(gắn với sự kiện của chương 8)
Kết thúc buổi tham quan hội chợ tràn ngập niềm vui, lúc mãi dõi theo bóng lưng Vương Phong Huyền đạp xe dần khuất xa, Giang Tâm thấy lòng mình khó tả, dường như có thứ tình cảm gì đó đã nhen nhóm chưa được gọi tên khiến lòng cậu nôn nao. Vừa đánh răng xong, chuẩn bị chui vào chăn ấm áp, Giang Tâm giật mình khi chiếc điện thoại trong tay rung lên.
“Cậu ngủ chưa?”
Tin nhắn từ Vương Phong Huyền gửi đến làm tim Giang khẽ khựng lại một nhịp, một cảm giác mong chờ len lỏi. Cậu vội vàng gõ phím đáp.
“ Tôi chưa ngủ. Cậu có việc gì sao?”
“Cậu xuống nhà nhanh đi.”
Ngay lập tức, màn hình lại sáng lên, tin nhắn tiếp theo từ Vương Phong Huyền khiến lòng Giang Tâm dấy lên một sự tò mò khó hiểu, không biết nửa đêm thế này hắn lại tìm cậu có chuyện gì, với cả khi nãy vừa gặp nhau rồi mà, không lẽ có chuyện gì gấp sao. Cậu vội vàng xỏ vội đôi dép đi trong nhà, nhanh chân bước xuống cầu thang.
Mở cửa ra, Giang Tâm không khỏi ngạc nhiên khi thấy Vương Phong Huyền đứng ngay trước cửa dù đã biết người nọ đang chờ mình. Dưới ánh trăng mờ ảo, dáng vẻ cao gầy của hắn có chút khác lạ so với hình ảnh lạnh lùng thường ngày. Trên vai người nọ đang đeo hai chiếc balo, trông vừa to vừa mới.
“Cậu… cậu mang gì đến thế?”
Giang Tâm ngập ngừng hỏi, ánh mắt tròn xoe không rời hai chiếc balo bí ẩn kia. Vương Phong Huyền không nói gì, chỉ khẽ ngoắc tay ra hiệu cho Giang Tâm lại gần. Ánh mắt Phong Huyền hắn, dù vẫn còn chút vẻ thờ ơ thường thấy, nhưng lại ẩn chứa một sự mong chờ khó tả.
Chuyện là, sau khi tạm biệt Giang Tâm, Vương Phong Huyền đạp xe chầm chậm trên con đường về nhà, thế nhưng tâm trí hắn lại không ngừng nghĩ về ánh mắt Giang Tâm đầy mong chờ khi tặng hắn chiếc bút chì khắc hoa văn nọ. Nụ cười thuần khiết ấy như một ánh nắng, xua đi những lớp sương lạnh giá trong lòng hắn. Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Phong Huyền, khiến hắn khẽ nhíu mày. Hắn nhớ rất rõ những lần Giang Tâm bị đám bắt nạt kia giật balo, chiếc balo vải ấy đôi khi rơi xuống đất, lấm lem bụi bẩn. Nghĩ đến, hắn đều cảm thấy một cơn giận dữ âm ỉ cháy trong lòng. Bàn tay dơ bẩn của bọn chúng dám chạm vào đồ của Giang Tâm sao, điều đó khiến hắn khó chịu đến mức hai hàng lông mày nhíu lại gay gắt. “Chắc chắn tay của bọn chúng còn dơ bẩn hơn nhiều”, Vương Phong Huyền thầm nghĩ, một sự chiếm hữu trẻ con trỗi dậy mạnh mẽ. Hắn muốn Giang Tâm có một chiếc balo mới, một chiếc balo thật tốt, một "vật bảo hộ" mà không ai có thể dễ dàng giật được, giống như “hiện thân ”... của Vương Phong Huyền hắn?
Không chần chừ, Vương Phong Huyền vòng xe, đạp ngược trở lại con đường dẫn đến khu hội chợ vẫn còn lấp lánh ánh đèn mờ ảo. Màn đêm đã khuya, nhiều gian hàng đã đóng cửa, nhưng vẫn còn một vài nơi ánh đèn hắt ra, trong đó có một gian hàng nhỏ, trưng bày những chiếc balo được trang trí thủ công độc đáo thu hút hắn. Hắn dừng xe, bước vào gian hàng, ánh mắt lạnh lùng thường ngày của hắn giờ đây lại có chút bối rối, không tự nhiên.
“Chào bạn, bạn đang tìm balo loại nào ạ?”
Chị nhân viên bán hàng trẻ tuổi, với nụ cười tươi tắn, nhanh nhẹn tiến đến. Vương Phong Huyền khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút cục mịch, e dè:
“ Tôi muốn mua balo… làm.. làm quà tặng!”
“Dạ vâng. Bạn muốn chọn balo theo phong cách nào? Người đó thích kiểu dáng đơn giản hay cá tính, nhiều màu sắc tươi sáng hay màu cơ bản thôi?”
Vương Phong Huyền im lặng một lát, trong đầu hiện thoáng qua hình ảnh Giang Tâm với nụ cười rạng rỡ và đôi mắt sáng long lanh. Hắn thực sự không chắc về “phong cách” của Giang Tâm, đồng thời hắn có chút không muốn chia sẻ quá nhiều thông tin về người kia với một người lạ. Những suy nghĩ chiếm hữu nhỏ nhen lại ngốc nghếch trỗi dậy trong tâm trí hắn, khiến đôi mày Vương Phong Huyền càng nhíu chặt hơn.
“Kiểu nào… thật bền ạ.”
Cuối cùng, hắn khẽ đáp, giọng vẫn cụt lủn. Chị nhân viên có chút ngạc nhiên trước câu trả lời “ có như không ”, chuyên nghiệp mà nhẹ nhàng giới thiệu một vài mẫu balo làm từ chất liệu canvas dày dặn, thiết kế đơn giản nhưng tiện lợi, phù hợp cho việc đi học. Hắn lướt mắt nhìn, mắt dừng lại ở hai chiếc balo khiến hắn chú ý đặc biệt.
Một chiếc balo có màu xanh nhạt như màu trời mùa hè sau cơn mưa, thiết kế nhiều ngăn nhỏ tiện dụng, có thêm một móc khóa hình chú thỏ nhỏ nhắn, đang cười tít mắt, đáng yêu vô cùng. Vương Phong Huyền thoáng nghĩ đến Giang Tâm và cái biệt danh “thỏ con” mà hắn hay gọi, một nụ cười khó nhận ra khẽ lướt qua khóe môi. Chiếc balo còn lại có màu xám tro trang nhã, kiểu dáng năng động hơn, có một dải phản quang nhỏ ở mặt trước. Vương Phong Huyền hình dung đến những lần bản thân phải tập bóng đến tối muộn, phải để tự Giang Tâm đi học về, chiếc balo này sẽ giúp cậu an toàn hơn trong đêm tối. “Lại mang phong cách lạnh lùng ấy, chẳng phải quá giống mình hay sao?”, hắn nghĩ nghĩ ngợi ngợi. Cả hai chiếc balo đều được trang trí thủ công tỉ mỉ, đường may chắc chắn, toát lên vẻ độc đáo riêng biệt, như được tạo ra để dành riêng cho Giang Tâm. Vương Phong Huyền cảm thấy thích cả hai chiếc, mỗi chiếc lại gợi cho hắn một suy nghĩ, một sự quan tâm sâu sắc dành cho Giang Tâm. Hắn bỗng thấy bối rối, không biết nên chọn chiếc nào.
“Chị… chị thấy cái nào tốt hơn?”
Vương Phong Huyền ngốc nghếch hỏi chị nhân viên, giọng nói có chút ngờ nghệch, khác xa với vẻ khó gần thường ngày.
“Cả hai chiếc đều rất tốt và bền ạ. Chiếc màu xanh thì có vẻ đáng yêu, hợp với những bạn thích sự trẻ trung, năng động. Còn chiếc màu xám thì trông mạnh mẽ hơn và có tính ứng dụng cao hơn, rất phù hợp với phong cách đơn giản. Bạn nghĩ người nhận sẽ thích kiểu nào hơn ạ? Hãy chọn theo cảm nhận của bạn về người ấy thử xem?”
Chị nhân viên mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng tư vấn. Hắn lại im lặng, ánh mắt hắn vẫn không rời hai chiếc balo, như đang cố gắng lựa chọn giữa hai điều gì đó thật tốt đẹp mà hắn muốn dành tất thảy cho Giang Tâm.
Quay trở lại khoảnh khắc trước cửa nhà Giang Tâm, Giang Tâm vẫn không thôi ngơ ngác nhìn hai chiếc balo trên vai người kia.
“Sao… sao lại có đến hai cái balo vậy? Cậu muốn khoe với tôi là cậu đã săn giảm giá thành công hả, bạn học Vương?”
Giang Tâm vừa nói rồi bật cười khúc khích, trong lòng thầm nghĩ, Vương Phong Huyền không phải là kiểu người thích mua sắm như vậy, còn là săn giảm giá nữa chứ. Chắc chắn người nọ đã ngốc nghếch nghe theo lời tư vấn của chị nhân viên, không biết cái nào hợp với bản thân nên cuối cùng đành mua hết đây mà, Giang Tâm buồn cười nghĩ thầm, cảnh hắn ngốc nghếch với vẻ lúng túng không biết chọn lựa như thế nào hiện lên trong lòng tràn ngập sự đáng yêu.
“ Tôi vừa mua ở hội chợ. Cho cậu hết.”
Giọng điệu người nọ mang vẻ thờ ơ nhưng lại vô cùng trung thực đáp lại câu hỏi của Giang Tâm, giọng điệu có chút thiếu tự nhiên bởi sự ngại ngùng hiếm có. Thật ra, Vương Phong Huyền đã quyết định mua cả hai chiếc balo cho Giang Tâm để cậu có thể thay đổi qua lại, tùy theo sở thích và hoàn cảnh, giống như cách hắn muốn mang đến những điều tốt đẹp nhất cho Giang Tâm vậy.
“Sao chứ? Cho tôi hết? Tôi không -”
“ Tôi có thể mua nhiều hơn nếu cậu muốn có thêm nữa. Chỉ sợ… nếu cậu không thích thì chị nhân viên sẽ buồn. Nên là cứ nhận đi.”
Vương Phong Huyền nhớ lại lúc chị nhân viên đã tư vấn rất nhiệt tình và tâm huyết, hắn không muốn phụ lòng tốt của người khác, một nét ngây ngô rất riêng của Vương Phong Huyền ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng, thờ ơ thường thấy.
Ngước mắt thấy Giang Tâm vẫn im lặng nhìn hai cái balo, không để Giang Tâm kịp có cơ hội tìm ra lý do để từ chối, bàn tay hắn dứt khoát, dúi cả hai chiếc balo vào tay Giang Tâm, ánh mắt ngập tràn sự kiên định. Rồi hắn nhanh chóng leo lên chiếc xe đạp, chầm chậm đạp về phía con đường tối phía trước, như một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, để lại Giang Tâm đứng ngơ ngác trước cửa nhà, ôm chặt hai chiếc balo mới, lòng đầy những câu hỏi nhưng cũng ngập tràn sự ấm áp.
Ngày hôm sau, Giang Tâm vui vẻ đeo một trong hai chiếc balo mới đến trường. Chiếc balo màu xanh nhạt có móc khóa hình chú thỏ nhỏ nhắn khiến cậu cảm thấy thích thú vô cùng. Nó không chỉ tiện lợi mà còn rất đáng yêu, giống như một người bạn nhỏ luôn bên cạnh cậu, nhắc nhở về người tặng dù có chút thờ ơ, ít nói lại có tí ngốc nghếch nọ. Giờ ra chơi, Giang Tâm nhờ một người bạn chụp một tấm ảnh cậu đang đứng xoay lưng, vai đeo chiếc balo mới, rồi đăng lên vòng bạn bè Weibo của mình. Lướt xuống vòng bạn bè, Giang Tâm bất ngờ thấy Vương Phong Huyền cũng vừa đăng một bức ảnh lên Weibo cách đó khoảng ba phút. Đó là một bức ảnh không có đoạn mô tả, trong ảnh là cảnh bàn học cá nhân của hắn đang ngổn ngang sách vở và đồ dùng học tập, phía sau là khung cảnh cây ngân hạnh vàng rực rỡ, là cố tình lấy góc chụp thật đẹp, một vẻ đẹp bình yên đến lạ. Nhưng điều thu hút sự chú ý của Giang Tâm nhất chính là chiếc bút khắc hoa văn mà cậu đã tặng hắn, nó được đặt nằm ngay ngắn trên trang vở đang mở ra chứa đầy ắp chữ viết phóng khoáng của người nọ, như một vật quý giá được trân trọng giữ gìn. Giang Tâm bất giác mỉm cười, lòng cậu như có một ngọn gió ấm áp thổi qua, nhẹ nhàng và ngọt ngào. Cậu biết, dù người nọ không nói ra nhưng luôn trân trọng những tình cảm mà Giang Tâm dành cho mình. Và món quà được tặng tận tay đêm qua, cùng với chiếc bút chì được nâng niu, chính là minh chứng cho điều đó.
~~~~
Nếu bạn đọc có để ý thì từ sau buổi đi hội chợ cùng nhau, bạn nhỏ Giang Tâm sẽ thường xuyên ngồi ngốc nghếch, tay ôm balo chặt cứng nè hehe ^^