Nơi Gió Dừng Chân

NGOẠI TRUYỆN 4: MÙA HÈ THỨ MƯỜI (Phần mở)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~10 phút

Mùa hè thứ mười lại ùa về, mang theo hơi thở trong trẻo và sức sống căng tràn, ôm ấp lấy sân trường An Bình quen thuộc. Khắp hành lang lớp học, nơi những dãy tủ cá nhân sơn màu xanh ngọc bích lặng lẽ đứng đó, giờ đây rộn ràng tiếng cười nói trong trẻo của học sinh trường sau tiết đọc sách vừa khép lại. Từng bóng dáng học sinh, trong chiếc áo sơ mi tinh khôi, khẽ khàng cất gọn đi những chiếc áo khoác đồng phục dành riêng mùa đông và những tháng đầu xuân còn vương chút lạnh nhàn nhạt. 

“Chủ nhiệm Giang ơi (*)!” 

(*) Chủ nhiệm: vị trí giáo viên không dạy học, trực tiếp quản lý Hội học sinh, bên cạnh đó sẽ trực tiếp quản lý các lớp có thành tích kém nhất thuộc khối 10.

Một giọng nói trong trẻo, cao vút vang lên từ cuối hành lang, ấy là Niên Thư, nữ hội trưởng đầu tiên thay thế các nam hội trưởng trong suốt nhiều năm liền của Hội học sinh thuộc trường An Bình. Cô là một học sinh gương mẫu với mái tóc buộc cao gọn gàng, đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch và thông minh, đang hối hả chạy tới, tay ôm xấp tài liệu dày cộm. Thoáng nhìn ánh mắt của Niên Thư, ai cũng thầm hiểu chắc chắn cô bạn nhỏ là có tình ý với vị giáo viên kia.

Giang Tâm chậm rãi dừng cước bộ, quay người chờ bạn học nhỏ đang đuổi theo. Thoắt cái đã hơn mười năm trôi qua, bạn học Giang năm nào nay đã bước qua độ tuổi hai mươi tám, trở thành một chủ nhiệm thanh cao là thế nhưng lại bao dung, thấu hiểu. Anh khẽ quay lại, nụ cười ấm áp như ánh nắng sớm nở trên gương mặt vẫn mang nét trẻ trung đến bất ngờ, khác xa so với độ tuổi. Mái tóc màu nâu nhạt mềm mại, tung bay nhẹ nhàng trong gió. Là chủ nhiệm lớp được học sinh yêu quý nhất trường An Bình, với vẻ ngoài trẻ trung, thư sinh cùng khí chất dịu dàng, ôn hòa, đã không biết bao thế hệ học sinh phải xao xuyến, bạn học nữ và cả bạn học nam cũng không khỏi ngưỡng mộ. Thậm chí còn cố tranh suất thành viên vào Hội học sinh, chỉ để được chủ nhiệm Giang giao việc trực tiếp, được gần gũi với anh hơn. Không chỉ có học sinh, ngay cả đồng nghiệp cũng yêu mến anh không thôi. Không ít giáo viên bộ môn còn tranh nhau xin được dạy lớp anh chủ nhiệm, chỉ để được trò chuyện và họp bàn giáo án, hay chỉ đơn giản là cùng nhau thưởng trà và bàn luận về điểm số của các học sinh. Vẻ đẹp không tuổi cùng sự gần gũi, thân thiện của Giang Tâm đã hoàn toàn chinh phục trái tim của toàn thể trường An Bình mất rồi.

Lúc này, hai bạn học nữ vừa cất xong đồng phục vào dãy tủ, khẽ thì thầm to nhỏ, ánh mắt không ngừng liếc nhìn về phía vị chủ nhiệm Giang đang bước đi chậm rãi cùng Hội trưởng từ phía xa xa kia.

“Chủ nhiệm Giang ấy, chẳng phải sắp ba mươi rồi sao? Thật sự vẫn mang nét tươi trẻ, ấm áp quá, cứ như giáo viên thỉnh giảng ấy!” 

“Rạng rỡ thế này, không biết ái nhân của thầy thế nào nhỉ?”

“Cậu đừng nói thế, để tôi còn ôm mộng nào!”

Bạn học kia che miệng, cười khúc khích, đầy vẻ tinh nghịch. Đúng lúc Giang Tâm vừa bước qua, vô tình nghe được những lời bàn tán ấy, lòng thầm cười khổ “Học sinh thời nay trưởng thành nhanh thật, mình theo không kịp rồi!” Anh giả vờ ho khan một tiếng, khiến hai tiểu cô nương đỏ mặt tía tai, vội vàng quay đi, luống cuống làm rơi cả vở bài tập đang ôm trong tay.

Ngay sau khi Niên Thư cúi chào Giang Tâm rồi vui vẻ trở về lớp học, một bạn học nam, lén lút tiến lại gần anh, rụt rè hỏi.

“Chủ nhiệm Giang, thầy cho em xin số Wechat được không ạ? Để… để tiện liên lạc hỏi phân công trực nhật thôi ạ!” 

“Em.. em là xin giúp bạn gái, không phải cho em!”

Giang Tâm bật cười, hiểu rõ cậu học sinh này thật sự là xin số cho ai, nhẹ nhàng trả lời.

“Việc trực nhật, sẽ có đại diện Hội học sinh thông báo cho các em.”

“Với cả, An Bình chúng ta cấm yêu đương. Nhắc nhở cả bạn gái của mình nhé!”

Trong các buổi sinh hoạt lớp định kỳ, khi ánh nắng mùa hè chiếu lên tấm bảng đen đầy phấn trắng. Giang Tâm sẽ luôn đứng trước lớp với phong thái ấm áp, giọng trầm đều, vang vọng khắp phòng. Đôi lúc vì những lỗi nhỏ mà học sinh mắc phải sẽ nhíu mày nghiêm khắc răn đe, thế nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh ý cười, chẳng mang chút sát thương nào cả. Thỉnh thoảng, Giang Tâm sẽ giả vờ thở dài, căn dặn các học sinh của mình phải chăm chỉ học tập, nếu lười biếng, xem nhẹ kỷ cương của nhà trường, phận thầy giáo như anh sẽ buồn lòng lắm, khiến học sinh bên dưới mắt cũng trở nên mở to, miệng lén lút mỉm cười, chậm rãi khắc vào lòng những lời căn dặn dịu dàng như rót mật vào tai của người nọ. Đúng là như vậy, chính sự dịu dàng, thấu hiểu ấy lại khiến các học sinh của anh luôn rất ngoan ngoãn, chăm chỉ hơn, như muốn làm anh hài lòng, muốn mãi được thấy nụ cười ấy. 

Thế nhưng, điều khiến cả trường học thường xuyên xôn xao, bàn tán không ngớt chính là chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón áp út của Giang Tâm – một dấu hiệu rõ ràng anh là “ người đã có gia đình”. Diễn đàn học sinh trường An Bình luôn rộn ràng với duy nhất một topic dù có qua bao năm tháng: “Ái nhân của chủ nhiệm Giang thật sự có thật?”, thu hút hàng trăm bình luận sôi nổi. 

Một số bình luận được đăng lên đã lâu vẫn luôn chễm chệ vị trí top bình luận:

[Cô_nương_bay_nhảy]: “Thầy ấy đẹp và dịu dàng thế này, ai mà ‘cưa đổ’ được chắc phải là siêu nhân đấy!”

[Học_sinh_ không _học_môn_Lý]: “Chủ nhiệm Giang đẹp trai quá, tôi nguyện làm hậu cung của thầy ấy!!!”

[ Tôi _là_quả_quýt]: “Hự hự tôi khóc tôi khóc!!! Thầy ấy chủ nhiệm lớp tôi này, nhưng hết năm học thật sự chỉ được gặp thầy ấy trên dưới 10 tiết sinh hoạt lớp thôi T.T”

Ngay bên dưới liền kèm theo các bình luận khóc lóc kể khổ thật thảm thiết, các bình luận khoe chiến công được gặp vị chủ nhiệm trong giờ trực nhật, các bình luận nhãn dán hài hước lại thể hiện hết nỗi lòng của các cô cậu học sinh tuổi ăn tuổi lớn đầy hương vị tuổi trẻ. Giang Tâm có lần dùng tài khoản học sinh đã cũ của mình mà cố tình thâm nhập vào topic trên, thoáng giật mình bởi lượng tương tác quá khủng của đám học sinh lắm trò kia, như có như không mà để lại một bình luận rồi âm thầm rời đi.

Bánh_mì_hạnh_nhân_ rất _ngon: Ái nhân thật sự có thật, là một người trên thang điểm 10 không thể không cho 100 a~

Quả nhiên, đây cũng là bình luận nhận lại nhiều gạch đá nhất. 

Trong phòng giáo viên, khi ánh nắng chiều tà dịu dàng từ cửa sổ chiếu lên bàn gỗ cũ, phủ lên bả vai Giang Tâm đang ngồi nhâm nhi tách trà nóng, mùi trà hoa lài thoảng nhẹ, đưa anh về với những ký ức an yên. 

“Kênh thể thao tỉnh đưa tin. Đội bóng rổ Giang Phong đã xuất sắc giành quán quân giải cấp quốc gia! Trận đấu diễn ra căng thẳng khi ở hiệp đấu đầu tiên [...]” 

Trên màn hình tivi treo tường, bản tin thể thao đang phát cùng giọng dẫn đầy phấn khởi của nữ biên tập viên. Ống kính quay đến đội bóng vừa được nhắc tên, dần xuất hiện các gương mặt tuyển thủ rạng rỡ, tươi trẻ mang đầy nhiệt huyết đang tung hô ăn mừng. Trong những nụ cười rạng rỡ xen lẫn vui mừng ấy, hình ảnh vị huấn luyện viên trẻ đang trả lời phỏng vấn từ báo chí hiện lên thật chuyên nghiệp và thân thuộc biết bao. Giang Tâm chậm rãi mỉm cười, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào vô bờ bến.

Tin tức dần chuyển sang tình hình an ninh khu vực, điện thoại đang đặt trên bàn của Giang Tâm bất ngờ rung lên, cắt ngang dòng suy tư. Anh bắt máy, giọng nói dịu dàng xen chút phấn khởi.

“Cuối cùng vẫn là đội trưởng Vương gọi cho em này! Chúc mừng các anh nha~”

“Giang Tâm, em lại thế… Từ lâu đã không còn là đội trưởng rồi. Em vừa xem tin tức sao?”

“ Đúng a~ Anh cuối cùng cũng xong việc nhỉ? Từ tuần sau liền có thể tiếp quản công việc mới rồi nha!” 

------------------

Bốn năm trước, vào một chiều đông se lạnh, trong căn bếp nhỏ ấm cúng, ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu lên bàn ăn vừa vặn các món ăn đơn giản đang nghi ngút khói. Giang Tâm còn đeo mặt nạ cấp ẩm bọng mắt với tinh chất vitamin c cam cam giống hệt chú gấu mèo đỏ, mặc khoác ngoài một chiếc áo len sọc xanh tươi tắn, bên trong là bộ đồ ngủ vàng nhạt, phấn khởi đặt nồi canh gà nóng hổi xuống bàn, dõng dạc lên tiếng.

“Vương Phong Huyền, anh giấu em chuyện lớn nha!”

“Không thể tin được là anh muốn làm huấn luyện viên bóng rổ đó!”

“Là anh có sở thích muốn dìu dắt hay thật sự là đã trở thành lão già rồi thế? Khục ha ha ha!”

“Thật không thể giấu được em mà.” 

Vương Phong Huyền, ngồi đối diện, trong bộ đồ ngủ dài tay đơn giản, bật cười đầy nuông chiều trước nụ cười tinh nghịch của Giang Tâm. 

“Lần ra mắt đội sẽ là ngày hai mươi sáu tháng hai năm sau. Không sớm cũng không muộn. Vừa vặn có thể cùng em đón Tết, rồi chuẩn bị thêm một ít vật tư cho giải đấu mùa hè.”

“Được! Em sẽ giúp anh soạn a~ Không thiếu một món!”

“Ừm... đội tuyển phải có đến 3 tháng tập luyện liên tục cho giải đấu mùa hè. Ban ngày anh đến phòng tập sớm để hướng dẫn, kết thúc buổi tập luyện tối sẽ lái xe về với em. Em không phải -”

“Phong Huyền ngốc, anh đừng lo lắng. Em là ai cơ chứ! Chắc chắn sẽ gọi cho anh mỗi ngày. Anh đừng vì em mà không hoàn thành trách nhiệm!”

Vương Phong Huyền trong lúc dọn dẹp phòng tranh cuối ngày, nhận được thư mời trở thành huấn luyện viên cho đội bóng rổ cũng đã một phen nghĩ tới tính lui. Đây rõ ràng là cơ hội quý báu của anh với niềm yêu bóng rổ mang đầy ký ức đẹp, ngược lại cũng mang một nỗi lo lắng, nhớ nhung nếu không được ngày ngày cùng ăn cùng ngủ với ái nhân trắng trắng mềm mềm của mình. Đến khi nghe những lời nói động viên từ Giang Tâm, vốn là liều thuốc tinh thần mạnh mẽ nhất, anh thấy lòng mình bình yên đến lạ, còn có xúc động mà muốn ôm lấy người kia vào lòng.

“Thỏ con… em…”

Giang Tâm múc canh thêm cho đối phương, mỉm cười đầy ấm áp. Nụ cười chưa bao giờ thay đổi suốt ngần ấy năm qua, tiếp thêm cho hắn không biết bao nhiêu là tin tưởng và động lực.

“Giang Tâm, cảm ơn em. Cứ để anh gọi cho em trước nhé?”

Sau ngần ấy năm bên nhau, Vương Phong Huyền vẫn như thế, luôn dịu dàng dành riêng cho Giang Tâm những sự ưu tiên, chở che mà ngay cả bản thân cũng chẳng nhận ra. Anh dùng đũa gắp một đoạn thịt chiên bỏ lên chén Giang Tâm, giọng mè nheo nũng nịu.

“Thật đau lòng đấy Giang Tâm… Anh cũng muốn được làm việc bên cạnh em a~” 

“Hay anh gửi hồ sơ xin làm giáo viên thể dục của trường chúng ta nhỉ? Ngày ngày ở cạnh em, đón đưa em đi làm về?”

“Thật không nỡ để bạn trai của anh, chồng yêu của anh phải tự lái xe về nhà… Anh đau lòng lắm!”

Giang Tâm nghe thế liền nhếch môi, gắp một góc thịt gà to mọng nước đặt vào bát Vương Phong Huyền, trêu chọc.

“Anh là có ý đồ! Anh là muốn ra oai với bọn nhóc học sinh của em! Ngoan ngoãn làm huấn luyện viên nha. Có thể đạt giải cấp quốc gia, em liền dọn cho anh một ghế giáo viên. Thế nào?”

Buổi tối trôi qua trong tiếng cười giòn tan của cả hai, tiếng bát đĩa chạm nhau lanh canh, và ánh mắt trao nhau đầy yêu thương, như một lời hứa hẹn cho một tương lai hạnh phúc. Cứ thế, Vương Phong Huyền trở thành một huấn luyện viên bóng rổ đầy tiếng tăm sau 3 năm, đường đường chính chính dẫn dắt các tuyển thủ trẻ tung hoành khắp các mùa giải. Phòng vẽ tranh của Vương Phong Huyền vẫn được Giang Tâm mở cửa vào các ngày cuối tuần, nhàn hạ đón khách đến thưởng tranh, luyện vẽ tự do, mua sắm dụng cụ vẽ đa chất liệu. Họ yêu xa, lần yêu xa đầu tiên nhưng lại đầy gắn kết, một sự gắn kết bởi sự cảm thông và niềm tin tưởng vô bờ.

Nơi Gió Dừng Chân

NGOẠI TRUYỆN 4: MÙA HÈ THỨ MƯỜI (Phần mở)