Nơi Gió Dừng Chân

7

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Góc sân trường An Bình, dưới tán cây ngân hạnh to và rộng, những chiếc lá vàng úa rơi lác đác, tạo thành một tấm thảm mềm mại trên nền đất. Một nhóm bạn học sinh tụ lại thành vòng tròn nhỏ, giọng nói rì rầm như kể chuyện bí mật, những lời thì thầm xen lẫn tiếng thở dài. Một cô bạn thở dài thườn thượt, đôi mắt ánh lên vẻ thương xót. 

“ Tôi nghe nói Vương Phong Huyền bất hạnh lắm!” 

“Ba mẹ cậu ấy ly hôn từ lâu rồi, chẳng ai muốn ở với cậu ấy, sợ phải thêm trách nhiệm gia đình. Nghe nói từ cấp 2 là cậu ấy đã phải sống một mình rồi, tội nghiệp thật.”

Một cậu bạn khác gật đầu lia lịa, giọng nói trầm xuống, đầy vẻ đồng cảm.

“Sống thế chắc cô đơn lắm, tôi mà như cậu ấy chắc không chịu nổi mất.” 

Không khí đột nhiên chùng xuống, ánh nắng thu dịu dàng cũng mờ đi, mang theo chút đồng cảm xen lẫn tò mò về cuộc sống ẩn khuất của Vương Phong Huyền.

Giang Tâm vừa bước tới nhập bọn, nhưng chưa kịp mở lời thì chủ đề đã chuyển hướng một cách đột ngột. 

“Mà này,” 

Một cô bạn khác nhíu mày, giọng điệu trở nên gay gắt hơn hẳn.

“Gia cảnh thế không có nghĩa cậu ấy được phép thành ‘đầu gấu’! Tôi nghe nói Vương Phong Huyền hay cúp học, còn ăn h.i.ế.p bạn, hút thuốc nữa. Nhìn kiểu ăn mặc là biết, áo sơ mi mở cúc, tóc xoăn lòa xòa, chẳng ra dáng học sinh chút nào!” 

“ Đúng rồi, tuần trước tôi còn thấy cậu ấy đứng ở góc sân, hình như là gây gổ gì đấy, ánh mắt đáng sợ lắm!” 

Cả nhóm xôn xao, người gật gù tán thành, người lại khẽ lắc đầu, thể hiện sự đồng tình hoặc hoài nghi. Giang Tâm đứng lặng người, đôi môi mím chặt, lòng cậu rối như tơ vò, chưa biết phải nói gì để phản bác những lời lẽ ấy.

Bỗng, một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua. Đó là Vương Phong Huyền, chiếc tai nghe vẫn vắt hờ trên cổ, bước chân hắn chợt chậm lại, vô tình nghe rõ từng lời, từng câu nói, như những mũi d.a.o vô hình cứa vào trái tim hắn. Ánh mắt hắn lướt qua nhóm bạn, bất ngờ dừng lại và thoáng một tia mất mát khi thấy Giang Tâm đang ngồi đó, chăm chú lắng nghe, không hề lên tiếng. Tim hắn nhói lên một cách đau đớn, vừa tức giận vừa buồn bã. “Lại là mình, lúc nào cũng là mình ” hắn nghĩ, cảm giác như cả thế giới này chỉ biết bàn tán và phán xét về hắn. Thất vọng nhất là Giang Tâm, cậu bạn dường như đã rất tốt bụng chầm chậm tiếp cận mình, lại ở đây, giữa những lời đồn ác ý và những phán xét cay nghiệt. Hắn siết chặt tay, quay người đi, bước chân nặng nề, như muốn bỏ lại tất cả những lời nói ấy, tất cả những tổn thương đang đè nặng lên vai.

Giang Tâm giật mình, nhận ra bóng lưng Vương Phong Huyền vừa khuất sau hàng cây. “Cậu ấy nghe thấy rồi!” cậu nghĩ, lòng lo lắng như sóng trào dâng. Cậu đứng bật dậy, giọng nói run run nhưng đầy kiên quyết.

“Mấy cậu nói sai rồi! Phong Huyền không phải như thế. Cậu ấy học giỏi lắm đấy, ai học cùng lớp sẽ biết cậu ấy thường xuyên đứng nhất lớp, đến thầy Anh còn khen, còn bảo vệ bạn bè nữa, như lần ở góc sân trường ấy. Mấy chuyện cúp học, hút thuốc, toàn là tin đồn thôi!” 

Cả nhóm ngẩn người, bất ngờ nhìn cậu. 

“Có lần tôi thấy cậu ấy đứng với đám càn quấy mà.”

Một cô bạn bướng bỉnh phản bác. Giang Tâm lắc đầu mạnh mẽ.

“Không đúng, tôi biết cậu ấy không như thế!” 

Nhưng sâu thẳm trong lòng cậu lại hoảng loạn không gì diễn tả được: “Cậu ấy hiểu lầm mình rồi, chắc nghĩ mình cũng đang bàn tán về cậu ấy. Làm sao bây giờ đây!?”

Trở lại lớp học, Giang Tâm lập tức mở ứng dụng WeChat, ngón tay cậu lướt nhanh trên màn hình, nhắn tin liên tục cho người nọ.

“Bạn học Vương, cậu nghe tôi giải thích nhé, không phải như cậu nghĩ đâu!” 

“ Tôi đã bảo vệ cậu mà, mấy chuyện đó là tin đồn thôi!” 

“Cậu đang tập bóng rổ hả? Trả lời tôi đi mà, xin lỗi cậu!” 

Cậu gửi đi hàng loạt tin nhắn, nhưng màn hình vẫn im lặng, không một hồi đáp nào. Nội tâm cậu rối bời: “Cậu ấy luôn trả lời tin nhắn của mình nhanh lắm, trừ những lúc đang tập bóng rổ hay đang học. Chắc cậu ấy giận mình thật rồi. Mình phải giải thích cho rõ ràng, không thể để cậu ấy nghĩ sai về mình được!” Cậu cắn nhẹ môi, ánh mắt ngập tràn sự lo lắng, như chú thỏ nhỏ đang lạc lối giữa một khu rừng rộng lớn.

Chiều hôm đó, hội chợ cuối xuân ở thị trấn nhỏ rộn ràng, ánh đèn lồng lung linh đủ sắc màu, mùi mực xiên nướng thơm lừng bay khắp không gian, hòa quyện với tiếng cười nói của đám đông. Vương Phong Huyền đứng ở quầy mực nướng ấy, ánh mắt xa xăm, dường như không tập trung vào bất cứ thứ gì. Bỗng, hắn thấy Giang Tâm cách đó không xa, cười nói rôm rả với một người bán sữa gạo, ánh mắt sáng như nắng xuân, hồn nhiên đến lạ. Hình ảnh buổi sáng ùa về, những lời bàn tán cay nghiệt, và cả ánh mắt của Giang Tâm trong nhóm bạn, tất cả khiến lòng hắn nhói lên một lần nữa. Hắn vội vàng bước đi, muốn tránh mặt, như muốn quên đi cảm giác thất vọng và tổn thương đang giày vò hắn.

Giang Tâm bất chợt nhận ra bóng lưng Vương Phong Huyền, tim cậu đập nhanh hơn bình thường. “Cậu ấy!” cậu hét thầm trong lòng, rồi vụt chạy theo. Cậu vươn tay, kéo nhẹ tay áo của hắn.

“Bạn học Vương, chờ tôi với!” 

Hắn giật mình, gương mặt liền trở nên khó chịu, hất mạnh tay Giang Tâm ra, khiến ly sữa gạo trên tay Giang Tâm đổ ào xuống nền đất, văng vào cả chân của Giang Tâm. Giang Tâm kêu lên một tiếng, ngồi thụp xuống ôm lấy chân, mặt nhăn nhó như bị bỏng. Vương Phong Huyền hoảng hốt, nghĩ rằng chắc Giang Tâm đã mua sữa nóng, giọng điệu gấp gáp.

“Cậu… cậu có sao không?” 

Nhưng thực tế, sữa chẳng hề nóng chút nào, Giang Tâm chỉ đang cố tình để giữ người nọ lại, ánh mắt thoáng lấp lánh sự tinh nghịch ngước lên, cũng xen lẫn chút lo lắng, sợ sệt vì không muốn hắn rời đi.

Hắn nhận ra mình bị lừa, ngọn lửa tức giận bùng lên, giọng nói gắt gỏng, lạnh như gió mùa đông.

“Giang Tâm! Cậu làm gì thế? Mau bỏ tôi ra!”

Giang Tâm sợ hãi, tim thắt lại, nhưng cậu vẫn đứng vững, giọng nói run rẩy nhưng đầy chân thành và kiên định.

“ Tôi xuất hiện ở đó không phải để nói xấu cậu! Tôi đã bảo vệ cậu, tin tôi đi! Không phải như cậu nghĩ đâu. Tôi biết cậu là Vương Phong Huyền học giỏi nhất lớp, luôn bảo vệ bạn bè, chỉ thích vẽ những bức tranh đẹp. Cậu không phải ‘đầu gấu’ như họ nói! Tôi đã nói với họ rằng cậu không cúp học, không hút thuốc, tất cả chỉ là tin đồn thôi. Tôi tin cậu, thật đấy!” 

Cậu nói một hơi dài, ánh mắt lấp lánh, như muốn phá tan bức tường lạnh lùng mà Vương Phong Huyền đang dựng lên. Nhưng hắn vẫn lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao.

“Cậu giỏi biện bạch thật, mau cút đi.” 

Lời nói ngắn gọn, vô tình, như đ.â.m thẳng vào tim Giang Tâm. Cậu khựng lại, đôi mắt mờ đi, lòng buồn bã như ánh đèn lồng hội chợ vụt tắt. 

“ Tôi … tôi chỉ muốn giải thích cho cậu không hiểu lầm… Tôi là đang nói thật mà...” 

Cậu lẩm bẩm, giọng nghẹn ngào, rồi quay lưng bước đi, đôi vai khẽ run lên, như chú thỏ nhỏ lạc lõng giữa đám đông ồn ào của hội chợ. Vương Phong Huyền cũng quay bước, đôi chân nặng nề, lòng ngứa ngáy khó chịu. Hình ảnh Giang Tâm chiều qua, khi hắn đập bóng trên sân, lởn vởn trong đầu. Gương mặt cậu nhóc ấy, biểu cảm kinh ngạc, ánh mắt lấp lánh tò mò, như vừa bắt gặp điều gì kỳ diệu, chẳng thể xua đi khỏi tâm trí hắn.

Tối hôm đó, Vương Phong Huyền ngồi trước bàn, cầm bút màu, thoáng nghĩ cần tô thêm sắc đỏ hồng cho bức tranh sân bóng rổ đang dang dở của mình. Nếu thêm sắc màu cho hình ảnh mặt trời đang lặn, cảnh ấy sẽ rực rỡ, và màu đỏ hồng ấy, chẳng hiểu sao, lại giống đôi má ửng hồng của ai kia. Hắn lặng người một hồi, ánh mắt trầm xuống, như đang suy nghĩ điều gì sâu xa, giằng xé trong lòng. Thật ra, hắn hối hận, hối hận vì đã nặng lời với Giang Tâm, vì đã đẩy ai kia ra xa khi cố chấp không muốn tin lời cậu ấy. Thật sự trong thâm tâm của Vương Phong Huyền, hắn đã nhận ra, Giang Tâm sẽ không quay lưng với mình, nhận ra bản chất của ai kia tự do tự tại, ngay thẳng và tốt bụng hơn bất kỳ ai. Hắn mở ứng dụng WeChat, lướt qua hàng loạt tin nhắn lo lắng của Giang Tâm:

“Bạn học Vương, tôi không nói xấu cậu, thật mà!”

“Cậu giận tôi hả? Trả lời tôi đi!”

“Hôm nay cậu tập bóng rổ hả? Tôi thấy cậu không trả lời tin nhắn.”

“Nếu cậu còn giận, tôi sẽ mua bánh mì hạnh nhân cho cậu, đừng giận nữa nhé!”

Vương Phong Huyền dừng ngón tay, ánh mắt d.a.o động, một sự mềm yếu hiếm hoi hiện lên. Hắn nhập tin nhắn, giọng văn vẫn lạnh lùng như thường lệ, che giấu đi sự bối rối trong lòng.

“Bạn học Giang, ngày mai ăn sáng với tôi đi.” 

Vừa gửi đi, hắn vội tắt điện thoại, như chẳng dám đối mặt với lời phản hồi của Giang Tâm, mắt ngước lên trần nhà, lòng vẫn ngứa ngáy, như ánh trăng xuân len lỏi qua khe cửa sổ, mang theo một làn gió nhẹ, một sự khởi đầu mới.

Bên kia, Giang Tâm vừa chợp mắt, mi mắt nặng trĩu vì nỗi buồn bã thì tiếng “ting” của WeChat làm cậu giật mình, suýt chút liền la lên. Cậu vội vàng mở ra, thấy tin nhắn của người nọ gửi đến, đôi mắt tròn xoe, bất ngờ đến ngây ngốc. “Cậu ấy trả lời rồi!” cậu lẩm bẩm, cười toe toét, lòng như nắng xuân ùa về, xua tan mọi u ám. Cậu gửi lại một sticker chú thỏ gật đầu, vừa khóc vừa mếu máo, trông buồn cười đến lạ. Xong, cậu tắt điện thoại, ôm gối, mỉm cười chìm vào giấc ngủ, lòng nhẹ như cánh hoa ngân hạnh vừa rơi.

~~~~~

Giang Tâm: Mai tôi được ăn sáng cùng cậu sao? Cậu thật sự hết giận rồi sao? Thật sao? Bạn học Vương! Vương Phong Huyền! Cậu không lừa tôi chứ? Cậu hết giận thật sao? Mai bọn mình sẽ ăn sáng cùng nhau sao? Ôi~ *cún nhỏ vẫy đuôi*

Phong Huyền: …

[Vương Phong Huyền vừa hủy kết bạn wechat]

[Vương Phong Huyền vừa xóa bạn khỏi vòng bạn bè]

[Vương Phong Huyền không muốn nói chuyện... vì cậu ấy có chút… ngại ngùng]

Nơi Gió Dừng Chân

7