Sân bóng trường Như Thanh vẫn còn rộn ràng tiếng cổ vũ, dù trận đấu nảy lửa vừa kết thúc với chiến thắng thuộc về đội An Bình. Ánh nắng thu dịu dàng chiếu qua khán đài, phủ lên đám đông học sinh đang chen lấn, cười nói, tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp và đầy sức sống. Giang Tâm ngồi đó, tay ôm chiếc balo chặt cứng, trái tim cậu đập rộn ràng như tiếng trống hội, như thể cả thế giới lúc này chỉ còn lại nhịp đập ấy. Hình bóng Vương Phong Huyền lấp đầy tâm trí và trái tim cậu, không phải chỉ hôm nay, khi người nọ bay lượn trên sân, ghi bàn như một họa sĩ tài ba đang vẽ nên chiến thắng, mà từ lâu lắm rồi, từ những khoảnh khắc đầu tiên, như ánh trăng len lỏi vào giấc mơ của cậu. Mỗi lần nghĩ đến hắn, lòng cậu như ấm lên, một cảm giác dễ chịu lan tỏa, như nắng mùa thu chạm vào những chiếc lá vàng đang chuyển màu. Tim cậu đập không chỉ vì hồi hộp, mà vì một điều gì đó lớn hơn, sâu sắc hơn, một tình cảm mà cậu đang dần nhận ra, như đang mở ra một cánh cửa đã bị khóa kín bấy lâu nay trong lòng.
Ký ức cuộn về trong tâm trí Giang Tâm, như một cuốn phim cũ chạy chậm rãi tràn ngập thứ tình cảm thật rực rỡ, bắt đầu từ sân thượng trường An Bình vào ngày đầu hè lớp 11. Cậu đã gặp Vương Phong Huyền lần đầu tiên, mái tóc mullet đen trông có nét hung tàn lại bí ẩn, tay cầm cuốn sổ vẽ, ánh mắt lạnh lùng, xa cách. Cậu gọi hắn là “bạn học Vương”, giọng nói còn ngây ngô, phía Vương Phong Huyền thì lại gắt gỏng: “Thỏ con, ồn ào quá!” Lúc ấy, cậu chỉ thấy cậu bạn này thật lạ, cũng có chút đáng sợ, nhưng không ngờ, từ khoảnh khắc đó, Vương Phong Huyền đã bước vào thế giới của cậu, như nét bút đầu tiên trên trang giấy trắng của cuộc đời. Rồi những ngày sau, hắn giải vây giúp cậu thoát khỏi đám bắt nạt, giọng nói trầm ấm lại mang nét trêu chọc: “ Đúng là ‘thỏ nhát’ thật này!” làm cậu đỏ bừng mặt, lẩm bẩm cảm ơn, nhưng trái tim đã rung lên một nhịp lạ thường, như tiếng chuông gió mùa hè vang vọng. Rồi trong những khoảnh khắc cùng làm bài tập tại thư viện, Vương Phong Huyền sẽ có lúc chạm vào tóc cậu thật nhẹ nhàng như vờ sửa lại cho ngay ngắn, ánh mắt hắn dịu dàng vô cùng. Cậu ngượng ngùng, nhưng lòng lại rối tung như gặp phải một cơn gió hè mạnh mẽ càn quét.
Những ngày tháng bên nhau cứ thế nối dài, như một sợi dây đỏ vô hình đan kết, kết nối hai tâm hồn từ xa cách dần trở nên thân thuộc đến lạ. Trên sân bóng, Giang Tâm đứng cổ vũ hết mình, hét đến khản cả giọng khi Vương Phong Huyền đập rổ, mái tóc hắn bay trong gió, ánh mắt sắc bén đầy quyết tâm. Cậu từng bị nghẹn vì ăn bánh mì hạnh nhân quá nhanh, hắn cười trêu chọc, dúi chai nước vào tay cậu, giọng mè nheo: “Thỏ con, ăn chậm thôi chứ!” Những lần đón đưa Giang Tâm mà Vương Phong Huyền luôn xem như một thói quen khiến cậu dần trở nên ỷ lại. Chuyến dã ngoại mùa hè, cả hai cùng nghe nhạc chung, đầu Vương Phong Huyền tựa nhẹ lên vai cậu, hơi thở đều đều trong giấc ngủ không một chút phòng bị lại khiến tim cậu đập loạn nhịp. Dưới cơn mưa đầu thu lất phất, Vương Phong Huyền nhường áo mưa cho cậu, đạp xe chở cậu về nhà, dù bản thân hắn ướt sũng nhưng vẫn cười nhẹ: “Đừng bị cảm nhé, bạn học Giang của tôi ơi!” Mỗi khoảnh khắc, dù nhỏ bé hay lớn lao, đều như một nét vẽ, khắc sâu hình bóng Vương Phong Huyền vào sâu trong lòng Giang Tâm, không thể nào xóa nhòa.
Đêm xem cuốn sổ vẽ cấp 2 của Vương Phong Huyền, tim Giang Tâm nhói lên khi nghe hắn lần đầu tiên kể về quá khứ của mình, giọng nói người nọ trầm buồn, ánh mắt xa xăm. Cậu lật từng trang - như một lần nữa tự mình trải qua những khoảnh khắc tràn ngập những xúc cảm của người kia: từ những lấp lánh ngây ngô của hạnh phúc, niềm vui, cho đến khi chỉ còn nỗi cô độc, đau buồn đọng lại, nhuốm đậm lên từng bức vẽ. Khi Vương Phong Huyền gục mặt vào lòng Giang Tâm, ôm chặt cậu, Giang Tâm siết nhẹ hắn, lòng liền thôi thúc muốn xoa dịu mọi tổn thương đang giày vò người kia. Một nụ hôn bất ngờ lại chính là lời mở lòng chân thành và tha thiết nhất. Khoảnh khắc ấy, như một ngọn lửa nhỏ, thắp sáng một góc tim Giang Tâm, khiến cậu nhận ra điều gì đó lớn hơn tình bạn từ lâu đã nhen nhóm, và giây phút này đã chính thức được gọi tên. Không chỉ còn là một lời hứa sẽ luôn đồng hành cùng nhau qua ngày qua tháng, mà chính là một tình yêu mãnh liệt và rực rỡ đến ấm áp, khiến tâm hồn như ngỡ ngàng đến tan chảy.
Trên khán đài hôm nay, nhìn Vương Phong Huyền bay lượn trên sân bóng như cơn gió tự do, mạnh mẽ, Giang Tâm hiểu rõ hơn bao giờ hết. Tình yêu và niềm tin mà cậu dành cho Vương Phong Huyền không còn nhỏ bé, đơn thuần như:
“Cậu vẽ đẹp lắm, cố lên, có tôi ủng hộ cậu.”
Giờ đây, nó đã lớn hơn, sâu sắc hơn rất nhiều.
“ Tôi sẽ luôn bên cạnh cậu, tôi sẽ ủng hộ cậu làm mọi thứ, cậu yêu vẽ, tôi cũng sẽ yêu vẽ, tôi sẽ yêu tất cả mọi thứ thuộc về cậu, vì cậu chính là cậu.”
Cậu yêu nét bút của Vương Phong Huyền khi vẽ tranh, yêu lấy sự quan tâm và chăm sóc của hắn dành cho mình như một lẽ đương nhiên, yêu cả cách hắn mè nheo gọi “thỏ con”, yêu lấy cả ánh mắt sắc bén và sự tự do như một cơn gió của hắn trên sân bóng, và yêu hết tất thảy những vết thương lòng mà hắn đã cố gắng giấu kín, tạo một vỏ bọc trông cứng cáp lại rất đỗi yếu mềm. Giang Tâm muốn được ở bên Vương Phong Huyền, vừa là một người bạn, vừa là một người đồng hành mãi mãi, cùng hắn vẽ nên những bức tranh rực rỡ và tươi sáng hơn bao giờ hết trong một cuộc đời tràn ngập hạnh phúc. Tim cậu đập rộn ràng, không phải vì phấn khích trước chiến thắng của người nọ, mà vì cậu đã tìm thấy một phần trái tim mình – phần chân thành, ấm áp và mãnh liệt thuộc về Vương Phong Huyền.
Mỗi ký ức, dù là nhỏ nhất, đều như một mảnh ghép, dần dần hoàn thiện bức tranh tình cảm trong lòng Giang Tâm. Từ ngày trên sân thượng, cậu thấy Vương Phong Huyền· là một cơn gió lạnh lẽo, cô độc và lạc lối biết nhường nào. Nhưng giờ đây, cơn gió ấy chẳng phải đã không còn cô độc nữa sao, cơn gió ấy đã trở nên ấm áp, tự do và tìm được bến đỗ cho chính mình - chính là nơi Giang Tâm vẫn luôn rạng rỡ, tươi cười giang tay chào đón.
Giang Tâm từng nghĩ tính cách của cả hai có thể sẽ không hòa hợp, nhưng giờ đây, cậu biết đó là tình yêu – là hai mảnh ghép dù có trái ngược vẫn không đối lập một cách ồn ào, mà dịu dàng, sâu lắng như nắng thu. Cậu tin tưởng Vương Phong Huyền, tin hắn rồi sẽ vẽ đẹp hơn nữa, sẽ vượt qua mọi tổn thương trong quá khứ và thêm tin tưởng lấy chính mình.
Ngay lúc này, lòng Giang Tâm rất muốn nói với Vương Phong Huyền.
“Phong Huyền ngốc, cảm ơn cậu vì đã luôn ở đó. Tôi rất mong, mọi khoảnh khắc vui buồn trong cuộc đời, chúng ta đều có thể bên cạnh nhau.”
Lòng cậu nhẹ nhàng, ấm áp, như những chiếc lá vàng đang rơi, nhưng cũng mãnh liệt, cháy bỏng như ngọn lửa trên sân bóng. Vương Phong Huyền, từ một cậu bạn lạ lẫm, đã trở thành người mà Giang Tâm không thể thiếu trong cuộc sống, như chiếc bút chì hoa văn sẽ luôn nằm trong cuốn sổ vẽ đầy trân quý, như trái tim cả hai đang hướng về nhau.
Sân bóng vẫn vang vọng tiếng cười và những lời chúc mừng hò reo, nhưng trong lòng Giang Tâm, lúc này, tất cả đều chìm xuống, chỉ còn rõ mồn một hình bóng Vương Phong Huyền. Một sự thôi thúc mãnh liệt dâng trào, cào xé trong lồng ngực. Cậu đứng bật dậy, tim đập rộn ràng đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Giang Tâm chỉ muốn ngay lập tức chạy như bay đến bên Vương Phong Huyền. Cậu muốn ghì chặt lấy người nọ, nói cho hắn biết rằng cậu đã hiểu rõ lòng mình, đã nhận ra tất cả những gì cậu muốn trao đi và nhận lại. Cậu muốn nắm lấy bàn tay Vương Phong Huyền, thật chặt, như cách cậu nắm lấy niềm tin, nắm lấy tình yêu, và tất cả mọi điều thuộc về hắn – Vương Phong Huyền của riêng cậu. Ánh nắng thu vẫn dịu dàng chiếu xuống sân, như một người đồng lõa, lặng lẽ xúi giục Giang Tâm tiến bước, nơi Vương Phong Huyền đang đứng giữa sân, ánh mắt sáng rực niềm vui chiến thắng, rực rỡ như nét bút cuối cùng của một bức tranh hoàn hảo.
~~~~~
Phong Huyền: Ai cha~
Giang Tâm: Hừ… Cậu đừng có trêu tôi đấy nhé! Lập tức cấm chat đấy nhé!
Phong Huyền: Thật là muốn ôm Giang Tâm~ Thật là muốn moah moah Giang Tâm~