Nơi Gió Dừng Chân

NGOẠI TRUYỆN 5: MÙA HÈ THỨ MƯỜI (Phần kết)

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~11 phút

Quay về thực tại, hội trưởng Hội học sinh Niên Thư đang đứng nép người ngay cửa phòng giáo viên, tay ôm bản kế hoạch cho hội trại mùa hè sắp tới, lòng hồi hộp chuẩn bị tiến vào gặp mặt vị chủ nhiệm Giang kia.

“Không cần. Bọn trẻ cũng tan học cách đây mười lăm phút rồi, giờ em xuất phát luôn đây!” 

Bỗng, Giang Tâm bước vội ra khỏi phòng, tai vẫn đang áp điện thoại di động trò chuyện, giọng nói nhẹ nhàng, đầy vui vẻ. Thấy Niên Thư, anh mỉm cười ấm áp, giơ tay vẫy nhẹ chào, rồi tiếp tục bước đi, không hề hay biết trái tim đang loạn nhịp của cô học sinh nhỏ. Niên Thư đứng sững lại, tim đập thình thịch, cảm giác hạnh phúc như được ánh nắng mùa hè ôm lấy.

“Ơ chủ nhiệm Giang! Bản kế hoạch cho hội trại…”

Giang Tâm như bước vội, lúc này bóng dáng đã khuất sau góc hành lang, để lại nụ cười rạng rỡ trong tâm trí Niên Thư. Nhìn bản kế hoạch trên tay, Niên Thư mới giật mình nhớ ra, chân không tự chủ được toan bước theo.

Trường An Bình dần khép mình dưới ánh nắng của một buổi chiều hè vàng ươm. Loáng thoáng vẫn mang chút rộn ràng bởi tiếng cười trong trẻo của học sinh đang tan học, các câu lạc bộ đang tập luyện văn nghệ, thể thao. Gió tự nhiên lùa qua hành lang, mang theo hương mùa hè dịu mát thổi bay mái tóc nâu của Giang Tâm, như gợi lại những kỷ niệm đẹp nhất thời học sinh cùng ái nhân của mình. Anh mang một tâm trạng phấn khởi đến mức khó mà kìm nén được nụ cười rạng rỡ trên môi, lướt nhanh qua từng đoạn hành lang quen thuộc, hướng đến nơi ái nhân đang chờ đợi sau một khoảng thời gian xa cách. 

Con đường lớn ngập trong ánh hoàng hôn mùa hè, khi vạn vật đều nhuộm sắc vàng cam rực rỡ, như một bức tranh thủy mặc diễm lệ. Ánh đèn đường thắp sáng từng đoạn khu phố dịu dàng, yên tĩnh sau giờ tan tầm đầy náo nhiệt. Đứng sừng sững trước tiệm với biển hiệu “Tiệm Mỳ Cắt Của Lão Hạ”, một thân ảnh cao lớn, khỏe khoắn hiện ra, thu hút mọi ánh nhìn. Đó là Vương Phong Huyền, so với nét đẹp trẻ trung vượt xa số tuổi của Giang Tâm, ở Vương Phong Huyền anh lại toát lên vẻ nam tính đầy rắn rỏi, soái khí cao ngút. Anh khoác lên mình chiếc áo khoác thể dục bóng rổ màu xanh than, trên bờ vai vững chãi còn có dòng chữ “Huấn luyện viên” được thêu nổi bật, như một lời khẳng định về khí thế áp đảo của bậc quân vương trên sân đấu. Gương mặt góc cạnh của anh tựa như được điêu khắc, ánh lên sự mạnh mẽ, vững vàng, ánh mắt lạnh lùng mang vẻ xa cách nhưng lại ẩn chứa một tia hân hoan khó tả, chậm rãi nhìn ngắm cảnh vật xung quanh như đang đợi chờ một bóng hình mà bản thân mong ngóng. Mái tóc anh vẫn một màu đen thuần túy, phần tóc mái lúc này lòa xòa trước trán mang cảm giác không vướng bận, cũng có chút biếng nhác hơn, khác xa hình ảnh nghiêm túc, đầy thâm trầm mỗi khi xuất hiện trên sân đấu, báo đài với vai trò là huấn luyện viên của đội tuyển. Anh đứng đó, bàn tay đôi lúc bỏ vào túi quần một cách thoải mái, lại đôi lúc kiểm tra giờ trên đồng hồ đeo tay. Một người đàn ông mà từng hành động đều mang khí chất đầy thu hút khiến người khác không thể rời mắt, nhưng cũng mang gì đó tiếc nuối khi thấy nơi ngón tay áp út lại lấp lánh ánh bạc của một chiếc nhẫn, một sự khẳng định không cần phải bày vẻ, phô trương.

“Ái cha~ ngay trước tiệm mỳ thân quen lại bắt được một huấn luyện viên trông thuận mắt thế này, thật là may mắn làm sao!” 

Bỗng, một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại từ phía sau bất ngờ che mắt Vương Phong Huyền. Giọng nói nghịch ngợm, trong trẻo như tiếng suối reo vang lên, đầy ý trêu chọc. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, khóe môi Vương Phong Huyền khẽ cong lên một nụ cười sủng nịnh. 

“Chào em, thỏ con. Cũng đã hơn hai tháng rồi nhỉ?”

Vương Phong Huyền bật cười, chất giọng trầm ấm lúc này truyền đến trực tiếp khiến lòng Giang Tâm càng thêm phấn khởi.

“Đi bộ đến đây có mệt không em? Không thể đến tận trường đón em. Đừng giận anh nhé!”

Giang Tâm với nụ cười rạng rỡ như ánh dương, đứng phía sau Vương Phong Huyền. Đôi mắt anh lấp lánh như ánh đèn lồng vừa thắp, chứa đựng sự yêu chiều và niềm hạnh phúc không thể giấu giếm. Vừa cười khúc khích lại vừa vờ khó chịu với người nọ có thói quen lo xa.

“Anh cứ như lão già ham trẻ ấy! An Bình không phải ngay phía bên kia hay sao? Không mệt không mệt! Cũng chẳng phải gọi điện mỗi tối mỗi ngày sao? Hai tháng gì chứ!” 

“Để em ôm ôm anh một chút nào! Nhớ anh c.h.ế.t mất!”

Giang Tâm cứ thế mà ôm chặt ái nhân từ phía sau, tham lam vùi mặt vào tấm lưng to rộng của người kia, hít lấy hít để mùi hương mà mình mãi nhớ nhung không thôi. 

“Vất vả cho em rồi Giang Tâm. Anh cũng nhớ em nhiều lắm!”

Vương Phong Huyền khẽ xoay người, một lần nữa kéo Giang Tâm vào một cái ôm thật chặt, đầy sự chiếm hữu và cưng chiều, cả hai cứ thế lắc lư như một cặp đôi trẻ mới được bên cạnh nhau, quên đi hết thảy mọi sự đời. Mãi một lúc sau, ngay khi buông ra, Vương Phong Huyền không nhanh không chậm cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Giang Tâm, một nụ hôn vừa trân trọng vừa đầy yêu thương. Sau đó, cả hai nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, bước vào tiệm mỳ, ánh mắt trao nhau đầy tình ý, như thể cả thế giới này chỉ còn lại hai người họ.

Cảnh tượng ngọt ngào ấy tất thảy đều lọt hết vào mắt bạn nhỏ Niên Thư đang đứng sững sờ bên kia đường, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác, mặc kệ bản kế hoạch vừa rồi được ôm trên tay rơi “độp” xuống đất. Nội tâm cô bé gào thét không ngừng “M..m.. mẹ ơi! Có phải ông trời cố tình khiến con đi theo thầy Giang để chứng kiến hết cảnh này không!!!???? Nửa kia của thầy Giang… người mà bấy lâu nay không ai biết mặt… oa oa oa… cuối cùng cũng xuất hiện rồi này!!!”

Này nhé, phải nói thẳng tưng ra là Niên Thư - cô bạn hội trưởng Hội học sinh đầy quyền lực kia - chính xác là một hủ nữ "chuẩn không cần chỉnh"! Ha ha ha! Cái topic: “Ái nhân của chủ nhiệm Giang thật sự có thật?” trên diễn đàn mà lúc nào cũng chễm chệ top đầu, không ai khác chính là do cô nàng này đăng tải, rồi tự mình "bump" lên điên cuồng, kèm theo những bình luận đầy gào thét, đầy nhiệt huyết như thể vừa trúng số độc đắc. Hơn bất kỳ ai, Niên Thư chính là một fan cuồng nhiệt của tình yêu đồng giới nha!

Còn cái chuyện ánh mắt mang đầy "tình ý" với chủ nhiệm Giang ấy hả? Không, không, không hề! Đấy là ánh mắt của sự hâm mộ tột độ, đấy là ánh mắt mong chờ một cặp đôi nam thần xuất hiện cơ! Nửa kia của thầy Giang mà xuất hiện một cái, đảm bảo bạn nhỏ Niên Thư của chúng ta chính là người đầu tiên giật được spotlight để gào thét, hô mưa gọi gió khắp diễn đàn!

Ngơ ngác nhìn Vương Phong Huyền và Giang Tâm tình tứ trước mắt, nội tâm cô học sinh rơi lệ hạnh phúc tột độ vì “thuyền” đã cập bến, vừa gào khóc vì bị “nhồi cẩu lương” ngập mặt. Cô vội vàng nhặt cuốn sổ, chạy bán sống bán chết, đầu óc rối loạn một đoàn suy nghĩ, mặt vừa như muốn khóc lại vừa như hạnh phúc a hạnh phúc. Ngay sau đó, diễn đàn học sinh của An Bình bùng nổ với topic mới, sức nóng còn hơn cả ánh nắng hè gay gắt: Ái nhân của chủ nhiệm Giang thật sự có thật?”[ảnh đính kèm]”Các bình luận gào thét, khóc lóc ngập tràn, thể hiện sự điên đảo của nữ sinh: “Trời ơi, thầy Giang có người yêu đẹp trai đến thế sao? Dù chỉ thấy tấm lưng của người ấy. Tui gục ngã rồi!”; “Huấn luyện viên bóng rổ, khí chất này, tui nguyện c.h.ế.t dưới tình yêu của bọn họ huhuhu!” 

Ngày hôm đó, học sinh trường An Bình đồng loạt rơi vào trạng thái thất tình a~

Một tuần sau sự kiện “chấn động lòng học sinh” của trường An Bình, khi tiết đọc sách đầu ngày còn hai mươi phút nữa mới bắt đầu, nữ Hội trưởng hội học sinh - Niên Thư - vừa đưa miếng bánh mì hạnh nhân lên miệng liền sững sờ, điện thoại hiện tin: diễn đàn trường vừa đăng thông báo: Trường cấp ba An Bình vừa đón năm vị giáo viên mới: giáo viên dạy toán, quốc ngữ, quân sự, văn học, và… thể dục. “Gì.. gì.. gì??? Giáo viên dạy thể dục, WTF!!! Người dạy thể dục kia, không phải là ái nhân của chủ nhiệm Giang sao!? Ôi..m… mẹ ơi!”.Niên Thư ôm mặt, lẩm bẩm, giọng đầy phấn khích, nghĩ tới nghĩ lui rồi mỉm cười đầy khó đoán, tưởng tượng một tương lai sung sướng không gì sánh bằng.

Trong phòng giáo viên ngập tràn ánh sáng, một vài tia nắng len qua khung cửa sổ, buổi giới thiệu giáo viên mới diễn ra ngắn gọn, trang trọng. Vương Phong Huyền, trong chiếc áo sơ mi xanh nhạt ôm sát thân hình cao to, khỏe khoắn đứng trong hàng ngũ giáo viên mới, khí thế ngời ngời. Anh mỉm cười nhẹ nhàng, cúi chào Hiệu trưởng và các vị đồng nghiệp khác. Khi ánh mắt anh lướt qua, vô tình chạm mắt Giang Tâm đang đứng cuối phòng, nụ cười của anh lập tức trở nên ấm áp lạ thường, là sự dịu dàng chỉ dành riêng cho một người. Giang Tâm, trong chiếc sơ mi trắng tinh, chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út lấp lánh như lời minh chứng, đáp lại bằng một cái nháy mắt tinh nghịch, nụ cười trên môi lại càng rạng rỡ.

“Chào mừng quý thầy cô đến với An Bình! Các bạn nhỏ chắc sẽ cần thêm thời gian làm quen đấy! Nhưng tôi mong các thầy cô hãy cố gắng nhé!”

Hiệu trưởng - một vị thầy giáo ngoài bốn mươi, tóc điểm bạc, ánh mắt ân cần, đầy sự thấu hiểu - sau khi tiến hành chào hỏi, liền mỉm cười ân cần bắt tay từng vị giáo viên một. Là người đứng đầu trường An Bình, trải qua nhiều năm dạy học và dẫn dắt, ông không khỏi hiểu rõ truyền thống và phong cách học tập, rèn luyện của các học sinh nơi đây. Ở ông toát lên một sự tôn nghiêm, tin tưởng và tấm lòng bao dung rộng lớn, khiến phụ huynh có con chuẩn bị vào cấp ba cũng nhất quyết muốn lựa chọn An Bình.

“Có điều. An Bình cấm yêu đương, mong các vị giáo viên làm gương cho bọn trẻ nhé!”

Hiệu trưởng bật cười sảng khoái, vỗ vai Vương Phong Huyền rồi rời khỏi phòng giáo viên, để lại các thầy cô khác nội tâm gào khóc mãnh liệt. Chủ nhiệm Giang quý báu, chủ nhiệm Giang thanh cao xinh đẹp của chúng ta, cứ thế ngày ngày cùng ái nhân của mình đi làm a~ 

Cứ thế, toàn bộ giáo viên trường An Bình chúng ta, hôm nay đều chính thức thất tình a~

Kim đồng hồ chầm chậm nhích về giờ tan học, những tán cây ngân hạnh sừng sững lung lay trước làn gió hè hầm hập hơi nóng, mang theo chút lười biếng của những buổi chiều tà. Giang Tâm, tay cầm cặp tài liệu, chậm rãi rời phòng giáo viên, bước chân như muốn kéo dài thêm khoảnh khắc được hít thở không khí tự do, cố tình đi ngang sân thể dục để đón ái nhân tan làm. Anh dừng bước, ánh mắt thâm trầm nhưng đầy ý cười, lén lút nhìn Vương Phong Huyền, người đang chắp tay sau lưng, dáng vẻ uy nghiêm nhưng cũng đầy sự quan tâm chân thành, giọng trầm ấm dặn dò các học sinh trước khi kết thúc tiết thể dục. 

“Chăm chỉ rèn luyện! Không được lười biếng!”

Tiếng học sinh đồng thanh hô to, kết thúc tiết thể dục, tản ra như đàn ong vỡ tổ. Vương Phong Huyền gật đầu, khẽ xoay người, ánh mắt nghiêm nghị lại dịu đi trông thấy Giang Tâm đang tựa lưng vào gốc cây gần đó. Bỗng chốc, ký ức hắn gợi lại hình ảnh Giang Tâm còn là cậu nhóc ngại ngùng, đôi mắt to tròn, lấp lánh sự ngưỡng mộ, áp sát mặt vào lưới sân bóng, lén lút nhìn mình chơi bóng rổ. Nhớ đến khoảnh khắc thỏ ngốc bị phát hiện, Vương Phong Huyền liền mỉm cười dịu dàng, một nụ cười khiến bao người ngây ngất, không nhanh không chậm tiến về phía người nọ. Giang Tâm, đứng đó, cũng mỉm cười, lòng bình yên như ánh hoàng hôn buông xuống. 

Những ngày tháng sau này, được sóng bước bên nhau, cùng đón bình minh, cùng ngắm hoàng hôn, cùng trải qua mọi hỉ nộ ái ố của cuộc đời, hạnh phúc ấy thật vẹn tròn và quý giá biết bao. Bởi lẽ, mỗi vết sẹo trong quá khứ, mỗi nỗi đau mà Vương Phong Huyền từng gánh chịu, đều được tình yêu của Giang Tâm xoa dịu, chữa lành. Cả hai cứ thế dùng sự dịu dàng, chân thành của chính mình để ở cạnh nhau, khiến đôi tâm hồn từ cô độc dần trở nên rạng rỡ như ánh nắng hè, tươi đẹp như đóa hoa vừa chớm nở. Tình yêu của họ không chỉ là sự kết nối giữa hai linh hồn, mà còn là ánh sáng dẫn lối, chữa lành mọi vết thương, đưa họ về bến bình yên ngập tràn hạnh phúc.

~~~~

Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng đôi bạn trẻ Vương Phong Huyền và Giang Tâm nhé, tôi sẽ nhớ bọn họ lắm ~ Mọi người thấy thích thì để lại bình luận nhé ~

Nơi Gió Dừng Chân

NGOẠI TRUYỆN 5: MÙA HÈ THỨ MƯỜI (Phần kết)

Chương trước
Chương sau