Chỉ còn ba ngày nữa là đến trận đấu bóng rổ giữa các trường trọng điểm trong quận được mong chờ nhất. Hành lang trường ngập tràn những tấm poster lớn của đội bóng, nổi bật là hình ảnh Vương Phong Huyền đang đập rổ, mái tóc đen gọn gàng bay trong gió, ánh mắt sắc lạnh đầy quyết tâm. Rồi poster in hình hắn đứng cạnh các thành viên khác, bắp tay đeo băng đội trưởng uy lực, toát lên vẻ bùng nổ sức sống của tuổi trẻ. Không khí trường An Bình như được trẻ hóa bởi ngày ngày đều có tiếng các học sinh xì xào bàn tán, tiếng cổ vũ rộn ràng, và trên sân bóng, tiếng giày thể thao nghiến sàn vang lên không ngớt trong những buổi tập.
Nhưng lúc này, Giang Tâm lại nhíu mày, lòng cậu bất an khó tả – Vương Phong Huyền đã vắng mặt từ hôm qua, không thấy người nọ đến lớp học. Cậu nghĩ đơn giản là đồ ngốc ấy đang lười biếng, liếc nhìn điện thoại, những tin nhắn hỏi thăm của cậu chỉ nhận lại những câu trả lời ngắn gọn, chậm rì rì, khác hẳn mọi ngày. “Cậu bận gì mà dữ dội thế, đội trưởng Vương?” cậu lầm bầm, tay gõ tin, nhưng trong lòng lại đầy lo lắng, như ánh nắng thu bị những đám mây xám xịt che khuất. Tấm poster Vương Phong Huyền đang dẫn bóng được treo bên hành lang dù trông rất “ngầu” nhưng trong mắt Giang Tâm lại toát lên một vẻ trẻ con cứng đầu rõ rệt, khiến Giang Tâm bồn chồn không yên. Sân trường vẫn sôi động như mọi khi, nhưng đối với cậu, nó dường như thiếu đi một mảnh ghép quan trọng. Lòng cậu, như những chiếc lá thu rơi xào xạc, không thể yên tĩnh. Tiếng chuông vào tiết học vang lên, nhưng Giang Tâm vẫn đứng bất động trước tấm poster, như muốn tìm kiếm một câu trả lời cho nỗi bất an trong lòng.
Buổi trưa hôm ấy, Giang Tâm quyết định gọi video call cho người nọ, định bụng sẽ trêu chọc ai kia về tội lười học. Nhưng khi màn hình điện thoại hiện lên, cậu sững sờ khi thấy hắn đang nằm trên giường, một chiếc khăn lạnh chườm trên trán, gương mặt tái nhợt và mệt mỏi.
“ Tôi không sao đâu, hết hôm nay là khỏe lại thôi. Cảm nhẹ ấy mà.”
Vương Phong Huyền nói, giọng yếu ớt, cố gắng nở một nụ cười trấn an. Giang Tâm sững sờ, trái tim cậu chợt nhói lên vì ân hận, trách mình đã vô tâm, “Hôm trước cậu ấy đã che mưa suốt cả đoạn đường về nhà mà, sao mình lại quên mất kia chứ!”. Giang Tâm vội vàng xin phép giáo viên chủ nhiệm nghỉ nửa buổi học, rồi chạy nhanh về nhà, lục tung tủ bếp, vừa xem video hướng dẫn vừa vụng về học cách nấu súp gà. Cậu loay hoay thái rau, nước sôi b.ắ.n vào tay, lầm bầm: “Sao mà khó thế này, đồ ngốc này!” rồi lại tự trách mình, và cả Vương Phong Huyền: “Phong Huyền còn ngốc hơn, bệnh mà không nói cho ai biết, giấu gì chứ hả?” Gà có chút cháy xém, súp quá nhạt nhẽo, Giang Tâm thở hổn hển, tự nhủ: “Cậu mà chê là biết tay tôi!” Cậu cẩn thận gói súp vào hộp, rồi đạp xe nhanh qua nhà hắn, nơi mà địa chỉ rõ ràng được ghi trên một trang tập mà chính người kia đã viết vào từ vài tuần trước, lòng rối bời, như những đám mây mùa thu vần vũ trên bầu trời.
“Phong Huyền đỡ hơn rồi, con vào đi.”
Dì hàng xóm mở cửa, cười hiền hậu. Giang Tâm gật đầu, bước vào, lòng cậu đầy quyết tâm sẽ mang “chiến binh ngã ngựa” sớm quay về “chinh chiến”.
Vừa bước qua khỏi cổng chính, Giang Tâm há hốc miệng, đôi mắt tròn xoe trước căn nhà to lớn, tường trắng tinh khôi và sân vườn rộng rãi của Vương Phong Huyền, cậu thầm nghĩ: “Không cần bàn cãi. Phong Huyền chính là tài phiệt!” Qua một vòng bậc thang, Giang Tâm bước vào phòng, thấy hắn đang ngồi tựa lưng vào giường, gương mặt vẫn còn ửng đỏ vì sốt.
“Cậu mau ăn đi, tôi nấu đó!”
Giang Tâm đặt hộp súp xuống bàn, giọng nói nghiêm nghị. Vương Phong Huyền nhíu mày, có chút không muốn ăn, nhưng Giang Tâm đã nhanh nhẹn bày ra, tay múc súp, đưa thìa đến bên miệng hắn, giọng trêu chọc.
“Há miệng ra, đừng lười ăn sẽ lâu khỏi bệnh đấy!”
“Này thỏ con, hơi quá rồi đúng không? Tôi tự ăn được mà?”
Hắn cáu bẳn, gầm gừ nhẹ, một phần ngại ngùng vì lớn từng này tuổi lại được đút thức ăn cho, một phần vì lo lắng, liệu… uống xong thứ canh có màu sắc kỳ lạ ấy, hắn sẽ vượt qua được chứ…?
Hôm sau là cuối tuần, Giang Tâm lại tiếp tục ghé sang nhà Vương Phong Huyền với mong muốn chăm sóc cho người nọ, vẻ mặt đầy quyết tâm xuống bếp nấu cháo, dù hành vẫn cắt lệch đến lệch lui trông buồn cười, nồi cháo có chút cháy tí xíu ở đáy nhưng hương vị không quá kỳ lạ, Vương Phong Huyền vẫn chầm chậm ăn hết một chén đầy, nói đoạn còn uống đầy đủ thuốc rồi chầm chậm chìm vào giấc ngủ. Trong khi hắn ngủ, Giang Tâm đã thỏa sức chôn vùi đầu vào hơn bốn dãy kệ truyện tranh với tầng tầng truyện màu, lớp lớp phiên bản giới hạn. Tất nhiên là chủ nhân của nó đã sắp xếp rất gọn gàng, hơn cả nhà sách, hắn sở hữu đa dạng bộ truyện mà bộ nào cũng đầy đủ phiên bản, không hề thiếu một quyển.
“Này, cậu là tài phiệt thật đấy à Phong Huyền? Những tập truyện bản giới hạn kia là sao? Cả máy chơi game này cũng quá xịn rồi đấy! Vừa sản xuất 2 tháng trước thôi mà cậu cũng sắm luôn!”
Đến chiều thức dậy, Vương Phong Huyền thấy thể lực như đã trở lại tám phần. Rồi họ cùng nhau chơi game, Giang Tâm một lần nữa há hốc miệng trước sự giàu có của người nọ. Hắn cười khẽ, điều khiển nhân vật tinh linh của mình ném bình thuốc để bảo vệ nhân vật của Giang Tâm. Sau bữa tối, họ cùng nhau xem phim bằng máy chiếu - là sở thích của hắn, một sở thích đơn giản tạo cảm giác thư giãn, thoải mái. Ánh sáng nhiều màu chiến lên những hình ảnh nhảy nhót trên bức tường trắng làm Giang Tâm chăm chú đến hé cả miệng. Vương Phong Huyền ngồi cạnh bên, cảm thấy cơ thể và cả tinh thần như được phục hồi, đôi mắt hắn sáng hơn, như nắng thu đã trở lại sau những ngày u ám.
Đêm buông xuống, bộ phim cả hai cùng xem cũng đã hết cách đây mười phút, ánh đèn phòng dịu nhẹ, Vương Phong Huyền ngồi trầm ngâm nghe Giang Tâm kể về các tấm poster được treo khắp hành lang trường, giọng líu lo vui vẻ.
“Giang Tâm này, may mà có cậu bên cạnh tôi. Đêm che mưa cho cậu, tôi đã không nghĩ qua hôm sau mình liền phát sốt. Báo hại cậu thế này, thật ngại quá!”
Bỗng, Vương Phong Huyền cất tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng đầy cảm xúc.
“Này… cậu khách sáo -”
“Nằm ở nhà một mình với cơ thể như thế làm tôi thấy bản thân yếu đuối và thảm hại thật đấy! Haha…”
Giang Tâm chợt nhận ra, ánh mắt người nọ chất chứa đầy sự tủi thân, buồn bã, là những tâm tư chất chồng từ lâu như đang gào thét, muốn thoát ra.
“Này Phong Huyền, cậu ổn chứ?”
Sau một lúc im ắng, Vương Phong Huyền chợt lên tiếng, chậm rãi kể về quá khứ của mình.
Cấp 2, trong lúc đang chơi xích đu với các bạn hàng xóm trong công viên, hắn đã từng nhìn thấy mẹ mình ôm một người đàn ông lạ phía bên kia đường, ánh mắt mẹ lúc đó ấm áp đến lạ thường, một sự ấm áp mà hắn chưa từng thấy bao giờ. Không lâu sau đó, ba mẹ hắn thường xuyên cãi nhau, đồ đạc trong nhà cứ thế bị đập vỡ tan tành, và hai tháng sau họ ly hôn. Mẹ hắn tái hôn, liền không còn liên lạc gì nữa. Bố hắn ở với hắn thêm một năm hơn rồi cũng lập gia đình mới. Mẹ kế không muốn hắn sống cùng, bố hắn liền nghe theo, đẩy hắn ra ngoài sống một mình, chỉ chu cấp tiền hàng tháng. Kể từ đó, ánh mắt ghẻ lạnh và sự chối bỏ từ những người họ hàng, như mũi d.a.o vô tình mà cứa vào lòng hắn, khiến hắn phải đơn độc, dần thu mình lại rồi tự mình gánh chịu mọi thứ. Vương Phong Huyền chậm rãi nói, có những lúc làm bài kiểm tra tốt, cũng không biết khoe cùng ai. Cả những lúc ngã bệnh, cũng là tự mình ngủ một lúc rồi gồng mình trải qua. Đau đớn, buồn tủi về sau cũng chỉ là khoảnh khắc, chưa bao giờ muốn bản thân trở nên yếu đuối mà nảy sinh mong muốn dựa dẫm vào ai. Giang Tâm nghe đến đây, tim hắn nhói đau, không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Phong Huyền, sợ hắn ấy sẽ nhìn thấy gương mặt lo lắng, đau buồn của mình. Cậu siết chặt tay, lòng muốn ôm lấy người kia vào lòng, muốn xua đi nỗi tủi thân và tổn thương chất chứa, để người nọ gạt bỏ mọi sự gắng gượng và dựa dẫm vào mình.
Không khí trong phòng lặng đi, chỉ còn tiếng thở đều đều của cả hai. Vương Phong Huyền ngừng kể, đôi mắt hắn nhìn xa xăm, như đang lạc vào những ký ức cũ kỹ đầy nỗi đau buồn.
Chợt, Vương Phong Huyền đứng dậy, lấy từ trong ngăn tủ ra một cuốn sổ vẽ cũ kỹ, bìa đã sờn và phai màu rồi đưa cho Giang Tâm. Lúc này thật khó đoán ra tâm tư của người nọ trước những hành động như thế, khiến Giang Tâm nhìn đến có chút ngơ ngác.
“Của cậu đây! Cậu đã từng muốn xem hết tranh vẽ của tôi đúng chứ?”
Giang Tâm như được sự cho phép, liền đón nhận ngay, rồi chầm rãi lật từng trang vẽ một cách nhẹ nhàng, như thể đang chạm vào những vết thương cũ, sợ chúng lại hóa đau. Trang đầu tiên là hình ảnh sân vườn nhà Vương Phong Huyền vẫn không thay đổi, dãy cỏ dài xanh mướt, nắng vàng rực rỡ. Lật trang tiếp theo, hình vẽ đôi vợ chồng đang ngồi uống trà, nhìn ra sân vườn, nét vẽ có chút ngây ngô nhưng lại ấm áp và đầy hạnh phúc. Rồi đến một bức vẽ bụi lavender tím ngát, nở rộ, như một giấc mơ hè đã xa. Tiếp đến là bức vẽ hoàng hôn trên đồi núi qua khung cửa sổ gác mái, mây chiều trôi lững lờ. Rồi đến một bức tranh gia đình ba người, ai nấy cười tươi làm bức tranh mang nét sờn cũ cũng trở nên thật ấm áp.
“Nét vẽ lúc này còn ngây ngô lắm, tôi đã cố giấu bức vẽ này đấy!”
Vương Phong Huyền khẽ nói, cười nhẹ với nét cười ngượng ngùng. Giang Tâm im lặng lắng nghe, mắt không thể rời đi nụ cười của cậu bé trong bức tranh, một nụ cười trong sáng, vô tư thuở nào. Giang Tâm lật qua thì thấy sổ vẽ bị mất một loạt các trang giấy, cứ như bị xé ra, gáy sổ còn sót lại những mẩu thừa, như những ký ức đã tan vỡ khiến lòng Giang Tâm như chững lại một nhịp.
“Không bỏ cuộc, chắc chắn cậu ấy không bỏ cuộc đâu!” Giang Tâm thoáng nghĩ rồi lật tiếp, bất ngờ hiện lên một bức vẽ với nét vẽ sắc sảo hơn, mạnh mẽ và trưởng thành hơn - một gạt tàn t.h.u.ố.c lá bẩn thỉu, điếu thuốc đỏ vắt ngang còn đang lập lòe cháy, Giang Tâm ngỡ ngàng, xoay qua nhìn Vương Phong Huyền, liền thấy người nọ quay đi, ánh mắt né tránh. Rồi lại lật sang, bức tranh vẽ những gói t.h.u.ố.c lá ngổn ngang trên bàn, lạnh lẽo. Sau đó tiếp tục hiện lên bức vẽ vườn cây rộng ngày nào giờ đã trở nên khô héo, lá nâu rơi xào xạc phủ lắp cả mảng sân. Rồi bức tranh vẽ làm Giang Tâm cảm thấy đau lòng nhất xuất hiện, đó là bức vẽ một ly mì tôm đã trương đến nguội lạnh từ lâu, bánh kem bẹp dí vẫn còn cắm đèn cầy, chảy nhão được đặt ngay bên cạnh, sau bức tranh ấy Giang Tâm sờ được trang bìa với chút bụi còn sót lại, thì ra đã là bức vẽ cuối cùng, nằm tại trang cuối cùng của quyển sổ vẽ cũ kỹ. Mắt Giang Tâm dần nhòe đi, lòng rối như tơ vò, không biết nên bày tỏ cảm xúc như thế nào với Vương Phong Huyền đây, trong khi lòng cậu thì đau đớn đến bật khóc cả trăm lần trước những bức vẽ ấy. Đây không phải là hành trình trưởng thành của hắn sao … Dù đã mờ đi theo năm tháng nhưng nỗi cô độc, đau buồn vẫn khắc sâu không cách nào xóa hết.
Không khí im ắng, không ai lên tiếng, như sợ đánh thức những ký ức đau buồn. Giang Tâm nhìn sang Vương Phong Huyền, im lặng chờ đợi người nọ lên tiếng.
“Ừm thì… Tuổi trẻ hư hỏng thôi! Chuyện hồi đầu cấp 3, cậu đừng để ý làm gì!”
Một hồi lâu sau, hắn khẽ nói, giọng nhẹ bẫng. Giang Tâm đáp ngay, giọng trêu chọc nhưng đầy sự chân thành.
“Phải để ý chứ đồ ngốc, cậu hút thuốc thật nè!”
Vương Phong Huyền quay sang, định biện minh, nhưng Giang Tâm bất ngờ ôm chầm lấy hắn, khiến mắt hắn mở to, sững sờ. Giang Tâm thì thầm, giọng nói nghẹn ngào.
“Những ký ức không đẹp mà cậu giấu tôi đã biết hết rồi này, làm sao đây?”
“...”
“Có tôi ở đây rồi, cậu không cần giấu nữa. Nhé!”
“Vương Phong Huyền thật mạnh mẽ a~”
Tay cậu vuốt nhẹ mái tóc hắn, như muốn xoa dịu những vết thương cũ đã hằn sâu trong lòng người nọ. Vương Phong Huyền im lặng, hơi thở hắn khẽ run, như muốn che giấu cảm xúc đang dâng trào. Không khí trong phòng lặng đi, chỉ còn tiếng tim đập của cả hai, như một bản nhạc chữa lành. Giang Tâm mím môi, nước mắt cậu lăn dài, lòng ấm áp lạ thường, như ánh trăng rằm sáng vằng vặc trên cao. Tình yêu của họ, như một bức tranh, được vẽ bằng sự thấu hiểu và sẻ chia.
Vương Phong Huyền liền gục mặt vào lòng Giang Tâm, không nói một lời nào, hai cánh tay hắn chậm rãi vươn ra rồi ôm chặt lấy Giang Tâm như muốn vùi sâu vào tình yêu dịu dàng và da diết ấy. Muốn để nỗi đau và những gánh nặng trong lòng tan biến vào vòng tay đầy ấm áp, bao dung của người kia. Giang Tâm siết nhẹ hắn, đôi mắt cay cay, cảm nhận hơi thở đều đều của người đối diện. Căn phòng không quá sáng nhưng lại có ánh trăng và ánh đèn đường hắt vào một mảng vàng ấm áp, như đang ôm lấy cả hai, xua đi bóng tối của quá khứ. Vương Phong Huyền, lần đầu tiên trong đời, không giấu lòng mình nữa, như đã mở ra cánh cửa trái tim đã khóa chặt bấy lâu. Giang Tâm thầm hứa, sẽ luôn bên hắn, như chiếc bút chì hoa văn sẽ luôn nằm trong cuốn sổ vẽ đầy trân quý. Khoảnh khắc ấy, như ánh sao mùa thu, lấp lánh giữa trời đêm, mãi không phai. Tình yêu đầy rực rỡ của họ, như ngọn lửa thổi bùng, đã sưởi ấm cả hai qua những ngày lạnh giá của cuộc đời. Màn chiếu vẫn sáng, nhưng cả hai chỉ lắng nghe tiếng tim đập của nhau. Mùa thu, như một bức tranh, đã vẽ nên một khởi đầu mới, một trang mới cho câu chuyện của họ.
~~~~~
Phong Huyền: Thỏ ngốc! Tôi không biết hút thuốc!
Giang Tâm: Ha.ha.ha vậy sao ~
Phong Huyền: Ờm… thật đó. Càng không có chuyện tôi hút thuốc trong trường học!
Giang Tâm: Ha.ha.ha tôi tin cậu mà~