Nơi Gió Dừng Chân

16

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Ánh nắng thu dịu dàng chiếu qua khán đài, phủ vàng lên từng khoảnh khắc chiến thắng, tạo nên một khung cảnh rực rỡ và đáng nhớ. Vương Phong Huyền đứng giữa các đồng đội, bộ đồng phục An Bình lấm lem mồ hôi với chiếc vòng tay đội trưởng như đang lấp lánh, mái tóc đen gọn gàng hơi bết lại, nhưng ánh mắt cậu sáng rực niềm vui khi nhận chiếc huy chương danh giá. 

“Vương Phong Huyền không xứng đáng!” 

“Đồ giả tạo!”

“Vương Phong Huyền do may mắn mới thắng!”

“Cậu ta không xứng đáng với vị trí đổi trưởng!”

“Đồ ‘đầu gấu’ chuyên bắt nạt bạn bè!”

Tiếng vỗ tay vang dội khắp sân, nhưng từ một góc khán đài, một số giọng nói hét to, giọng điệu đầy ác ý. Khán đài chợt xì xào, vài ánh mắt tò mò hướng về phía tiếng hét vẫn còn vang vọng kia. Chính là đám bắt nạt vốn đã luôn chất chứa sự ganh ghét và đố kỵ với Vương Phong Huyền, bọn chúng giờ đây không chỉ có 3 người như hay xuất hiện làm khó dễ Giang Tâm nữa mà lại có thêm các bạn học khác hùa nhau chế giễu hắn. Vì không thể thay đổi kết quả trận đấu là một trong những thứ sẽ làm hắn bẽ mặt, chúng quyết tâm lần này sẽ bôi xấu hình ảnh hắn trong mắt bạn học toàn trường, đặc biệt là trước bạn bè trường đối thủ. Giang Tâm, tay ôm chiếc balo chặt cứng, ánh mắt cậu nảy lửa, như muốn lao về phía đó cho chúng một trận. Nhưng Vương Phong Huyền, lần đầu tiên nhận nhiệm vụ phát biểu cảm nghĩ sau trận bóng kết thúc, bước lên bục cao, tay cầm micro, giọng nói trầm vang, cắt ngang mọi tiếng ồn ào và xì xào. Cậu đứng đó, dáng người cao lớn, toát lên vẻ trưởng thành và vững chãi, như ngọn gió đã từng phiêu bạt giờ đây tìm thấy sự tĩnh lặng, trở nên mạnh mẽ. Khán đài lặng đi, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi lời vị đội trưởng kia phát biểu.

“Trước tiên, tôi muốn cảm ơn quý thầy cô, các đàn anh và tập thể câu lạc bộ bóng rổ trường An Bình. Chiến thắng này không chỉ của riêng đội bóng, mà của tất cả những người đã yêu thương, dõi theo và ủng hộ đội bóng của chúng tôi. Chúng tôi đã cùng đổ mồ hôi, cùng cố gắng, để hôm nay có thể đứng đây, cùng mọi người tận hưởng thành quả này, khiến chiến thắng thêm trở nên thật ý nghĩa. Cảm ơn mọi người rất nhiều!” 

Vương Phong Huyền nhìn xuống đám đông, ánh mắt thẳng thắn và kiên định, bắt đầu nói. Giọng hắn chân thành, khiêm tốn, khiến khán đài vỗ tay rộn ràng, những đàn anh, những đồng đội trong đội vỗ vai hắn, ánh mắt đầy sự tín nhiệm và tự hào. 

Hắn ngừng một chút, rồi tiếp lời, giọng nói mạnh mẽ và dứt khoát hơn.

“Còn về những lời đàm tiếu, chế giễu tôi, tôi muốn nói rõ một lần, tự mọi người sẽ có suy nghĩ riêng của mình.”

“Mười hai năm học qua, tôi chưa bao giờ lười biếng, trốn học hay để điểm thi thấp vượt mức cho phép.” 

“Có những lúc tôi thành chủ đề bàn tán của những người không muốn công nhận năng lực và sự nỗ lực của tôi, biến tôi trở thành một kẻ lười học, bắt nạt, vi phạm nội quy trường học. Lúc ấy, tôi biết mình cần cố gắng hơn.”

“ Tôi sẽ luôn đáp trả những ai đàm tiếu, chế giễu tôi bằng điểm số, bằng sự công nhận của thầy cô, bạn bè, và bằng chính nỗ lực không ngừng nghỉ của mình.”

“Làm tốt lắm, Vương Phong Huyền!” 

Giang Tâm đứng bật dậy, hét to cổ vũ Vương Phong Huyền, đôi mắt hắn sáng rực niềm tự hào. Khán đài lặng đi trong giây lát rồi bùng nổ những tiếng vỗ tay rộn ràng, tiếng hò reo, tiếng hô tên cỗ vũ vang dội, áp đảo hoàn toàn giọng nói đầy ác ý của đám bắt nạt. 

Vương Phong Huyền mắt hướng về phía khán đài, mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng hơn.

“Đặc biệt phải cảm ơn một người đã xuất hiện, và trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi. Tôi sẽ nắm giữ thật chặt, để người ấy mãi bên mình.”

“Thay mặt các thành viên đội bóng, tôi xin trân trọng và biết ơn tấm lòng của tất cả mọi người. Mọi người giữ sức khỏe nhé! Tôi xin kết thúc đoạn phát biểu của mình.”

Giọng hắn trầm ấm, như lời thì thầm của gió dịu dàng giữa sân bóng rộng lớn, bỗng một khoảnh khắc, Vương Phong Huyền cúi đầu rồi ngước lên với gương mặt tươi cười rạng rỡ, kết thúc phần phát biểu của mình khiến toàn khán đài từ ngơ ngác đến bùng nổ bởi nụ cười của nam thần kia. 

“Đội trưởng Vương có người yêu rồi sao? Ai mà may mắn thế nhỉ? Anh ấy còn thẳng thắn cảm ơn người ấy kìa!” 

“Đội trưởng Vương, đừng cười nữa! Quá ngầu rồi!”

“Cậu ấy đẹp trai quá! Vương Phong Huyền ơi! Vương Phong Huyềnnnn!!!!!!!!”

Những người bạn xung quanh Giang Tâm hò reo, hỏi lớn. Giang Tâm đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch, cậu cúi đầu ôm chặt chiếc balo, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên, một nụ cười rạng rỡ như nắng thu len qua những tầng mây. 

“Thỏ con”

“Chờ tôi nhé, 15 phút nữa chúng ta cùng đi ăn!”

Điện thoại trong túi Giang Tâm rung lên, một tin nhắn từ Vương Phong Huyền hiện lên. Cậu khẽ gật đầu, gửi kèm một nhãn dán chú thỏ trắng cơ bắp đang giơ hai ngón tay cái to đùng, nhưng ánh mắt cậu liếc về phía đám bắt nạt, ánh mắt nảy lửa, cậu thầm nghĩ: “Được rồi, lần này tôi sẽ thay Phong Huyền khâu miệng từng tên khốn các người!” Cậu đứng dậy, bước nhanh xuống khán đài, trong lòng đầy quyết tâm sẽ cho chúng một bài học nhớ đời.

“Bạn học Giang đấy à ~“

“Bạn trai cực ngầu của cậu đâu rồi?”

“Ôi chà~ Xem cậu ấy mạnh dạn chưa kìa?”

Giang Tâm tay chậm rãi tháo mắt kính gấp gọn vào túi áo đồng phục, vai khoác balo lên, bước những bước chân mạnh mẽ chưa từng có về phía nhóm bắt nạt. 

“Hét gì mà hét? Vương Phong Huyền không xứng đáng? Các cậu nhìn lại mình đi, cả ngày chỉ biết nói xấu người khác thôi sao?”

“Các cậu lén hút thuốc sau thư viện đúng chứ? Chính mắt tôi thấy, còn quay cả đoạn video lại đây!”

“Cậu, cậu và cả cậu nữa! Ba người các cậu đã bắt nạt tôi, bắt nạt cả các đàn em nữa nhé!”

“Các cậu không thể dành một chút thời gian để tự nhìn lại chính mình hay sao?”

Giang Tâm không hề nao núng, hai tay khoanh lại trước ngực, giọng nói đanh thép và đầy tự tin. Đám bắt nạt ngượng nghịu, muốn cãi lại, nhưng Giang Tâm nhanh miệng hơn.

“Đội trưởng Vương, cậu ấy chăm chỉ tập bóng, học lại giỏi, thầy cô tin tưởng, cả khối người mến mộ. Các cậu thì làm được gì? Hét to thì giỏi lắm à?” 

“Bắt nạt, trốn học, hút thuốc. Còn gì các cậu làm tốt hơn nữa không?” 

“Rõ là các cậu đố kỵ với những người tài giỏi! Tôi nói đúng chứ?”

Một đứa trong đám lắp bắp, định phản bác liền bị Giang Tâm lườm một cái sắc lẹm, cậu chỉ tay vào những chú gấu bông chibi hình Vương Phong Huyền trên quầy lưu niệm đang được tấp nập người tranh nhau mua.

“Thấy không, cậu ấy được nhiều người yêu thích đến như thế! Các cậu có hét nữa cũng vô ích thôi!”

Đám bắt nạt im lặng không thể đáp trả lấy một câu, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, các bạn học vì tò mò mà bắt đầu đi đến, vây kín thành vòng bao quanh nhóm bắt nạt, thì thầm to nhỏ với nhau. Bọn chúng biết mình thất thế, ngượng ngùng rồi lủi mất, vài bạn học xung quanh chứng kiến cảnh đó thì khúc khích cười, thậm chí còn vỗ tay cho Giang Tâm. Cậu phồng má, lẩm bầm rồi cười toe toét, lòng nhẹ nhõm, như vừa bảo vệ cả thế giới của mình. “ Tôi sẽ bảo vệ Vương Phong Huyền, các người đừng hòng bắt nạt cậu ấy!”

—--------------------------

Đã bao mùa hè đi qua kể từ ngày ấy, vào một buổi chiều nọ, nắng vẫn vàng như tơ, khẽ lướt qua khung cửa sổ rộng, ôm lấy căn phòng gác mái - nơi “trú ngụ bí mật” của Vương Phong Huyền một cách thật bình yên. Hắn ngồi trước bàn học nhỏ, mái tóc đen gọn gàng, gương mặt giờ đã chín chắn, trưởng thành hơn rất nhiều. Vương Phong Huyền giờ đã là một sinh viên đại học năm tư vừa bước qua tuổi 22. Trước mặt hắn là bức tranh đang vẽ dang dở – cảnh đồi đồi núi xanh mướt, mây trôi lững lờ, góc nhìn quen thuộc từ ô cửa sổ gác mái ngày xưa. Nét bút chì lướt nhẹ nhàng trên giấy, nhưng ánh mắt hắn xa xăm, một giọt nước mắt khẽ lăn dài xuống má. 

Mười năm trước cứ như vừa mới thoáng qua, cũng tại góc phòng này, hắn đã vẽ một bức tranh tương tự, nét vẽ ngây ngô chứa đầy những hy vọng. Lúc ấy, hắn đã lén tặng bức vẽ cho người mẹ kế - người mà hắn cho rằng sau này sẽ trở thành gia đình của hắn. Nhưng buồn thay, hắn chỉ được nhận lại một ánh mắt xa cách. Và đau lòng thay, chính hắn cũng là người ra sức bảo vệ nó khi bố hắn phát hiện hắn vẫn còn giữ sở thích “ không ra gì” ấy. Giờ đây, Vương Phong Huyền vẽ lại bức tranh ngày nào, tâm hồn hắn đã tự do, bình yên, như một cơn gió cô độc đã tìm thấy nơi trú ẩn ấm áp, yên bình. Những vết thương cũ – về gia đình tan vỡ, về ánh mắt kỳ thị giờ đây đã được chữa lành bởi Giang Tâm, người đã luôn ôm lấy hắn, bảo vệ hắn, như cách hắn từng bảo vệ bức vẽ chứa đựng những hy vọng ấy. Mỗi nét bút trên trang giấy, như lời cảm ơn thầm lặng, vẽ nên một Vương Phong Huyền trưởng thành, mạnh mẽ.

“Vương Phong Huyền, anh đâu rồi?”

“Này Phong Huyền ngốc! Anh còn muốn uống trà sữa không thế? Nhanh xuống nào!”

Tiếng gọi loáng thoáng đầy sức sống vang lên từ dưới tầng lầu như vội kéo Vương Phong Huyền ra khỏi mạch suy nghĩ. Hắn ngừng bút, nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt, rồi mỉm cười. Hắn vội chạy xuống nhà, mở cửa, thấy Giang Tâm đang đứng đó, nụ cười rạng rỡ như nắng hè, nét trẻ trung, hồn nhiên như vẫn là cậu nhóc “thỏ con” của năm nào. 

“Sao anh lâu thế, đã hứa chờ em đi dạy thêm về sẽ -”

Vương Phong Huyền không kìm được lòng, chạy vội tới, ôm chặt lấy Giang Tâm, lòng hắn ấm áp như được sưởi ấm bởi ánh nắng mặt trời. Giang Tâm cũng ôm lại hắn, cảm nhận hơi ẩm trên vai Vương Phong Huyền liền trêu chọc..

“Phong Huyền ngốc, anh lại mít ướt rồi nhỉ?” 

“Không có nhé... Thỏ con! Là tại em gọi anh giữa lúc anh đang vẽ đấy, còn gọi lớn như thế… anh … anh giật mình!”

Vương Phong Huyền cười khẽ, giọng nói vẫn mè nheo đầy yêu chiều. Cả hai cùng cười vang, bước ngang qua mảnh vườn rộng xanh ươm trước cửa chính, tay trong tay, như hai nét bút vẽ chung một bức tranh cuộc đời. Nhiều mùa hè qua đi, tình yêu của họ vẫn vẹn nguyên như thế. Và cơn gió cô độc ngông cuồng khi ấy, cũng có nơi dừng chân - một bến đỗ bình yên và hạnh phúc.

~~~~~

Cảm ơn các tình iu đã theo dõi bộ truyện <3 Cùng mình đón chờ những phần ngoại truyện xoay quanh đôi bạn trẻ nhé! 

Nơi Gió Dừng Chân

16