Nơi Gió Dừng Chân

NGOẠI TRUYỆN 2: BẠN THÂN CỦA VƯƠNG PHONG HUYỀN

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

(gắn với sự kiện cuối chương 4)

Mùa thu của một năm về trước, sân trường An Bình ngập tràn sắc lá vàng rơi, không khí mát lành và trong trẻo đến lạ, như nét vẽ đầu tiên trong cuốn sổ tay của Vương Phong Huyền. Cậu học sinh vừa vào cấp ba thường ngồi cuối lớp, tay lướt nhẹ trên trang giấy trắng, miệt mài vẽ một góc sân với hàng cây phong đang chuyển màu, ánh mắt hắn ấm áp, nụ cười trên môi nhẹ nhàng lại vô lo đến lạ. Vương Phong Huyền từng là cậu bạn mà ai cũng muốn bắt chuyện, luôn sẵn sàng hỗ trợ bạn bè giải bài tập hay cúi xuống nhặt giúp bạn chiếc bút bi vừa rơi. Hắn có ba người bạn thân, đã luôn gắn bó với nhau từ cấp hai, cả nhóm bốn người thường tụ tập dưới gốc cây cổ thụ sau giờ học, cùng đến cửa hàng tiện lợi chơi trò chơi trúng thưởng, cả nhóm cũng thích bóng rổ, đôi lúc cùng nhau thi ném bóng ở sân bóng phía sau trường, tiếng cười vang vọng khi cùng kể cho nhau nghe những câu chuyện thường ngày, như vẽ nên một bức tranh tuổi trẻ rực rỡ, năng động đầy kỉ niệm. Nhưng rồi, bức tranh ấy dần xuất hiện những vết rách không thể hàn gắn, khiến Vương Phong Huyền không còn nét rạng rỡ, dịu dàng như ngày nào, đóng chặt cánh cửa trái tim mình.

Vương Phong Huyền là con trai độc nhất của vị chủ tịch thương hiệu nước hoa nọ cao cấp nhất Trung Quốc, gia thế lẫy lừng, quyền lực đến mức ai cũng phải nể trọng. Thế nhưng, hắn lại vô cùng khiêm tốn, chẳng bao giờ khoe mẽ hay tỏ ra hơn người. Ba người bạn thân của hắn lần lượt là Lâm Khiêm, Tiểu Vỹ, và A Kiệt cũng đều là con của các quan chức cấp cao, gia đình giàu có và có tiếng tăm không kém. Ban đầu, bốn người họ hòa hợp đến lạ, vui vẻ và vô tư như những đứa trẻ. Nhưng rồi, khi bước lên lớp 10, Lâm Khiêm, vốn tự cho mình là thủ lĩnh của nhóm, dẫn theo Tiểu Vỹ và A Kiệt nuôi mộng làm “đầu gấu”, bắt đầu khinh miệt những bạn học “ không cùng đẳng cấp,” xem thường những ai có gia cảnh kém hơn mình. Họ dần tách Vương Phong Huyền ra - một người bạn mà họ cho là “ không thú vị” vì cứ mãi mê giải bài tập và vẽ vời, theo chân các đàn anh xấu trong trường, thường xuyên gây sự ở sân sau hay những hành lang vắng người qua lại. Vương Phong Huyền không thích những hành động đó, hắn chỉ lặng lẽ vẽ tranh, giữ khoảng cách với những người bạn đang dần thay đổi, nhưng trong thâm tâm, hắn vẫn hy vọng tình bạn của họ sẽ không tan vỡ. Vương Phong Huyền không ngờ, một buổi chiều mang đầy ký ức hỗn loạn ấy, mọi thứ sụp đổ nhanh chóng, như bức tranh tươi đẹp bị xé nát không một chút thương tiếc.

Tan học, lớp học vắng hoe, chỉ còn lại ánh nắng chiều hắt qua khung cửa sổ, nhuộm vàng không gian. Vương Phong Huyền ngồi lại, miệt mài giải số bài tập toán thầy vừa giao ban sáng. Bỗng, tiếng bước chân dồn dập vang lên, gấp gáp và đầy hoảng loạn. Tiểu Vỹ và A Kiệt lao vào lớp, mặt tái mét, thở hổn hển, ánh mắt đầy sợ hãi. 

“Phong Huyền, cậu mau cứu Lâm Khiêm đi! Cậu ấy gây họa lớn rồi!”

Họ chạy đến bàn Vương Phong Huyền, gần như quỳ xuống, tay lôi kéo lấy cánh tay hắn. Hắn giật mình, chiếc bút chì rơi loảng xoảng xuống sàn, mặt hắn trắng bệt vì bàng hoàng.

“Rốt cuộc có chuyện gì? Các cậu bình tĩnh nói tôi nghe xem nào?” 

“Lâm Khiêm… cậu ấy … mau đi thôi, không kịp đâu!”

Tiểu Vỹ lắp bắp, giọng nói run rẩy đến tội nghiệp. A Kiệt không nói thêm lời nào, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y Vương Phong Huyền, kéo hắn ra cửa, ánh mắt hốt hoảng đến tột độ. Tim Vương Phong Huyền đập thình thịch trong lồng ngực, một dự cảm chẳng lành ập đến, hắn vội vàng chạy theo, lòng rối bời.

Khoảng sân trống phía sau thư viện, khi Vương Phong Huyền vừa chạy đến, một cảnh tượng ập vào mắt, giáng xuống hắn một cơn chấn động kinh hoàng, khiến toàn thân hắn cứng đờ, tim như ngừng đập. Một học sinh cùng khóa đang nằm bất động dưới đất, đầu bê bết máu, quần áo xộc xệch, chiếc balo và tập vở ngổn ngang cạnh bên. 

“ Tôi không cố ý! Cậu ta chọc tức tôi, tôi chỉ…“

“Phong Huyền! Cậu là bạn thân nhất của tôi! Cậu phải giúp tôi, nhé?” 

“Bố tôi sẽ g.i.ế.c tôi mất!”

Lâm Khiêm đứng bên cạnh, tay run lẩy bẩy, giọng khàn đặc như đang khóc. 

“Lâm Khiêm, cậu về trước đi.” 

Vương Phong Huyền miệng mấp máy, đôi mắt hắn mờ đi vì sợ hãi tột độ, nhưng rồi hắn cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ nói. 

“Không được, bố tôi sẽ g.i.ế.c tất cả chúng ta! Cậu tính làm gì, hả?” 

Lâm Khiêm níu chặt lấy vạt áo sơ mi trắng của Vương Phong Huyền, vệt m.á.u từ tay hắn dính lên áo hắn. Vương Phong Huyền quát, giọng hắn cũng run rẩy không kém. 

“Mau rời khỏi đây!!!” 

Chờ Lâm Khiêm chạy khuất bóng, Vương Phong Huyền bước nhanh đến bên bạn học đang nằm bất động, quỳ xuống, đôi tay run rẩy kiểm tra mạch đập và hơi thở. Hắn quay sang Tiểu Vỹ và A Kiệt còn đang mang gương mặt thất thần, giọng gấp gáp.

“Các cậu mau gọi thầy cô phòng y tế, gọi cả cấp cứu, nhanh lên!”

Bạn học được đưa đi cấp cứu kịp thời, qua cơn nguy kịch, Vương Phong Huyền ngồi trong phòng giáo viên, lòng hắn như trút được gánh nặng nghìn cân, nhưng ánh mắt lại trống rỗng đến vô hồn. Thầy cô chất vấn, hắn im lặng, chỉ trả lời đúng những câu hỏi cần thiết, nhận lỗi hoàn toàn về mình. 

“Vương Phong Huyền, em đánh bạn đến mức này sao?” 

Thầy chủ nhiệm hỏi, giọng đầy thất vọng. Hắn im lặng gật đầu, không một lời giải thích, không một lời thanh minh. Khi phụ huynh được mời đến trường, bố hắn cuối cùng vẫn không đến, chỉ có thư ký của ông, ánh mắt chán ghét, cúi đầu một cách vô cảm.

“Rất xin lỗi. Thằng bé lại gây rắc rối rồi. Chúng tôi sẽ bồi thường cho gia đình nạn nhân thật thỏa đáng!” 

Vương Phong Huyền bị đình chỉ học một năm, mang danh “đầu gấu” trong mắt mọi người. Bạn bè cùng khóa nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ thị, thì thào sau lưng, như những nét bút sắc nhọn đ.â.m thẳng vào lòng hắn. Trông chờ ba người bạn kia lên tiếng bênh vực, bày tỏ sự biết ơn hoặc chỉ cần họ ở cạnh an ủi với hắn bấy giờ thật xa vời biết mấy. Từ ngày hôm ấy, nhóm chat từng rộn ràng biết bao câu chuyện của họ chỉ còn mỗi Vương Phong Huyền, không một tin nhắn hỏi thăm, cũng không một lần gọi điện an ủi. Tình bạn của họ đã không thể cứu vãn gì nữa. Vương Phong Huyền hắn, đã thật sự bị “những người bạn thân nhất” bỏ rơi rồi.

“Tốt nhất là đừng dây dưa gì với tên họ Vương kia, tránh rắc rối cho chúng ta!”

Tại nhà Lâm Khiêm, hắn ta hẹn gặp mặt Tiểu Vỹ và A Kiệt, lòng vừa lo lắng vừa mừng thầm vì có người giúp hắn thoát một kiếp nạn lớn.

“ Nhưng! Cậu ấy đã nhận tội thay -”

“Câm miệng! Chúng mày cứ làm theo lời tao nói! Bố tao sắp về nước rồi đấy! Xem như chưa từng có người bạn như nó là được.”

“Nếu chúng mày còn muốn yên ổn thì quên chuyện ngày hôm đó đi, biết chưa hả?” 

Hai người kia gật đầu lia lịa, sợ hãi, trở nên hèn nhát mà cắt đứt hoàn toàn liên lạc với hắn. Vương Phong Huyền, một cơn gió từng ấm áp tự do, bỗng chốc bị nhốt lại trong một chiếc lồng vô hình, tổn thương bởi chính lòng tốt của chính mình.

Một tháng sau đó, có một học sinh giấu tên đã vượt qua nỗi sợ, mạnh dạn trình bày đoạn video quay lén cho thầy cô, ghi lại toàn bộ cảnh Lâm Khiêm dùng đá đập đầu bạn học, rồi Vương Phong Huyền chạy đến, hốt hoảng xử lý tình hình. Sự thật vỡ lẽ, chẳng ai biết Lâm Khiêm đã bị bố hắn xử phạt ra sao, chỉ biết gia đình hắn đã dùng tiền bạc để đền bù, che giấu mọi chuyện, biến lớn thành nhỏ, rồi dần chìm sâu vào quên lãng. Vương Phong Huyền được minh oan, trở lại trường vào học kỳ 2. Nhưng nỗi đau ấy kéo dài, như một vệt màu tối trong bức tranh cuộc đời hắn. Hắn sống khép kín, một mình đối mặt với những ánh mắt dè bỉu và lời xì xào của bạn bè, những người vẫn gọi hắn là "đầu gấu". Những người đã từng là bạn ấy, giờ đây vẫn chứng nào tật nấy, thi thoảng lại xuất hiện trên hành lang, những tiếng cười chế giễu, những câu nói đá xoáy cứa vào tai Vương Phong Huyền, gợi lại những vết thương chưa lành. Hắn thu mình lại, cảm giác cô độc cứ thế lớn dần, như một cơn gió bị mắc kẹt, không tìm thấy lối thoát.

Thế rồi, giữa những khoảng lặng đơn độc ấy, hình ảnh một cậu bạn chợt thoáng qua trong tâm trí Vương Phong Huyền. Hình ảnh cậu bạn ấy như một nét bút dịu dàng, gương mặt cậu ấy như nắng hè, sáng lạn, tự do và thân quen biết bao. Một cảm giác thôi thúc lạ kỳ trỗi dậy trong lòng hắn, muốn đuổi theo, muốn tìm hiểu nhiều hơn về con người đặc biệt ấy, muốn kết bạn, và hơn hết là muốn mở lòng đón nhận một tia sáng mới. Mọi thứ cứ thế thôi thúc, mạnh mẽ đến mức khiến Vương Phong Huyền như muốn nổ tung.

Bỗng, hắn chợt giật mình mở to mắt, thì ra hắn đang gục đầu ngủ quên trên bàn học. Lâu lắm rồi hắn mới mơ về sự kiện ngày đó khiến hắn có chút hoài niệm. Rồi hắn bật dậy chầm chậm, mắt liền thấy Giang Tâm, Vương Phong Huyền thoáng nghĩ “Vừa nãy là cậu ấy, thì ra người như cậu ấy cũng xuất hiện trong giấc mơ của một kẻ như mình.” 

Người kia trông như đang hốt hoảng, giống hệt chú thỏ con bị bắt quả tang đang làm điều gì đó sai trái, tay chân luống cuống vội che lấy miệng, ánh mắt hắn thoáng cong lên như vầng trăng khuyết, lấp lánh những tia nắng nhảy nhót. Vương Phong Huyền khẽ nhíu mày khó hiểu, miệng hé mở muốn hỏi Giang Tâm có việc gì thì đột nhiên người kia liến thoắng không ngừng, bảo nào là bản thân thích bánh mì hạnh nhân, nào là câu lạc bộ bóng rổ tuyển thành viên khiến Vương Phong Huyền dần trở nên khó hiểu mà dần tỉnh táo hơn. 

Ngay sau đó, Giang Tâm liền chạy biến ra khỏi lớp, để lại hai ly trà sữa “ngơ ngác” trên bàn hắn. 

“Thỏ nhát, có gì mà làm cậu ấy hốt hoảng thế?”

Nhưng khóe môi hắn khẽ cong lên một nụ cười nhẹ, như làn gió thoảng mang theo chút thích thú. Hắn bất chợt nhớ rõ, Giang Tâm thích bánh mì hạnh nhân, và cậu nhóc ấy có vẻ rất muốn hắn đăng ký tham gia câu lạc bộ bóng rổ. “Ngốc thật” hắn nghĩ, ánh mắt lướt qua ly trà sữa đang đặt trên bàn.

Hắn cầm một ly trà sữa lên, chầm chậm uống thử.

“Ặc, quá ngọt rồi!” 

~~~~

Giải thích một chút Vì sao Giang Tâm lại không biết sự kiện lần đó của Vương Phong Huyền?

- Vì Giang Tâm là học sinh chuyển trường đấy ^^ Cậu ấy chuyển vào An Bình sau khi kết thúc lớp 10 tại quê. Chính xác là bắt đầu học tập tại An Bình vào mùa hè trước khai giảng lớp 11 nè ~

Nơi Gió Dừng Chân

NGOẠI TRUYỆN 2: BẠN THÂN CỦA VƯƠNG PHONG HUYỀN