Hoàng hôn nhuộm một màu đỏ cam ấm áp lên sân bóng rổ trường An Bình, trải dài trên những hàng ghế cổ vũ đã phai màu theo thời gian, nơi Giang Tâm ngồi thu mình, ánh mắt buồn bã dõi theo những vệt nắng cuối ngày. Tiếng bóng nảy lách tách, âm thanh quen thuộc của những buổi tập chiều, giờ đã im bặt, chỉ còn vọng lại chút dư âm trong không gian tĩnh lặng. Các thành viên đội bóng rổ vừa kết thúc buổi tập, tiếng cười nói rôm rả vọng lại khi họ thu dọn đồ đạc rời sân. Bọn họ vô tình nhìn thấy Giang Tâm, cậu nhóc nhỏ nhắn vẫn ôm chặt chiếc balo, ngồi đơn độc trên hàng ghế cao, trông như một chú thỏ nhỏ lạc lõng giữa cánh đồng mùa hè rộng lớn. Một vài đàn anh dừng lại, ánh mắt tinh tế liền nhận ra ngay vẻ u buồn thoáng qua trên gương mặt cậu.
“Này bạn học gì ơi, bọn tôi có thể giúp gì cho cậu không, trông cậu không ổn lắm..?”
Anh chàng đội trưởng cao kều, với mái tóc cắt ngắn gọn gàng và nụ cười hiền lành, tiến lại gần Giang Tâm, giọng nói pha chút trêu chọc nhưng đầy vẻ quan tâm.
“Là Giang Tâm đây mà. Tan học lâu rồi mà chưa về à? Hay là đang đợi ai?”
Một anh khác, có nốt ruồi duyên dưới mắt, nháy mắt cười.
“Chắc chắn là đang đợi nhóc kia rồi! Hôm nay nhóc ấy không đến tập nhỉ? Phong Huyền ấy! Bình thường nhóc ấy cứ dính cậu bạn này như sam mà nhỉ?”
Cả nhóm cười ồ lên, bầu không khí bỗng trở nên thoải mái hơn.
“Mà nói thật,”
Anh đội trưởng tiếp lời, chống tay lên hông.
“Tụi anh để ý thấy nhóc Vương từ lúc vừa vào câu lạc bộ đấy nhé. Cứ hễ nhận được tin nhắn hay cuộc gọi gì của em là mặt nhóc ấy sáng rực lên, y như ghi được bàn thắng quyết định ấy. Bình thường có thấy nhóc ấy cười nhiều như thế đâu.”
“ Đúng rồi, nhiều hôm đang tập dở nhóc ấy cứ ngó đồng hồ, nôn nóng muốn kết thúc sớm. Hỏi ra mới biết là còn phải đưa ‘ cậu bạn nhỏ’ này về. Nhìn cái vẻ háo hức của nhóc ấy mà buồn cười, làm anh cũng nhớ đến lúc vừa xác định quan hệ với người yêu mình.”
Một đàn anh khác góp chuyện, vừa lau mồ hôi trên trán. Giang Tâm lắng nghe câu chuyện của các đàn anh, lòng khẽ xao động. Những lời họ nói như một làn gió ấm áp thổi vào trái tim đang nguội lạnh của cậu, nhưng nỗi đau và sự tổn thương từ tuần trước vẫn còn âm ỉ, bóp nghẹt lồng ngực. Các đàn anh, nhận ra vẻ trầm tư của Giang Tâm, tế nhị ngồi xuống vây quanh cậu, như những người bạn lớn lắng nghe tâm sự của một đứa em nhỏ.
Giang Tâm cắn nhẹ môi, giọng nói khẽ khàng, mang theo nỗi buồn không giấu diếm.
“Em… em buồn vì Phong Huyền đã tiếp cận em chỉ vì một vụ cá cược. Những lời đó ban đầu em không tin, nhưng chính miệng cậu ấy đã nói khi ngồi quán trà sữa với các anh từ tuần trước. Còn nói dối bảo là đi tập luyện ấy chứ…”
Cậu ngập ngừng kể lại cái khoảnh khắc nghe được câu nói của Vương Phong Huyền trước quán trà sữa, cái câu “qua vụ cá cược đấy thì em thành công rồi nhé” mà đến giờ cậu vẫn cảm thấy như một mũi d.a.o lạnh lẽo đ.â.m vào tim. Đôi mắt cậu đỏ hoe khi nhắc đến những ngày tránh mặt hắn, về nỗi thất vọng và sự dằn vặt đã dày vò cậu suốt thời gian qua. Các đàn anh im lặng lắng nghe, không ai cắt ngang lời cậu. Đến khi Giang Tâm dứt lời, một anh chàng có mái tóc nhuộm vàng bất chợt bật cười giòn tan, khiến Giang Tâm ngơ ngác nhìn.
“Cá cược gì chứ?! Nhóc Vương ấy chỉ cược với bọn anh về cái vụ điểm số tập luyện thôi! Ai mà ghi được nhiều điểm nhất trong tuần thì thắng một cặp vé xem phim đấy!”
“Thật sự chỉ là các cược điểm số tập luyện thôi ạ? Vậy tại sao … cậu ấy bảo là đi tập nhưng lại ghé quán trà sữa với các anh …”
“Sao nhóc ngốc nghếch ấy không chịu giải thích rõ ràng với em nhỉ? Đúng là ngốc cả cặp mà! Hôm đấy các thành viên còn lại đến muộn hơn hai mươi phút vì phải trực nhật. Nên cả đám bọn anh cùng chờ họ ở quán trà sữa đấy! Chỉ ngồi một lúc là đi tập ngay!”
“Thật.. thật sao ạ?”
“Bọn anh lừa em làm gì. Các thành viên đội bóng còn không tin nhóc ấy sẽ thắng cược mà cứ trêu chọc, thế là nhóc ấy liền mang cả họ của mình ra cược luôn cơ! Vì mỗi cặp vé xem phim mà hôm đó bọn anh tưởng mình gặp được tuyển thủ quốc gia cơ đấy! Haha!”
Giang Tâm sững sờ, dường như mọi lo lắng và buồn bã trong lòng cậu đang chầm chậm tan biến, trái tim cậu đập mạnh trở lại, như ánh hoàng hôn bỗng bừng sáng rực rỡ sau những đám mây u ám.
Một đàn anh khác, có giọng nói trầm ấm và điềm tĩnh, nhẹ nhàng khuyên Giang Tâm nên làm lành với Vương Phong Huyền. Họ kể rằng mấy ngày nay Vương Phong Huyền xuống tinh thần thấy rõ, vắng mặt vài buổi tập đã đành, ấy thế mà có đến sân cũng chỉ lủi thủi một mình, như mất đi năng lượng và nhiệt huyết thường thấy, trông như một cái cây thiếu đi ánh nắng mặt trời.
“Hai đứa em quý mến nhau như thế, bọn anh nhìn vào cũng thấy vui lây. Nếu chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà giận nhau thì bọn anh cũng khổ sở lắm đấy!”
“Đi nói chuyện rõ ràng với nhóc ấy thôi nào, nhóc! Đừng để một chút hiểu lầm không đáng có mà giận hờn lâu như vậy.”
Đàn anh nói, ánh mắt đầy sự chân thành và lo lắng rồi vỗ vai Giang Tâm, động viên. Sau đó, họ cùng nhau vẫy tay tạm rồi rời đi, để lại cậu ngồi một mình giữa ánh hoàng hôn đang dần tắt. Cậu nhớ lại những lần Vương Phong Huyền đã cố gắng tìm cơ hội để giải thích. Những tin nhắn dài mà cậu đã không đọc, những cuộc gọi mà cậu vội vàng tắt máy, những lúc hắn chặn cậu trước cửa lớp với ánh mắt đầy lo lắng và bối rối, nhưng cậu lại cố tình ngó lơ, bước nhanh qua. Cậu còn nhớ cả những lần hắn lặng lẽ đi theo cậu từ lớp học xuống thư viện, chỉ đứng im ở ngoài cửa nhìn vào, nhưng cậu đã vờ như không thấy, cúi đầu bước qua. Một nỗi nhói đau âm ỉ lan tỏa trong lòng cậu, sự hối hận sâu sắc dâng lên vì đã đẩy hắn ra xa, không cho người nọ có cơ hội nói rõ mọi chuyện. Cậu mở điện thoại, ngón tay run run soạn tin nhắn: “Bạn học Vương, chuyện là” nhưng rồi không dám soạn tiếp, sợ người nọ đã mạnh mẽ vượt qua và không cần một người bạn đồng hành như mình.
“Giang Tâm!? Là cậu đúng chứ?”
Giang Tâm giật mình, ngẩng đầu lên, thấy Vương Phong Huyền tay đang cầm chặt sổ vẽ, đứng ở góc sân trường nơi có ánh hoàng hôn cuối ngày hắt lên mái tóc ngắn của hắn, tạo ra một vầng sáng dịu dàng. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Giang Tâm, cậu toan đứng dậy muốn chạy trốn, tim đập loạn xạ, nhưng Vương Phong Huyền đã nhanh chóng nhận ra cậu và đuổi theo, hô lớn. Tiếng gọi ấy, như một tia sáng xuyên qua màn mây đêm, mạnh mẽ kéo bước chân cậu dừng lại.
“Giang Tâm, đúng là cậu rồi! Cậu đến tìm tôi đúng chứ? Cậu đứng lại đi!”
Dưới tán cây ngân hạnh, những chiếc lá vàng khẽ rơi, xào xạc trong gió nhẹ. Hai cậu nhóc ai nấy đều mệt lã mà dừng chân, hơi thở vẫn còn gấp gáp sau khi chạy từng sân bóng xa tít đến sân trường. Hắn thở dốc, bàn tay hắn vẫn nắm chặt cuốn sổ vẽ, khiến nó hơi nhàu vì bị siết mạnh, ánh mắt hắn bối rối và đầy vẻ lo lắng nhìn Giang Tâm.
Giang Tâm cúi đầu, giọng nói khẽ run.
“Cậu… sao cậu không giải thích gì với tôi suốt hai ngày qua? Những ngày trước chẳng phải cậu còn rất kiên trì sao? Sao hai ngày qua cậu biến mất thế?”
Vương Phong Huyền lắc đầu, giọng trầm ấm nhưng đầy vẻ hối lỗi, đây cũng là lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian quen biết nhau, hắn trả lời Giang Tâm với số lượng câu trả lời vượt quá 5.
“Hai ngày qua tôi bị trật chân… Cậu yên tâm! Chỉ là chấn động nhẹ khớp chân thôi, sợ cậu thấy được sẽ lo lắng nên tôi nhờ lớp trưởng gửi bài học qua mail cho tôi. Vì muốn nhanh lành chân nên tôi mới không đến trường, lại làm cậu lo rồi! Xin lỗi. Còn về chuyện đó, tôi là cược với các anh trong đội về điểm số tập bóng, không phải về cậu đâu. Tôi đã muốn cậu nghe tôi giải thích ngay lúc đó, nhưng cậu đã mất bình tĩnh làm tôi càng lo. Sau đó, những lúc tôi muốn đến gần cậu, mong cậu cho tôi cơ hội giải thích thì cậu càng gay gắt muốn đẩy tôi ra xa. Tôi sợ mình ép buộc cậu, nên tôi mới -”
Giang Tâm không kìm được nữa, nước mắt trào ra, cậu khóc nức nở, vừa trách móc vừa tủi thân.
“Whoaaa~ Cậu ngốc lắm! Sao cậu không nói rõ ràng mọi chuyện hả? Phong Huyền ngốc! Tại cậu mà tôi như thế đấy! Whoaaa, xin lỗi hức… xin lỗi cậu vì tôi đã như thế hức, tôi làm tổn thương cậu mất rồi, xin lỗi cậu whoaaa…”
Sâu thẳm trong lòng Giang Tâm, cậu đang tự trách chính mình vì đã nghi ngờ, vì đã không đủ tin tưởng người nọ. Cậu cảm thấy có lỗi vừa ngại ngùng, cố gắng tránh ánh mắt của hắn, đôi vai khẽ run lên vì những giọt nước mắt. Vương Phong Huyền im lặng, chỉ nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng như thấu hiểu hết những ngày rối bời và đau khổ mà Giang Tâm đã trải qua. Cả hai đứng dưới tán cây ngân hạnh, như đang cố gắng tìm lại sợi dây kết nối đã từng bị đứt đoạn.
“Xin lỗi … Phong Huyền, tôi đã sai rồi …”
Giang Tâm níu lấy một góc tay áo của Vương Phong Huyền, nghẹn ngào nói. Vương Phong Huyền khẽ mỉm cười, chẳng hề trách cứ Giang Tâm điều gì, ánh mắt hắn chỉ tràn ngập sự nâng niu và bao dung như muốn xoa dịu mọi vết thương trong lòng người nọ. Hắn mở cuốn sổ vẽ của mình, nhẹ nhàng xé một trang giấy, rồi đưa cho Giang Tâm. Bức tranh hiện ra trước mắt Giang Tâm là một khoảnh khắc nào đó cậu đang tươi cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh niềm vui, như ánh nắng hè rực rỡ nhất.
“Giang Tâm này, tặng cho cậu. Đừng giận tôi nữa nhé? Được không?”
“ Tôi rất thích nụ cười của cậu. Cậu cười lên rạng rỡ lắm cậu biết chứ?”
“ Tôi thật sự rất muốn có cậu bên cạnh, cùng nhau trải qua thật nhiều ngày nhiều tháng, được không?”
Hắn nói, giọng trầm ấm và chân thành, Giang Tâm ngẩn người, tay chầm chậm cầm lấy bức tranh, nước mắt vẫn lăn dài trên má, nhưng lòng cậu bỗng ấm áp trở lại như được sưởi ấm bởi ánh hoàng hôn. Cậu nhìn nụ cười tươi tắn trong bức tranh, như thấy lại chính mình những ngày vui vẻ và vô tư bên người nọ. Giang Tâm siết chặt bức tranh trong tay, gật đầu liên tục, rồi chợt thoáng bất ngờ như nhận ra điều gì đó liền đỏ mặt xoay người lại như trốn đi, trái tim cậu rung động mạnh mẽ. Cậu lại khóc nức nở, nước mắt rơi như mưa hè, nhưng lòng cậu lại bình yên đến lạ, như ánh trăng sáng lại sau cơn mưa rào. Vương Phong Huyền bước lên một bước, đứng cạnh cậu, vòng tay qua vỗ nhẹ vai an ủi, bàn tay ấm áp của hắn truyền qua lớp áo mỏng. Rồi hắn dời tay, xoa nhẹ lên mái tóc rối của Giang Tâm, những ngón tay nhẹ nhàng lùa qua từng sợi tóc, như xua đi những ngày cô đơn và hiểu lầm.
“Thỏ ngốc, hứa với tôi nhé!”
Hắn mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc và bình yên, như ánh nắng mặt trời trở lại sau cơn giông bão. Giang Tâm ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn ướt lệ chất chứa hình ảnh gương mặt hắn rạng rỡ, thanh thoát, như chính bức tranh mà hắn đã vẽ tặng. Lòng Giang Tâm ấm áp lạ thường, như biết rằng mình đã tìm lại được người đồng hành quan trọng nhất. Dưới tán cây ngân hạnh, những chiếc lá vàng vẫn khẽ rơi, như điểm xuyết cho khoảnh khắc tái hợp đầy cảm xúc này. Hoàng hôn đã tắt hẳn, nhưng ánh trăng hè dịu dàng đã lên cao, ôm trọn lấy hai cậu nhóc. Họ đứng đó, bên nhau, như một lời hứa thầm lặng về những ngày tháng tươi đẹp phía trước.
~~~~~
Giang Tâm: Hic… Tôi sai rồi Phong Huyền, hic… hic…
Phong Huyền: Này thỏ ngốc… Đừng khóc nữa mà.
Phong Huyền: … hay … tôi ôm cậu nhé?
Giang Tâm: Tôi.. tôi … Aaaaaaa *bỏ chạy*