(gắn với đoạn hồi tưởng của Giang Tâm - chương 14)
“Cậu… cậu làm gì thế?”
Vương Phong Huyền bình thản, rồi đột nhiên tỏ vẻ giống như hờn giận xen lẫn mè nheo.
“Cậu ghét à? Vừa rồi là hôn đấy. Cậu ghét hôn với tôi sao? Giang Tâm à. Bạn học Giang… Cậu ghét sao?”
Giang Tâm lắc đầu lia lịa, giọng nói lắp bắp vì ngượng ngùng.
“Không phải … chỉ là bất ngờ thôi! Lần sau … cậu nói trước được không? Gương mặt lạnh băng lại rất đẹp trai của cậu đột nhiên sát gần như thế, tôi … tôi không thở nổi mất!”
Vương Phong Huyền bật cười lớn, trêu chọc.
“Sao lại thế chứ thỏ ngốc! Thế tôi hôn cậu lần nữa nhé? Được không?”
“Lần này sẽ hơi lâu một chút, tay tôi sẽ đặt như thế này, môi tôi thì ở đây, và lưỡi tôi sẽ–”
Giang Tâm vội vàng ôm mặt Vương Phong Huyền rồi chủ động hôn sâu, chặn lời trêu chọc “biến thái” của hắn. Tâm hồn cả hai như đắm chìm vào nụ hôn chất chứa đầy sự yêu thương, tin tưởng nhau, day dưa mãi.
Giang Tâm vốn nghĩ đó chỉ là một nụ hôn bình thường, nhưng cậu đâu biết, hành động táo bạo ấy đã khơi dậy dục vọng đã kìm nén bấy lâu mà Vương Phong Huyền luôn cố gắng giấu diếm. Nụ hôn càng lúc càng sâu, không còn là những chạm khẽ đầu môi mà trở thành một vũ điệu của sự khao khát. Lưỡi Vương Phong Huyền lướt nhẹ, tìm kiếm, quấn quýt lấy đầu lưỡi Giang Tâm, như muốn khám phá từng ngóc ngách bí mật. Giang Tâm ban đầu chỉ theo bản năng đáp lại, nhưng rồi cũng dần bị cuốn vào sự mãnh liệt ấy. Cơ thể cậu nóng bừng, một cảm giác tê dại lan tỏa khắp người, khiến cậu không còn sức lực để chống cự, chỉ có thể nương theo từng cử động của đối phương.
Bàn tay Vương Phong Huyền trượt xuống eo Giang Tâm, nhẹ nhàng vuốt ve rồi siết nhẹ, kéo cậu sát hơn vào lồng n.g.ự.c mình. Giang Tâm cảm nhận được sự cứng rắn của cơ thể người nọ đang ép sát lấy mình, và một cảm giác rạo rực, khó tả bỗng dâng lên. Khi nụ hôn chầm chậm tách ra, cả hai đều thở dốc, đôi mắt chạm nhau, chất chứa một ngọn lửa tình yêu đang bùng cháy. Không nói một lời, Vương Phong Huyền nhẹ nhàng bế bổng Giang Tâm lên. Giang Tâm giật mình, ngại ngùng vòng tay ôm chặt lấy cổ người nọ, gương mặt vùi vào hõm vai hắn, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể đang kề sát.
Vương Phong Huyền đặt Giang Tâm lên giường, động tác nhẹ nhàng như sợ làm vỡ một món đồ quý giá. Ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn ngủ hắt lên, tạo nên một không gian lãng mạn và riêng tư. Giang Tâm nằm đó, tim đập thình thịch, đôi mắt không rời khỏi người nọ đang không nhanh không chậm tự cởi bỏ chiếc áo thun đang mặc. Từng thớ cơ săn chắc, gọn gàng hiện ra sau lớp vải, một vẻ đẹp nam tính và mạnh mẽ khiến Giang Tâm không khỏi nuốt khan. Cơ bụng rắn rỏi hiện rõ, bờ vai rộng và săn chắc, tất cả đều toát lên một sức hút khó cưỡng.
“Giang Tâm… tôi được phép chứ?”
Vương Phong Huyền khẽ cười khi thấy ánh mắt ngây dại lẫn cái gật đầu đầy dứt khoát của Giang Tâm. Hắn cúi xuống, bắt đầu cởi từng cúc áo của Giang Tâm. Đôi tay khéo léo lướt trên làn da mịn màng, mang theo một dòng điện tê dại. Chiếc áo thun ngắn tay bị cởi bỏ, để lộ làn da trắng nõn và xương quai xanh tinh tế của Giang Tâm. Hắn không kìm được, cúi xuống hôn nhẹ lên xương quai xanh, khiến Giang Tâm rùng mình. Rồi đến chiếc quần đã được cài khuy gọn gàng, đến khi cơ thể Giang Tâm hoàn toàn trần trụi trước mắt, hắn không khỏi ngây ngất mà cảm thán. Dù là con trai, nhưng Giang Tâm lại có một vóc dáng mềm mại, thon gọn, làn da trắng muốt và những đường cong ẩn hiện đầy cuốn hút.
“Giang Tâm… cậu …”
Vương Phong Huyền thì thầm, ánh mắt thoáng tia chiếm hữu mãnh liệt ngắm nhìn mỹ cảnh mà chính hắn đã luôn khao khát.
“Cậu… Đừng nhìn tôi như thế! Ngại c.h.ế.t -”
Giang Tâm đỏ bừng mặt, tay chưa kịp che đi gương mặt đang dần trở nên ngượng ngùng hơn thì người kia vội kéo cậu vào cái ôm bất ngờ.
“ Tôi thích cậu.”
Vương Phong Huyền ôm chầm lấy Giang Tâm, hít một hơi thật dài lấy mùi hương thân quen ngập tràn phổi, miệng dõng dạc hô to thứ tình cảm to lớn không thể nói thành lời.
“ Tôi thích cậu, Giang Tâm. Tôi thật sự rất thích cậu.”
“Khục! Phong Huyền ngốc. Tôi nghe thấy rồi.”
Giang Tâm thoáng mở to đôi mắt, rồi lại bật cười khúc khích, tay chầm chậm vuốt ve lấy tấm lưng to rộng của người phía trên, nở một nụ cười đầy vẻ yêu thương thấu hiểu.
Rồi, Vương Phong Huyền đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Giang Tâm, nụ hôn dần dần lướt xuống. Môi hắn mơn trớn trên đôi mắt, sống mũi, gò má, rồi dừng lại thật lâu trên đôi môi căng mọng của người nọ. Nụ hôn lần này không còn vội vã mà từ tốn, chậm rãi, đầy dịu dàng và nâng niu. Bàn tay hắn lướt nhẹ nhàng trên eo Giang Tâm, rồi trượt lên, dừng lại tại khuôn n.g.ự.c mềm mại. Hắn ngắm nhìn, rồi cúi xuống, những nụ hôn ướt át lần lượt đặt phủ lên, đầy trân trọng.
"A... Phong Huyền..."
Hắn dùng môi mút nhẹ, sau đó khẽ cắn xuống khiến Giang Tâm bật ra một tiếng thở dốc. Cậu cong người, toàn thân như bị thiêu đốt, hơi thở trở nên hỗn loạn, hòa vào nhịp thở nặng nề của đối phương.
Vương Phong Huyền từ từ di chuyển xuống phía dưới, đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lại sâu đậm lên bụng, lên đùi trong của Giang Tâm, để lại vô số những dấu ấn tình ái đầy diễm lệ. Giang Tâm run rẩy, cơ thể căng cứng. Cậu biết điều gì sắp xảy ra, và một cảm giác vừa sợ hãi vừa khao khát dâng lên. Mắt thấy người kia mở ngăn tủ phía trên đầu nằm lấy ra những thứ cần thiết, lòng Giang Tâm liền thoáng nghĩ ngợi, không kìm được mà bật thành lời.
“Phong Huyền? Phòng cậu lại có những thứ như thế sao? Từ khi nào thế?”
“Giang Tâm. Chúng ta đều đã trải qua sinh nhật tuổi 18 rồi còn gì? Chúng ta đều là người lớn rồi a~ Cậu yên tâm, rất nhanh sẽ không còn khó chịu nữa đâu.”
Vương Phong Huyền thì thầm, giọng nói trầm ấm đầy trấn an, mang theo một nét cười nhàn nhạt như trêu chọc.
“Nếu cậu thấy không thoải mái, hãy cho tôi biết, nhé?”
Giang Tâm khẽ gật đầu, đôi mắt dần trở nên mờ mịt trước những xúc cảm lạ lẫm chưa từng có.
Vương Phong Huyền dùng ngón tay thấm đẫm dịch bôi trơn, nhẹ nhàng khám phá lối vào. Giang Tâm rụt lại, có chút đau đớn.
“Đau sao?” Vương Phong Huyền hỏi ngay lập tức, giọng đầy lo lắng.
Giang Tâm lắc đầu. “Không… chỉ là có chút lạ thôi.”
Vương Phong Huyền kiên nhẫn, từng chút một, cẩn thận và nhẹ nhàng. Bàn tay to và ấm của hắn không ngừng chà xát phía trên, chậm rãi và nâng niu, như muốn xoa dịu mọi cảm giác khó chịu của người bên dưới. Đế khi hắn dễ dàng đưa hai ngón tay vào, rồi ba ngón tay, từ từ di chuyển. Giang Tâm rên lên khe khẽ, cảm giác khó chịu dần được thay thế bằng một sự đầy đặn, căng tức nhưng cũng vô cùng kích thích.
“Cậu ổn chứ Giang Tâm?”
Vương Phong Huyền thì thầm, vùi mặt vào cổ Giang Tâm, hôn lên mạch đập nơi hõm cổ được vây kín bởi mùi hương cơ thể đầy thân thuộc.
Giang Tâm gật đầu, khẽ cắn môi. Trong đầu cậu thầm nghĩ “Sao cậu ta giỏi thế, chuyên nghiệp thế, không phải đã tự mình làm qua nhiều lần đấy chứ?”
Khi cảm thấy Giang Tâm đã sẵn sàng, Vương Phong Huyền liền tự chuẩn bị một cách thuần thục, cẩn thận vì cả hai, thật chậm rãi mà tiến vào. Giang Tâm ngửa cổ thở gốc một hơi, tiếng rên rỉ như không kìm được mà bật ra khỏi cổ họng. Một cảm giác đau đớn xen lẫn tê dại làm cơ thể cậu căng cứng, đan xen một chút lạ lẫm khiến cậu không dám cử động, đôi bàn tay siết chặt lấy vai người phía trên mà run rẩy. Vương Phong Huyền dừng lại, cảm nhận rõ nơi kia vì sự căng thẳng của người nọ mà siết chặt lấy, cảm giác đau đớn cũng dần tràn ra.
“Cậu đau lắm không, Giang Tâm? Cậu mau thả lỏng một chút. Hay chúng ta dừng lại nhé?”
Vương Phong Huyền hỏi dồn dập, giọng điệu đầy lo lắng.
“Không… không sao. Cậu… tiếp tục đi. Chậm thôi.”
Vương Phong Huyền khẽ thở phào nhưng ánh mắt vẫn thoáng nét lo lắng. Hắn bắt đầu di chuyển, từng chút một, rất chậm rãi và nhẹ nhàng, bàn tay dịu dàng nâng niu gương mặt người bên dưới mang theo sự nức nở đầy cấm dục. Những lần ra vào đầu tiên còn e dè, dò xét, đến khi thật sự cảm nhận sự thay đổi trong trạng thái của người nằm bên dưới, kẻ bên trên liền vứt bỏ sự nhẫn nhịn, những lần ra vào đ.â.m thúc cũng dần dần trở nên dứt khoát hơn, chăm chăm một điểm nọ mà cọ cọ tới lui không dứt. Giang Tâm cảm nhận những đợt khoái cảm từ nôn nao mà trở nên rên rỉ, tiếng rên càng lúc càng nức nở, không còn là những tiếng rên vì đau đớn mà là vì khoái cảm. Cơ thể cậu cong lên theo từng cú thúc của Vương Phong Huyền, đẩy đưa triền miên trong từng trận run rẩy.
“Ah… Phong Huyền… ưm… Chậm, chậm chút.. ưm..”
Giang Tâm rên rỉ, hai tay vòng qua cổ Vương Phong Huyền, kéo hắn lại gần hơn.
Hắn hôn lên môi Giang Tâm, nuốt trọn tiếng rên của cậu. Lưỡi hắn quấn quýt lấy lưỡi cậu, khuấy đảo không ngừng. Đồng thời, những cú thúc vẫn liên hồi, ngày càng mạnh mẽ và sâu hơn. Cảm giác căng tức, đầy đặn nhưng vô cùng ấm nóng khiến Giang Tâm như muốn tan chảy.
Mồ hôi lấm tấm trên trán cả hai. Vương Phong Huyền cúi xuống, hôn lên trán, lên mũi, rồi xuống má Giang Tâm. Môi hắn mơn trớn trên từng tấc da thịt, để lại thêm những dấu ấn chủ quyền ướt át. Ánh mắt hắn ngập tràn cuồng si, chiếm hữu, lại vừa dịu dàng, trìu mến. Hắn ngắm nhìn Giang Tâm như có như không mà nức nở từng hồi theo từng nhịp nông sâu đẩy đưa, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa một sự hài lòng và thỏa mãn vô bờ, không kìm được lại muốn bắt nạt, chọc ghẹo.
“Giang Tâm ơi… thỏ con ơi… ”
Vương Phong Huyền thì thầm bên tai Giang Tâm, giọng nói khàn đặc vì dục vọng, ánh mắt dần trở nên điên cuồng ngắm nhìn người dưới thân trở nên mờ mịt vì khoái cảm.
“ Tôi thích cậu, Giang Tâm.”
“Cậu không được làm chuyện này với ai đâu nhé!”
“ Tôi thích cậu, tôi thích cậu, cậu đừng kìm nén, phòng tôi cách âm tốt lắm, tôi muốn nghe.”
“Cậu có thích tôi không? Chỉ có tôi mới được làm chuyện này với cậu.”
“ Tôi thích cậu.”
“Giang Tâm à … Giang Tâm… Cậu là của tôi.”
Những lời nói yêu chiều cùng với những cú thúc mạnh mẽ khiến Giang Tâm như lạc vào một thế giới khác. Cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác mãnh liệt như thế này. Một sự pha trộn kỳ lạ giữa sợ hãi và khoái cảm, giữa sự yếu đuối và bùng nổ. Nước mắt Giang Tâm trào ra, không phải vì đau đớn, mà vì một cảm xúc dâng trào chợt bùng lên thật khó tả.
“Ưm… Phong Huyền… ứm… Tôi … tôi …!”
Giang Tâm nghẹn ngào, không thốt nên lời. Cảm nhận cơ thể bỗng trở nên mất kiểm soát, đầu óc trống rỗng, bàn tay đang siết lấy cổ tay to lớn của Vương Phong Huyền lại thêm sức khiến các ngón tay trở nên trắng bệch, người phía trên lúc này liền nhếch miệng cười.
Vương Phong Huyền hiểu. Hắn biết Giang Tâm đang sắp đạt đến giới hạn rồi. Vì thế mà hắn tiếp tục những cú thúc dồn dập hơn, mạnh mẽ hơn, đưa Giang Tâm đến bờ vực của khoái cảm, tay bịt chặt lấy miệng người nọ, cố tình ngăn chặn những tiếng rên rỉ đang lớn dần đầy nức nở. Giang Tâm cong người, tiếng rên rỉ biến thành những tiếng thét nhỏ, đôi chân vòng qua eo người kia không ngừng run rẩy kịch liệt. Và rồi, một dòng điện mạnh mẽ chạy dọc cơ thể Giang Tâm. Cảm giác tê dại lan tỏa khắp người, khiến cậu như muốn ngất đi.
Cậu khóc nức nở, cơ thể co giật kịch liệt, đạt đến cao trào.
Vương Phong Huyền liền bỏ bàn tay đang ghì chặt miệng người bên dưới ra, để mặc cậu liên tục thở dốc, cảm giác đầy thỏa mãn như vừa bắt nạt một chú thỏ nhỏ đến nước mắt đầy mặt, nhoẻn miệng cười đầy toan tính. Giang Tâm vừa đạt đến cao trào, mặc bản thân run rẩy mất kiểm soát, những khoái cảm đinh tai rần rần làm cậu trở nên tê dại. Ấy thế mà lại một lần nữa, cậu liền cảm nhận nơi kia của tên xấu xa nọ vẫn cứng rắn đến lạ thường, thậm chí còn trở nên to hơn.. một chút?
Vương Phong Huyền lại tiếp tục động tác, lần này còn mãnh liệt hơn, đôi tay ghì chặt lấy eo người kia mà tự do đ.â.m thúc, mặc cho người kia mặt mày biến sắc, trở nên hoảng loạn mà khóc lóc, tay quờ quạng không biết nên làm thế nào.
“Phong Huyền cậu khoan đã! Tôi vừa ra … ưm…”
“Một chút nữa thôi, thỏ con!”
“Để tôi đưa cậu lên thiên đường lần nữa, nhé?”
“ Tôi cũng sắp rồi, một chút nữa thôi.”
Vương Phong Huyền dùng một tay của mình nắm lấy hai cổ tay của Giang Tâm đang quơ quào, miệng nhếch một nụ cười đầy tàn bạo. Trước khi ghì chặt đôi tay ấy lên trên bụng của đối phương, hắn nhẹ nhàng để lại những nụ hôn rời rạc, dịu dàng, khác xa so với bên dưới như chày giã mà liên tục đ.â.m thúc không ngừng. Những cú thúc mạnh mẽ, dứt khoát không chừa một kẽ hở. Hắn không ngừng gọi tên Giang Tâm, lưng thoáng ngửa nhẹ ra sau đầy tận hưởng, ánh mắt rực cháy chứa đầy dục vọng chiếm hữu như muốn nuốt chửng người bên dưới.
“Hức… Phong Huyền, dừng lại … tôi … tôi thấy lạ lắm! Cậu bỏ tay tôi ra đi, đừng ấn mạnh như thế… A…a!”
Tiếng rên rỉ, tiếng va chạm da thịt, tiếng thở dốc hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng của tình yêu và dục vọng. Giang Tâm bỗng vùng vẫy như muốn trốn, giọng đầy nức nở gọi tên người phía trên đang điên cuồng đ.â.m thúc không chút e dè. Nơi bụng dưới bị đôi bàn tay ghì chặt xuống lúc này liền xông đến một cảm giác kỳ dị đến đáng sợ, khiến cậu bật khóc.
“A.. Phong Huyền, tôi thấy lạ lắm, cậu … cậu. Ưm… !!!”
“Hộc, Giang Tâm à … Ưm!”
Cả hai đều đạt đến cao trào.
Vương Phong Huyền rên lên một tiếng trầm đục, buông lỏng hai tay, cả người run rẩy nhè nhẹ, đầu ngửa ra đầy thỏa mãn. Giang Tâm cũng bật khóc nức nở, cơ thể co giật kịch liệt, phía dưới co rút mạnh mẽ, phía trên cùng cái của người nọ cứ thế mà tuôn trào một trận ào ạt không ngừng.
“Giang Tâm… cậu …”
“Hộc.. Cậu đừng nhìn, cũng đừng nói gì cả… tôi … hộc hộc…”
Ấy thế mà sung sướng đến tè ra mất rồi …
Vương Phong Huyền bật cười, mắt liếc đến một đoạn hỗn độn trên bụng người nọ, như không nghe thấy gì mà chậm rãi rút ra, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Giang Tâm, cả hai lúc này như vừa đấu xong một trận game đầy căng thẳng, thay phiên nhau thở lấy thở để.
Rất nhanh sau đó, Vương Phong Huyền ân cần bế Giang Tâm vào phòng tắm, nơi dòng nước ấm áp phủ quanh cơ thể cả hai, nhẹ nhàng nâng niu và xoa dịu đi những dấu vết của cuộc hoan ái vừa qua. Từng động tác của hắn đều toát lên sự dịu dàng và tỉ mỉ, hắn cẩn thận kỳ cọ cho Giang Tâm, như thể đang nâng niu một món bảo vật vô giá. Trong vòng tay ấy, Giang Tâm tựa đầu vào lồng n.g.ự.c rộng của Vương Phong Huyền, đôi mắt lim dim khép hờ, cảm nhận sự an toàn và ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, một cảm giác bình yên đến lạ thường. Sau đó hắn lại nhẹ nhàng bế Giang Tâm trở lại chiếc giường mềm mại, cẩn thận đắp chăn cho Giang Tâm, bản thân ngồi tựa vào thành giường, tay cầm lấy sổ vẽ trong hộc tủ đầu giường có trang bìa trông như mới có màu đen huyền bí ẩn (*), chậm rãi lật đến phần giữa trang, chăm chú phác thảo một cách cẩn thận, chăm chút. Đến nét bút cuối cùng, gương mặt đầy nức nở vừa nãy của Giang Tâm hiện ra. Hắn liền miệng nhoẻn cười, lòng ngập tràn sự mãn nguyện khó tả.
“Ngủ ngon nhé, thỏ con.”
Vương Phong Huyền thì thầm, giọng nói trầm ấm, rồi khẽ hôn lên mái tóc mềm mại của Giang Tâm. Cả hai cùng nhau chìm vào giấc ngủ. Sổ vẽ để phía bàn ngoài chứa quá khứ mà hắn không muốn nhắc đến, vì một cơn gió lớn từ cửa ban công mà cũng từ đó khép lại.
~~~~~
(*) Thật sự không ai biết, sổ vẽ màu đen đó chính là một tình yêu cuồng si, điên loạn, độc chiếm dành cho Giang Tâm mà chỉ Vương Phong Huyền được biết. Lật sang từng trang về trước, hình ảnh Giang Tâm thấm đẫm dục vọng qua ánh nhìn lẫn suy nghĩ của hắn, là một cách thức tự thỏa mãn bản thân mà Giang Tâm chắc chắn sẽ không ngờ đến. Kakakaa