Sân trường Như Thanh rực rỡ dưới nắng thu trong lành, không khí sôi động đến lạ thường, như một ngày hội lớn đang diễn ra. Học sinh từ khắp nơi đổ về, nô nức ùn ùn kéo đến sân bóng rổ, nơi trận tranh tài đỉnh cao giữa đội Như Thanh và An Bình sắp sửa bắt đầu. Bóng rổ, môn thể thao hot nhất thời điểm hiện tại, khiến cả không gian như bùng nổ. Dưới sân, các gian hàng ẩm thực thơm lừng, nào là bánh mì kẹp nóng hổi, nào là các hương vị trà mát lạnh, thu hút đông đảo đám đông. Quầy lưu niệm tấp nập người mua kẻ bán, những chiếc áo thun in chữ ký tuyển thủ, băng bảo vệ mang màu sắc của đội bóng, và đặc biệt là một gian hàng riêng chỉ bán những chú gấu bông chibi giống hệt đội trưởng Vương Phong Huyền với mái tóc đen ngầu, ánh mắt sắc lẹm phiên bản giới hạn, được các bạn nữ tranh nhau mua. Tiếng cười đùa, tiếng trò chuyện vang vọng khắp nơi, hòa vào nhau như những con sóng biển mùa thu đang vỗ về.
“ Tôi thích Như Thanh nhất, đội hình họ mạnh lắm!”
“An Bình có đàn anh Vương Phong Huyền kìa, anh ấy là át chủ bài của đội đấy, chắc chắn An Bình sẽ thắng!”
Một nhóm bạn gái gần khán đài trò chuyện rôm rả. Không khí tuổi trẻ rực cháy, như một ngọn lửa bùng lên và lan khắp sân trường.
Giang Tâm cũng nhanh chân tìm cho mình một chỗ ngồi trên khán đài, cạnh đám bạn, tay cậu ôm chặt chiếc balo, lòng hồi hộp như tiếng trống đang đánh liên hồi.
“Đội trưởng Vương này, cậu nhớ cẩn thận nhé! Đặc biệt đừng để bị chấn thương, tôi sẽ theo sát từng bước chân của cậu luôn đấy! Biết chưa?”
Tối qua, qua điện thoại, Giang Tâm đã lo lắng dặn dò người nọ.
“Biết rồi. Sao cậu cứ gọi tôi là đội trưởng Vương mãi thế?”
Vương Phong Huyền chỉ cười, giọng nói mè nheo mang đầy sự yêu thương, chiều chuộng.
“Thỏ con đừng lo! Tôi hứa sẽ mang huy chương về cho cậu!”
Giữa tiếng cổ vũ rung chuyển cả khán đài, một buổi đêm lặng lẽ hiện lên rõ mồn một trong tâm trí Giang Tâm, với ánh đèn phòng dịu vàng và những lời thì thầm ngọt ngào.
Ngày hôm đó, sau khi Vương Phong Huyền gục mặt, ôm chặt lấy Giang Tâm, cả hai từ từ tách nhau ra, nhìn vào mắt nhau, ánh mắt tràn ngập yêu thương và sự thấu hiểu, như thể họ có thể đọc được suy nghĩ của đối phương. Vương Phong Huyền bất ngờ cúi xuống, hôn nhanh lên môi Giang Tâm, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy tha thiết. Giang Tâm giật mình, đôi mắt tròn xoe, cậu đẩy nhẹ vai hắn, lắp bắp nói.
“Cậu… cậu làm gì thế?”
Gương mặt hắn bình thản, rồi đột nhiên tỏ vẻ giống như hờn giận.
“Cậu ghét à? Vừa rồi là hôn đấy. Cậu ghét hôn với tôi sao? Giang Tâm à. Bạn học Giang… Cậu ghét sao?”
Giang Tâm lắc đầu lia lịa, giọng nói lắp bắp vì ngượng ngùng.
“Không phải … chỉ là bất ngờ thôi! Lần sau … cậu nói trước được không? Gương mặt lạnh băng lại rất đẹp trai của cậu đột nhiên sát gần như thế, tôi … tôi không thở nổi mất!”
Vương Phong Huyền bật cười lớn, trêu chọc.
“Hahaha! Sao lại thế chứ thỏ ngốc! Thế tôi hôn cậu lần nữa nhé? Có được không? Lần này sẽ hơi lâu một chút, tay tôi sẽ đặt như thế này, môi tôi thì ở đây, và lưỡi tôi sẽ–”
Giang Tâm vội vàng ôm mặt Vương Phong Huyền rồi chủ động hôn sâu, chặn lời trêu chọc có phần “biến thái” của người nọ. Tâm hồn cả hai như đắm chìm vào nụ hôn chất chứa đầy sự yêu thương, tin tưởng nhau, day dưa mãi.
Về với thực tại, mặt Giang Tâm nóng ran, đỏ bừng như một trái cà chua chín, cậu khẽ liếc mắt xuống sân. Hai đội thi đang di chuyển thành hàng, chuẩn bị cho nghi thức khai mạc. Vương Phong Huyền, trong bộ đồng phục An Bình gọn gàng, mái tóc đen vuốt ngược, đứng giữa các đồng đội, ánh mắt sắc lạnh đầy quyết tâm. Hắn ngước lên khán đài, ánh mắt dò tìm Giang Tâm, và ngay lập tức thấy “thỏ ngốc” của mình đang ôm chặt chiếc balo, mặt đỏ bừng, chăm chú nhìn xuống sân. Hắn khẽ mỉm cười, khẩu hình môi rõ ràng: “Huy chương cho cậu.” Giang Tâm tim đập thình thịch, tay siết chặt chiếc balo, lòng tự hào xen lẫn sự hồi hộp đến nghẹt thở. Tiếng còi khai cuộc vang lên, khán đài lập tức bùng nổ, trận đấu chính thức bắt đầu. Ánh nắng thu dịu dàng chiếu xuống sân, như vẽ nên một bức tranh rực rỡ và đầy sức sống của tuổi trẻ. Giang Tâm ngồi thẳng người, đôi mắt không rời người nọ, như muốn lưu giữ từng cử động, từng khoảnh khắc của hắn trên sân đấu. Không khí sân bóng, như một ngọn lửa đang cháy bỏng và mãnh liệt.
Trận đấu diễn ra nảy lửa, Vương Phong Huyền tự do như một chú chim trời, mạnh mẽ và đầy tự tin, đúng với phong thái “át chủ bài” của đội An Bình. Hắn dẫn bóng, thân hình linh hoạt vượt qua hàng thủ Như Thanh, rồi tung một cú ném ba điểm hoàn hảo, bóng xoáy tròn, rơi gọn vào rổ. Khán đài bùng nổ, tiếng hô “Vương Phong Huyền!” vang dội khắp sân. Giang Tâm đứng bật dậy, hét to tên hắn, lòng tràn ngập sự phấn khởi đến khó tả. Vương Phong Huyền chạy về, mái tóc bết mồ hôi, ánh mắt vẫn sắc bén nhưng thoáng nở một nụ cười nhẹ khi liếc về phía khán đài, nơi Giang Tâm đang ngồi. Một lần, hắn bị đối thủ cướp bóng, thân hình lảo đảo, nhưng nhanh như chớp, hắn xoay người, cướp lại bóng, dẫn vượt nửa sân, rồi tung một cú úp rổ đầy mạnh mẽ, tay bám chắc vành rổ, thân hình như bay giữa không trung. Cả sân rung chuyển, cổ động viên gào thét phấn khích. Vương Phong Huyền, như một họa sĩ tài ba, mỗi động tác của hắn là một nét vẽ, vẽ nên bức tranh điềm báo một chiến thắng rực rỡ.
Hiệp hai, đội Như Thanh phản công mạnh mẽ, dồn ép sân, Vương Phong Huyền bị kèm chặt hơn. Hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc, ánh mắt tập trung cao độ, chuyền bóng cho đàn em, rồi bất ngờ cắt vào trong, nhận bóng, tung một cú ném tầm trung, bóng lướt qua tay đối thủ, vào rổ gọn gàng. Khán đài lại bùng nổ một lần nữa, Giang Tâm reo lên, mặt đỏ rực vì phấn khích. Rồi một khoảnh khắc, Vương Phong Huyền bị đối thủ cố ý đẩy mạnh, ngã sõng soài trên sân. Giang Tâm thót tim, đứng bật dậy, lo lắng không yên. Nhưng người nọ nhanh chóng đứng lên, lau mồ hôi, ánh mắt hắn kiên định, như một ngọn lửa không bao giờ tắt, thực hiện cú ném phạt đến chuẩn xác không ngờ. Tiếp đến, Vương Phong Huyền dẫn bóng, vượt qua ba đối thủ một cách điêu luyện, rồi tung cú ném ba điểm cuối hiệp, bóng xoáy vào rổ ngay khi tiếng còi kết thúc hiệp vang lên. Sân trường Như Thanh như rung chuyển, tiếng vỗ tay như sóng biển dâng trào. Vương Phong Huyền thở dốc, nhìn lên khán đài, nở một nụ cười với Giang Tâm, như muốn nói: “ Tôi chắc chắn sẽ thắng!”
Mãi cho đến hiệp cuối, An Bình vẫn đang dẫn điểm, nhưng Như Thanh không hề bỏ cuộc, họ chiến đấu kiên cường. Vương Phong Huyền, như một chiến binh thực thụ, tự do và trưởng thành, mỗi bước chạy là một nhịp điệu đầy mạnh mẽ. Một lần, hắn chuyền bóng hụt, Như Thanh lập tức phản công và ghi điểm, dẫn trước tỉ số. Hắn siết chặt tay, ánh mắt sắc lạnh, chạy về sân nhà, cướp bóng ngay lập tức, rồi dẫn vượt sân, chuyền bóng ngay cho đồng đội tung cú ném ba điểm quyết định. Bóng rơi vào rổ, An Bình dẫn xa hơn. Những giây cuối cùng của trận đấu, hắn chặn đứng cú ném quyết định của Như Thanh, bóng bật ra, đồng đội nhanh chóng nhặt được bóng và ghi điểm liền sau đó, và tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên. An Bình chiến thắng! Cả sân Như Thanh rung chuyển, khán đài gào thét trong sung sướng. Vương Phong Huyền đứng giữa sân, thở dốc, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt sáng rực niềm vui. Hắn ngước lên, ánh mắt tìm kiếm Giang Tâm, rồi mỉm cười, như vẽ nét cuối cùng cho bức tranh chiến thắng huy hoàng của mình.
~~~~~
Giang Tâm: Bạn trai siêu bá đạo Vương Phong Huyền!!!
Phong Huyền: Lần sau tặng cậu áo thi đấu của tôi. Mỗi tuyển thủ được phát đến 2 áo thi đấu.
Giang Tâm: *cún nhỏ vẫy đuôi* A! Chúng ta như thế là mặc áo cặp đấy! Vương Phong Huyền cậu muốn mặc chung với tôi sao? Thật sự sao? Cậu muốn mặc áo cặp với tôi sao? Oa oa oa~ Cậu nói thật không? Oaaa~
[Vương Phong Huyền tạm thời ngượng ngùng nên không trả lời tin nhắn]