Nơi Gió Dừng Chân

12

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~10 phút

Mùa hè ùa về, mang theo nắng vàng rực rỡ và tiếng ve kêu ran khắp mọi ngóc ngách của trường An Bình, báo hiệu những ngày tháng tự do đang đến gần. Giang Tâm nôn nóng chuẩn bị cho chuyến dã ngoại khối 11 ba ngày hai đêm đầy hứa hẹn. Cậu mở video call, vừa xếp quần áo vào vali vừa líu lo trò chuyện với Vương Phong Huyền, giọng nói rộn ràng như chú chim mùa hạ đang hót vang. Hắn vẫn ung dung ngồi vẽ, nét bút chì lướt nhẹ trên sổ, từng đường nét mềm mại dần hiện ra một góc biển xanh mơ mộng. 

“Cậu mang đủ đồ chưa, thỏ con? Đừng quên gì nhé. Tôi không cho mượn đâu đấy!”

Hắn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, ánh mắt khép kín nhưng đầy quan tâm, hỏi khiến Giang Tâm phồng má trả lời, miệng cười toe toét.

“Biết rồi, cậu lo gì chứ hả? Tôi chuẩn bị kỹ lắm rồi!”

Quần áo chất đầy chiếc vali du lịch nhỏ, nhưng lòng cậu còn rộn ràng hơn, háo hức nghĩ đến những ngày tháng vui vẻ sắp tới bên biển xanh, nắng vàng và đặc biệt là có người nọ kề bên. Vương Phong Huyền mỉm cười nhẹ, nét bút trên trang giấy bỗng cong mềm mại hơn, như thể hắn đang vẽ cả niềm vui và sự háo hức của Giang Tâm vào trong bức tranh của mình. Căn phòng hắn sáng lên ánh đèn bàn dịu nhẹ, hòa cùng giọng nói giòn tan của Giang Tâm vọng qua màn hình điện thoại. Mùa hè, như một bức tranh tuyệt đẹp, bắt đầu từ những nét vẽ đầy yêu thương và những lời thì thầm ngọt ngào.

Trên chiếc xe buýt đầy ắp tiếng cười nói, lớp 11B và 11C được ghép chung, tiếng cười vang vọng khắp khoang xe như những con sóng biển đang xô bờ. 

“Nghe chung đi, gu nghe nhạc của tôi giống cậu đấy!”

Giang Tâm và Vương Phong Huyền ngồi cạnh nhau, cậu hào hứng lôi ra chiếc tai nghe dây quen thuộc, cười tươi rói. Mỗi người một bên tai nghe, nhạc không lời êm dịu vang lên, nhẹ nhàng như làn gió biển lùa qua khung cửa sổ. Vương Phong Huyền khẽ nhắm mắt, đầu hắn dần nghiêng sang một bên, đầy sự ỷ lại mà tựa nhẹ lên vai Giang Tâm, hơi thở đều đều chìm vào giấc ngủ. Giang Tâm đỏ bừng mặt, trái tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, liếc trộm mái tóc đen gọn gàng đang lất phất bay của Vương Phong Huyền, không dám động đậy, sợ làm người kế bên tỉnh giấc. Cửa sổ xe lướt qua những cánh đồng xanh mướt, ánh nắng chiều dịu dàng chiếu lên khuôn mặt Vương Phong Huyền, tạo nên một bức tranh mùa hạ bình yên và đẹp đến nao lòng. Giang Tâm mỉm cười nhẹ, lòng cậu ấm áp lạ thường, như thể cả thế giới lúc này chỉ còn lại hai người họ. Chiếc xe buýt lắc lư nhẹ nhàng, đưa họ đến với biển cả, nơi những ngày vui vẻ và những kỷ niệm đáng nhớ đang chờ đợi. Kính cửa sổ không rõ không mờ ánh lên hình ảnh một bạn học chậm rãi hôn lên mái tóc đen đang bay lất phất trong gió của người ngồi cạnh, một nụ hôn như gió thoáng qua lại chứa đựng biết bao tình cảm đầy trân quý.

Biển xanh trải rộng vô tận, những con sóng bạc đầu vỗ rì rào vào bờ cát trắng, tạo nên một bản hòa ca của thiên nhiên. Học sinh khối 11 tung tăng tắm biển, nô đùa trên bãi cát, khám phá những con đường mòn lên núi quanh co, và trải nghiệm cảm giác ngủ lều đầy thú vị. Tiếng cười nói huyên náo hòa cùng tiếng sóng biển, máy ảnh liên tục được đưa lên để lưu giữ những khoảnh khắc đáng nhớ. Một bức ảnh chụp Vương Phong Huyền đứng trên bãi biển, tay đút vào túi quần, gương mặt có chút khó chịu như bị ép chụp, ánh mắt lườm nguýt sóng biển như thể nó đang làm phiền hắn. Giang Tâm đứng ngay bên cạnh, tay cầm một con sao biển, giơ ngón tay cái lên làm dấu hiệu “number-one”, cười tươi rói như ánh nắng mùa hè. Một bức ảnh khác, cả hai tự sướng với một chú vẹt vàng rực rỡ, Giang Tâm choàng tay qua vai Vương Phong Huyền áp mặt cả hai sát vào nhau, mặt cậu rạng rỡ niềm vui; Vương Phong Huyền nhìn Giang Tâm, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ, như thể bị nụ cười của Giang Tâm lây lan. Một bức ảnh chụp lén khác, được một bạn học tình cờ bắt gặp khoảnh khắc họ dạo biển: Vương Phong Huyền nghiêng mặt nhìn sóng biển, một nụ cười hiếm hoi thoáng qua trên môi; Giang Tâm nhìn hắn, miệng cười tươi ngập tràn sức sống và sự hồn nhiên của tuổi trẻ. Đêm về, dưới ánh đèn lều bập bùng, họ cùng nhau làm bài thu hoạch, Giang Tâm líu lo kể chuyện, còn Vương Phong Huyền thì lặng lẽ vẽ những con sóng biển bên lề giấy, nét bút mềm mại. Ba ngày dã ngoại trôi qua nhanh như một giấc mơ hè, đầy ắp tiếng cười giòn tan và ánh nắng vàng rực rỡ, những kỷ niệm sẽ in sâu vào trái tim họ.

Mùa hè qua đi, năm học mới lại bắt đầu, trường An Bình rộn ràng đón chào khối 12 với những gương mặt mới và cả những người bạn cũ. Giang Tâm và Vương Phong Huyền học chung lớp, thậm chí còn được xếp ngồi cùng bàn, như một định mệnh đã nối dài tình cảm đặc biệt của họ. Vương Phong Huyền lớn thêm một tuổi gương mặt thêm trưởng thành hơn, mái tóc đen gọn gàng, đường nét gương mặt thanh thoát, và có phần lạnh lùng hơn, toát lên một vẻ phong lưu khiến không ít bạn gái trong trường phải điêu đứng. Nhưng hắn vẫn giữ nguyên sự dịu dàng, ánh mắt chỉ ấm áp và đầy tình cảm khi nhìn cậu nhóc “thỏ con” của mình đang mỉm cười rạng rỡ. Giang Tâm ấy thì vẫn như thế, với đôi mắt sáng và long lanh, mang nét tự do vốn có, nụ cười hòa đồng luôn nở trên môi, tính cách hoạt bát và tràn đầy năng lượng, như ánh nắng chẳng bao giờ tắt. Cậu chạy khắp sân trường, chào hỏi bạn bè, giọng cười giòn tan vang vọng khắp nơi. Cả hai, như hai mảnh ghép hoàn hảo, vừa giống vừa khác, bổ sung cho nhau một cách hòa hợp đến lạ. Bàn học của họ đầy ắp sách vở, chiếc bút chì hoa văn ngày nào mà Giang Tâm tặng Vương Phong Huyền vẫn luôn được móc trong quyển sổ vẽ quen thuộc, như một ký ức đẹp về mùa hè không thể nào quên. Lớp 12 bắt đầu, mang theo áp lực của kỳ thi cuối cấp, nhưng cũng là những ngày tháng đẹp nhất, đáng nhớ nhất của tuổi học trò. Trường học, như một bức tranh lớn, đang vẽ thêm những nét mới cho bức họa tuổi trẻ của họ.

Vương Phong Huyền dần hình thành thói quen chăm sóc Giang Tâm theo một cách lặng lẽ mà tận tâm, đầy sự quan tâm chân thành. Mỗi buổi sáng, hắn đều đạp xe qua nhà Giang Tâm, không bao giờ để Giang Tâm phải chờ đợi, dù là dưới nắng sớm hay sương mờ. Hắn thường mua một chiếc bánh mì hạnh nhân to bự, đặt ngay ngắn phía bàn học của Giang Tâm, khiến cậu reo lên thích thú, đôi mắt sáng như sao. Trong học tủ riêng của cả hai, hắn luôn để sẵn những quyển vở ôn tập môn Lý, Toán, được bọc bìa cẩn thận, như những món quà thầm lặng chứa đầy sự quan tâm. Hắn sẽ luôn tựa cửa thư viện trong bộ đồng phục bóng rổ sau những buổi tập luyện đầy căng thẳng, chờ Giang Tâm hoàn thành bài tập, chậm rãi xoa đầu khi đối phương bất ngờ xuất hiện phía sau lưng ôm chầm lấy mình. Hắn còn hay trêu chọc, giả vờ giật cuốn sách Giang Tâm đang đọc, giọng nói mang ý cười lại vừa như mè nheo: “Thỏ con, học gì mà chăm thế? Chẳng quan tâm tôi gì cả.” Giang Tâm phồng má, vờ giận dỗi giật lại sách, nhưng lòng cậu lại rộn ràng một niềm vui khó tả. Những hành động nhỏ bé ấy, như ánh trăng đầu thu dịu dàng, sáng lên trong lòng cậu, sưởi ấm tâm hồn. Vương Phong Huyền, dù lạnh lùng với cả thế giới xung quanh, lại dành riêng cho Giang Tâm một góc ấm áp và đặc biệt trong trái tim mình. Tình cảm họ dành cho nhau, như những con sóng biển, không ồn ào nhưng lại bền bỉ và sâu sắc.

Ngược lại, Giang Tâm đối với Vương Phong Huyền dành trọn một sự ưu tiên, một sự quan tâm đặc biệt qua những hành động bình dị, những cử chỉ nhỏ nhặt nhưng chứa đầy sự chân thành, như ngọn gió chữa lành thổi qua tâm hồn Vương Phong Huyền. Cậu luôn khen tấm tắc mọi bức tranh mà Vương Phong Huyền vẽ, kiên nhẫn chỉ bài toán khó, giọng nói đầy hào hứng: “Cậu làm được mà, cậu giỏi hơn tôi nhiều!” rồi lại nhận ra bị ai kia trêu ghẹo mà giận dỗi trông đáng yêu vô cùng. Trên sân bóng, cậu luôn có mặt trên ghế cổ vũ, hét to tên hắn, hai tay vẫy vẫy như cờ, ủng hộ hết mình. Sau mỗi buổi tập, cậu luôn hỏi han: “Cậu ăn gì chưa? Đừng bỏ bữa đấy, tôi có mua trà sữa cho cậu này!” Vương Phong Huyền thường chỉ lắc đầu, nhưng khóe môi hắn lại khẽ cong lên, trân trọng và đón nhận từng câu hỏi nhỏ bé đầy quan tâm ấy. Giang Tâm hay dúi vào tay hắn những miếng bánh mì được xé ra, cười tươi: “Ăn với tôi đi. Cậu tính cho tôi béo lên rồi lăn đi học à?” Những cử chỉ giản đơn ấy, như ánh nắng len lỏi qua kẽ lá, sưởi ấm trái tim Vương Phong Huyền, làm tan chảy sự lạnh lùng bên ngoài của hắn. Với Giang Tâm, đó là sự ưu tiên, là điều mà hắn quý giá nhất, cứ mãi đồng hành như chiếc bút chì hoa văn trong cuốn sổ vẽ yêu thích của chính mình. Giang Tâm, như một ngọn lửa nhỏ, đã thắp sáng những ngày tháng tưởng chừng như ảm đạm của Vương Phong Huyền. Tình cảm của họ, như một bản nhạc, đơn sơ nhưng lại vang vọng mãi.

Một chiều đầu thu, trời mưa lất phất, đôi bạn trẻ cùng trú dưới mái hiên của một cửa hàng ven đường, chờ cơn mưa tạnh. 

“Tạnh rồi đấy, chúng ta mau về thôi, thỏ con.” 

Vương Phong Huyền nhìn ra màn mưa, giọng nói trầm ấm. Hắn nhường chiếc áo mưa của mình cho Giang Tâm, cẩn thận khoác lên người kia, chầm chậm kéo cao khóa kéo, che kín đôi vai nhỏ bé cùng chiếc balo người kia đang ôm chặt trong lòng. 

“Cậu mặc đi! Tôi ngồi phía sau mà, không ướt được đâu!” 

Giang Tâm ngượng ngùng, lẩm bẩm nhưng Vương Phong Huyền vờ không nghe thấy, vòng chân bước lên rồi đạp xe đi, giọng nói pha chút tự tin như muốn ai kia yên tâm hơn, chỉ cần tin tưởng vào tay lái của mình.

“Ngồi yên nào thỏ ngốc! Trời tạnh mưa rồi, không làm tôi ướt được đâu!”

Nằm ngoài dự tính của Vương Phong Huyền, mưa ban đầu chỉ nhỏ hạt, nhưng càng đi lại càng lớn, những hạt mưa quất vào mặt, thấm ướt cả quần áo và giày của hắn. Hắn vẫn đạp xe, lưng thẳng tắp, kiên cường che mưa cho Giang Tâm, như một bức tường chắn gió vững chãi. Giang Tâm ngồi phía sau, lòng ấm áp lạ thường, nhưng cũng không khỏi lo lắng, cậu siết chặt chiếc áo mưa hơn, cố gắng che bớt từ phía sau cho Vương Phong Huyền. Mưa lớn, đường trơn trượt, nhưng hắn không hề dừng lại, như thể từ lâu hắn đã học được cách hi sinh để bảo vệ người khác mà không chút chần chừ, ngần ngại. 

“Về tới rồi này, đừng để bị cảm nhé! Thỏ ngốc của tôi ơi~” 

Hắn vẫn theo thói quen đỡ người kia bước xuống xe, mặc kệ từng sợi tóc nhỏ nước tí tách xuống vai, nhưng nụ cười nhẹ nhàng trên môi hắn và ánh mắt đầy sự an tâm khi thấy thỏ con không bị ướt bởi nước mưa, chậm rãi đặt một nụ hôn nhẹ lên ngón tay của Giang Tâm, lại như một ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn Giang Tâm. Giang Tâm nhìn Vương Phong Huyền, đôi mắt cậu cay cay, nhòe đi trong màn mưa bụi. Sự cảm động, biết ơn và yêu thương như muốn ôm lấy người nọ cứ thế dâng lên, lấp đầy tâm trí cậu. Giang Tâm cảm nhận rõ rệt từng hạt mưa lạnh buốt đang bám trên áo Vương Phong Huyền, thấu hiểu sự hy sinh thầm lặng ấy. Cậu biết, không chỉ che chắn qua một cơn mưa, mà là tất cả những lần hắn đã âm thầm bảo vệ, chăm sóc, che chở cho cậu, từ những điều nhỏ nhặt nhất. Với Giang Tâm, Vương Phong Huyền đã trở thành một nơi chốn an toàn, một bến đỗ vững chắc mà cậu có thể nhẹ lòng dựa dẫm vào, không chút ngần ngại hay sợ hãi. Trái tim Giang Tâm khẽ dâng lên từng tầng ấm áp, một sự trân trọng sâu sắc dâng tràn. Cậu thầm hứa với lòng mình, sẽ giữ gìn và trân quý tình yêu này mãi mãi. Cơn mưa đầu thu, như một bức tranh thủy mặc, đã vẽ nên một tình yêu thanh xuân bền chặt và sâu sắc giữa hai trái tim.

~~~~~

Giang Tâm: *cún con phẫn nộ* Mưa với chẳng gió! Ướt hết người bạn trai tôi rồi!!!

Phong Huyền: Thật xúc động a~ Lần sau liền để cậu đạp thay tôi, được không?

Giang Tâm: *cún con ngượng ngùng* Mưa với chẳng gió! Cứ tiếp tục đi nhé!!!

Nơi Gió Dừng Chân

12