút một hơi sau một lúc trò chuyện say mê không dứt. Ánh đèn trong quán hắt lên gương mặt người nọ, tạo nên một bức tranh vừa thân thuộc nhưng cũng thật xa cách…

*[...] “Này các anh! Qua vụ cá cược đấy thì em thành công rồi nhé!” 

“Là em, là Vương Phong Huyền làm đấy!”

“Cứ tưởng khó nhưng không ngờ lại dễ dàng đến thế!”

“Các anh đã chịu công nhận Vương Phong Huyền này chưa?”

“Được được, Vương Phong Huyền! Giờ thì chẳng ai dám gọi em…” [...]*

*[...]: đoạn nội dung không nghe rõ

Tiếng chuông cửa vang lên, cánh cửa quán trà sữa bật mở rồi chầm chậm đóng lại, âm thanh ồn ào tràn ra ngoài. Giọng người nọ vang lên, lớn rõ từng chữ, như một lời khẳng định đầy nghiệt ngã. Giang Tâm thất thần, lòng đau đớn trách tại sao việc này lại xảy đến với mình, cảm giác như cả bầu trời bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn trước mắt cậu, bây giờ thì cậu đã thật sự tin, tin rằng người nọ đã cá cược để tiếp cận cậu, mượn cậu để xóa bỏ hư danh ‘đầu gấu’ tồi tệ và xấu xí ấy. 

Sự thất vọng tột cùng dâng trào, cậu cắn chặt môi, nước mắt chực chờ trào ra, không muốn nữa, không muốn thấy người đó nữa, những thứ vừa rồi không thể là sự thật được, tôi, tôi … Giang Tâm đau đớn chạy vội vào con hẻm nhỏ bên cạnh quán, ngồi thụp xuống, gục đầu xuống chân mình, đôi vai run rẩy. 

Những khoảnh khắc vui vẻ đã qua ùa về như một thước phim quay chậm: sân thượng với bánh mì hạnh nhân trong ánh chiều hoàng hôn dịu dàng, tiếng xe đạp lạch cạch cùng tấm lưng trước mặt rộng lớn luôn che chở và bảo bọc, trò chơi dưới tán cây ngân hạnh và nụ cười tươi của người nọ mới ngập tràn sức sống làm sao, những miếng cá nướng cay xè bên bờ hồ và cả những đêm cả hai trò chuyện qua Wechat đến tờ mờ sáng,... Nhưng giờ đây, lòng cậu tan nát, cảm giác bị phản bội như những mũi d.a.o sắc nhọn cứa vào da thịt, như ánh nắng hè rực rỡ bỗng chốc bị mây đen nuốt chửng. Từng giọt nước mắt lăn dài thấm đẫm gương mặt Giang Tâm lúc này mới đáng thương biết bao. “Phong Huyền cậu.. cậu thật sự cá cược sao? Tại sao cậu ấy lại làm vậy?…” Những suy nghĩ quẩn quanh khiến Giang Tâm dường như trở nên khó thở, chỉ biết siết bàn tay đang dằn lại lồng n.g.ự.c vừa đau đớn vừa chua xót.

Qua mười phút, Giang Tâm vẫn ngồi tựa lưng vào mảng tường đã um tùm rêu xanh, mặt gục xuống đầu gối với đôi vai đôi lúc lại run lên bần bật, nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống không ngừng. Cậu nhớ nụ cười hiếm hoi của Vương Phong Huyền khi nhận cây bút chì hoa văn, ánh mắt người nọ trêu chọc mình là “thỏ nhát”, những ngày cùng giải bài tập, cùng cười đùa vô tư. Nhưng giờ đây, tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ ấy bỗng chốc trở thành một trò đùa tàn nhẫn, như một bức tranh bị xé tan nát không thể hàn gắn. Cậu ôm mặt, lòng đầy đau đớn, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch, cảm thấy mình thật ngu ngốc vì đã tin tưởng, đã luôn nghĩ về người kia, chẳng màng điều gì mà cứ thế mang trái tim mình ra để người ta đùa giỡn, chà đạp. Bỗng tiếng chuông cửa quán trà sữa vang lên, có người rời đi, Vương Phong Huyền lúc này cùng các đàn anh bước ra khỏi quán, giọng cười vang vọng, càng khiến vết thương sâu trong lòng Giang Tâm đau âm ỉ. Giang Tâm lau vội nước mắt, vươn mình đứng dậy thật nhanh, mặc kệ đôi chân gần như tê cứng mà bước vội ra, vươn tay kéo mạnh áo Vương Phong Huyền, mang người nọ vào sâu trong hẻm. Lần này, đối với người mà cậu đã từng xem là bạn, không, người mà cậu đã từng xem hơn cả bạn, là người mà cậu đã dành hết tâm tư tình cảm, lần này, quyết vứt bỏ hết.

Vương Phong Huyền vừa bước ra khỏi cửa quán liền bị kéo ngược ra sau bằng một lực kéo khá mạnh đến cả người cả kinh, ánh mắt đầy ngạc nhiên lẫn giận dữ, toan vung tay muốn cho kẻ khả nghi không rõ là ai kia một đấm. Thế nhưng ngay khi thấy bóng lưng cùng mái tóc nâu mềm mại của Giang Tâm, dù trong con hẻm có chút tối tăm ấy vẫn hiện rõ mồn một trong mắt hắn, lòng hắn liền dịu lại, nghĩ nghĩ không biết thỏ ngốc tính bày trò gì, môi liền nhếch một nụ cười nuông chiều mặc người kia tung hoành thỏa sức.

Vào đến đoạn gần cuối hẻm, Giang Tâm buông thõng cánh tay vừa nắm cổ áo người nọ xuống, xô mạnh đối phương ra bằng mọi sức lực mình có nhưng thực chất chỉ đủ khiến người Vương Phong Huyền lung lay nhẹ, giương gương mặt đẫm nước mắt và đôi mắt đỏ hoe ngước nhìn hắn. Hắn lúc này thoáng giật mình, đại não như ngưng trệ mà nghĩ ngợi từng đoạn suy đoán rời rạc, “Gương mặt Giang Tâm… cậu ấy, sao lại thế này!?”

“Sao cậu lại bày ra vẻ mặt như vật vậy chứ? Thỏ ngốc! Mau nói cho tôi! Là ai vừa quấy cậu đúng chứ?”

Tiếng hắn cất lên vừa lớn, vừa trầm đục, vang vọng khắp con hẻm. Mày hắn cau lại, ánh mắt đầy phẫn nộ. Hắn nắm chặt vai người đối diện, trông vô cùng giận dữ.

“Mau nói cho tôi -”

“Vương Phong Huyền!” 

“Cậu lừa tôi, đúng không? Hức.. Cá cược gì hả? Tôi nghe hết những gì cậu nói trong quán rồi!!!”

Giang Tâm hét lên, giọng nói nghẹn ngào, run rẩy xen lẫn tiếng nức nở kìm nén. 

“Cậu đang nói gì thế thỏ ngốc? Tôi không hiểu cậu nói gì cả. Nói rõ ra xem nào! Tôi vừa nãy - ”

Vương Phong Huyền nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Tâm, cố gắng giữ cậu lại, nhưng Giang Tâm giật mạnh ra, đôi mắt đỏ hoe vì khóc.

“Vương Phong Huyền! Cậu mau câm miệng cho tôi! Đừng giả vờ nữa! Tôi đã biết hết rồi!” 

“Là do tôi ngu ngốc! Tôi đã tin tưởng cậu nhưng cậu lại xem tôi là trò đùa!” 

“Chính cậu đã cá cược để tiếp cận tôi đúng chứ!? Để làm gì thế? Cậu cá cược tiếp cận tôi để làm gì!!!???” 

“Ai nói với cậu như thế Giang Tâm!? Cậu mau bình tĩnh đi! Cậu nghe tôi giải thích đã, không phải như cậu nghĩ đâu!”

“Cậu đừng biện minh nữa Vương Phong Huyền! Tôi không tha thứ cho cậu đâu! Nghe rõ chưa!? Cậu… cậu mau cút đi!”

Vương Phong Huyền liền tiến lại gần, hai tay nắm lấy cổ tay Giang Tâm như muốn Giang Tâm bình tĩnh lại, tay hắn lúc này thoáng run rẩy, lòng ngập tràn sợ hãi, lời nói đến miệng liền nghèn nghẹn mà không thể nào thoát ra. Hơi thở dần trở nên gấp gáp đến đáng sợ.

“Không phải, Giang Tâm à, tôi …”

Giang Tâm lúc này như đã mất bình tĩnh hoàn toàn, đẩy mạnh vào n.g.ự.c Vương Phong Huyền, giọng nói vỡ òa trong tuyệt vọng.

“Cậu cút ra!!!” 

“ Tôi thất vọng lắm, cậu biết không? Tôi đã tin cậu. Một chút nữa thôi, tôi đã... tôi …” 

“ Tôi ghét cậu! Vương Phong Huyền, tôi ghét cậu!”

“Cậu là đồ khốn, tôi ghét cậu!”

“Đừng bao giờ gặp nhau nữa!”

Giang Tâm liền quay bước chạy vụt đi, bước chân vội vã, nước mắt vẫn tuôn rơi, như đang chạy trốn khỏi nỗi đau tột cùng. 

Ngay lúc Giang Tâm chạy vụt đi, tâm Vương Phong Huyền như c.h.ế.t lặng, tim đập loạn xạ lên, đại não vừa bài xích vừa gượng ép bản thân phải tiếp nhận tình huống chấn động vừa rồi. Cơ thể hắn quỳ rạp xuống đất, đôi tay run rẩy vội vã bịt miệng lại để điều chỉnh nhịp thở của mình, ép buộc khoang mũi không ngừng hít lấy hít để từng luồng không khí, trông chật vật, khó khăn đến đáng thương. 

Mãi đến khi mặt trời lặn, bóng tối như đang chầm chậm nuốt chửng nửa đoạn hẻm vắng bóng người qua lại, những tia nắng cuối ngày mới rọi đến chỗ Vương Phong Huyền, ánh lên một dáng người ngồi trông thật cô độc nhưng vẻ mặt lại bình thản đến lạ lùng, thoáng qua thì có vẻ là như thế nhưng sâu trong đôi mắt trống rỗng và lạnh lẽo kia lại không thể che giấu được thâm tâm như vũ bão cuồng phong của hắn. Hình ảnh Giang Tâm mặt đầy nước mắt, những lời trách cứ, những hành động xa cách, phũ phàng của người nọ như thay phiên giằng xé trái tim đang chất chồng đau đớn và hoang mang của Vương Phong Huyền. “Chuyện gì vừa xảy ra vậy...?”

Một tuần trôi qua, sân trường An Bình đón ngày mưa nhiều hơn ngày nắng, không khí ẩm ướt đến khó chịu khiến học sinh như mất đi nguồn năng lượng trẻ vốn có. Giang Tâm bước qua sân trường sau cơn mưa lớn vừa dứt, ánh mắt lạc lõng, ngước nhìn dáng cây ngân hạnh vẫn sừng sững sau khi đón những cơn mưa qua, hoa và lá rơi rụng phủ đầy một mảng sân trông thật u hoài. Rồi đến một ngày nắng hiếm hoi khi mây đen vẫn đang ùn ùn phủ lấp bầu trời, cậu ngồi một mình trên sân thượng, chiếc bánh mì hạnh nhân thơm ngon trên tay giờ đây chẳng còn chút vị giác nào. Mỗi bước chân qua hành lang lớp học, cậu lại liếc nhìn về phía lớp Vương Phong Huyền, nhưng chẳng lần nào được thấy người nọ, lòng vừa mong đợi vừa hụt hẫng. 

Vương Phong Huyền đôi lúc sẽ chọn ngồi tại ghế đá bên dưới tán cây ngân hạnh, ngắm nhìn những cánh hoa chầm chậm rơi. Đôi lúc sẽ ngồi trên sân thượng lộng gió, sổ vẽ úp lên gương mặt đang ngửa lên uể oải, tay cầm chắc cây bút chì hoa văn, nửa muốn hoàn thành bản vẽ, nửa lại muốn thôi. Hắn đạp xe một mình trên con đường về nhà, tiệm bánh mì quen giờ trở nên lạnh lẽo, vắng lặng, nhớ Giang Tâm líu lo sau lưng, nhớ nụ cười rạng rỡ của cậu khi cùng đi đến hiệu sách chọn lựa vở ôn tập. Nội tâm hắn rối bời, muốn giải thích nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. 

Những ngày nắng rực rỡ và hạnh phúc nhất như lúc cùng nhau chơi trò chơi chiến đấu, như gió khuya bờ hồ cùng nhau ăn khuya và đi dạo, giờ chỉ còn là những đám mây đen nặng trĩu trong tâm trí. Cả hai, như hai đường thẳng cắt nhau một lần rồi xa dần, mang theo nỗi đau tuổi trẻ, những vết sẹo khó lành. Ánh trăng hè vẫn sáng vằng vặc trên cao, nhưng lòng họ, như con hẻm nhỏ chiều hôm ấy, chìm sâu trong bóng tối của sự hiểu lầm và tổn thương.

Nơi Gió Dừng Chân

10