Nơi Gió Dừng Chân

8

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Nói là cùng ăn sáng, nhưng hóa ra, ha ha, làm gì có chuyện đó chứ! Giang Tâm liền cau có khi biết tin Vương Phong Huyền vốn chẳng có thói quen ăn sáng, cứ như kiểu hắn sống bằng không khí và trà sữa vậy. Thế nên, sáng sớm tinh mơ, cả hai hẹn nhau ở quán bánh mì góc phố quen thuộc, nơi mùi bánh mì hạnh nhân thơm lừng bay khắp không gian, quyến rũ đến lạ kỳ. Vương Phong Huyền, với vẻ mặt tỉnh bơ và không chút bận tâm, hào phóng rút ví, mua hẳn hai cái bánh mì hạnh nhân to đùng, loại mà Giang Tâm chỉ dám mơ ước trong những giấc ngủ trưa hiếm hoi của mình. Cậu nhận lấy bánh, đôi mắt long lanh như chú thỏ nhỏ vừa tìm thấy đồng cỏ xanh mướt, lòng thầm hét lên một cách phấn khích “Mẹ ơi, bạn học Vương, Vương Phong Huyền! Cậu thật sự là tài phiệt hàng real sao? Tôi chỉ dám mua size nhỏ để ăn mỗi ngày, chứ size lớn thế này, cả tuần tôi ăn mày mất!”. Cậu cắn một miếng, cảm nhận vị hạnh nhân giòn tan trong miệng, như cả thế giới bỗng bừng sáng rạng rỡ.

“Vậy thì để tôi mua trà sữa cho cậu nhé, tôi phát hiện ra cậu thích trà sữa nhất!” 

Giang Tâm cười toe toét, ánh mắt tinh nghịch. Vương Phong Huyền giật mình, thái độ từ thờ ơ bỗng liền trở nên gắt gỏng, cứ như bị bắt quả tang đang làm chuyện gì mờ ám.

“Đừng nói bậy! Tôi không thích trà sữa.”

“Cậu ngốc à, khi nào tôi gặp cậu cũng thấy cậu kè kè ly trà sữa, tay kia thì ôm sổ vẽ đấy nhé! Cậu tưởng tôi mù hay sao chứ?”

“Ha ha, sở thích ‘ không ngầu’ này ai mà ngờ nổi!” 

“Bạn học Vương nhỉ?”

Nhưng Giang Tâm chỉ cười haha, giọng nói trêu chọc. Giọng cười giòn tan, tiếng cười trong trẻo như nắng xuân rơi trên phố, mang theo sự hồn nhiên và vô tư.

Vương Phong Huyền nhìn sang Giang Tâm, lòng hắn bỗng ngứa ngáy một cách lạ lùng, như bị nụ cười tự do và rạng rỡ của đối phương làm cho rối bời. Cảm giác ấy, giống như cơn gió hè tươi mát, bất chợt cuốn đi vẻ lạnh lùng thường ngày của hắn, để lại một chút bối rối khó tả. Nhưng Vương Phong Huyền vẫn cố gắng nhíu mày, sầm mặt, ánh mắt sắc lạnh như muốn dọa người. Giang Tâm lập tức ngừng cười ngay, nuốt nước bọt, nghĩ thầm: “Hic! Cậu ấy sầm mặt là đáng sợ nhất đấy!” Cậu vội vỗ vai hắn, giọng nói hòa hoãn.

“ Tôi giỡn thôi mà, cậu vẽ đẹp lắm, dù tôi chưa được tận mắt thấy bức nào cả.” 

“Mà này, đừng sầm mặt nữa, tôi sợ thật đấy…”

“Nếu cậu không ngại, cho tôi mượn sổ vẽ xem đi!” 

Câu nói bâng quơ, nhưng trong lòng cậu lại nghĩ: “Chắc chắn tranh cậu ấy đẹp lắm, giờ ra chơi vô tình đi ngang lớp cậu ấy là thấy cậu ấy cặm cụi vẽ. Có lần không thấy đâu, hóa ra cậu ấy cầm sổ vẽ từ cầu thang sân thượng bước chầm chậm xuống. Đoán bừa cũng đúng mà, hahaha..”

“ Tôi ngại nhé!”

Cuối cùng, vẫn là Vương Phong Huyền cắt đứt cuộc trò chuyện, bước nhanh vào cổng trường như muốn chạy trốn khỏi sự tò mò của Giang Tâm, để lại Giang Tâm mặt nhăn nhó khó ở. Thật ra, hắn cảm thấy có chút ngại ngùng, sợ mọi người thấy cả hai thân thiết, rồi lại bàn tán xôn xao, kéo cả Giang Tâm vào những lời đồn không đáng có, thật tâm không muốn ai kia phải chịu đựng những thứ như mình.

Tan học, Vương Phong Huyền vừa bước ra khỏi cửa lớp, tiếng điện thoại trong túi bỗng kêu lên. Tin nhắn WeChat từ Giang Tâm hiện lên trên màn hình: “Này bạn học Vương, chúng ta nhất định ghé hội chợ đi, tôi thấy có nhiều hàng lưu niệm dễ thương quá!” Hắn nhíu mày, tay vừa muốn soạn tin nhắn vừa ngập ngừng cứ như không biết nên trả lời sao mới phải, mãi đến khi đứng trước lớp của Giang Tâm, Vương Phong Huyền mới phát hiện, bản thân thật khó lòng từ chối. Hắn ngước mắt lên liền thấy người nọ đang cặm cụi bỏ tập và sách vào balo của mình, miệng mỉm cười nhè nhẹ tựa như không. 

“Này thỏ ngốc, tôi có hẹn tập bóng rổ rồi, không đi hội chợ được.” 

Giang Tâm ngước lên, ánh nhìn thoáng buồn, đôi mắt cụp xuống, nhưng ngay lập tức lại cười rồi gật đậu một cách dứt khoát..

“Được thôi, tôi đi một mình vậy! Cậu tập cẩn thận nhé, không có tôi canh chừng thì đừng nhảy cao quá, ngã là tôi không kịp chạy đến đỡ đâu nha!” 

Cậu nói, giọng điệu nửa đùa nửa thật, ánh mắt lấp lánh vẻ quan tâm. Vương Phong Huyền nhìn cậu, lòng hắn thầm nghĩ: “Đồ thỏ ngốc, cậu quyết tâm thêm một câu là được mà!” nhưng miệng chỉ đáp ngắn gọn “ đi đây” rồi quay bước, từng bước chân dần nhanh hơn, như muốn giấu đi chút tiếc nuối vừa thoáng qua trong lòng.

Và rồi, Giang Tâm cũng không buồn ghé qua hội chợ. Cậu về nhà, quyết dồn mọi nỗi buồn và sự hụt hẫng vào bài tập toán, tiếng bút lướt nhanh trên trang giấy nhưng lòng cậu lại chùng xuống. Đêm nay phải mau kết thúc đi, đến ngày mai mọi chuyện sẽ lại khác. Giang Tâm tự mình an ủi rồi tiếp tục “chinh phục” thêm vài trang bài tập Toán nâng cao tại các trang gần cuối quyển ôn tập.

Bỗng, tiếng điện thoại vang lên, cuộc gọi WeChat hiện tên “Vương tài phiệt” - một chiếc tên ngố tàu nhưng trọng lượng phải bằng chục chiếc bánh mì hạnh nhân mà Giang Tâm yêu thích. Cậu bỏ bút xuống, bắt máy ngay lập tức liền nghe thấy giọng Vương Phong Huyền, dường như đang đi dạo, tiếng thở nhẹ nhàng.

“Thỏ ngốc, tôi vừa tập xong.” 

“... Ừm..”

“Nếu cậu chưa đi hội chợ thì -”

“ Tôi chưa đi!!! Tôi ra ngay, cậu chờ tôi, chỉ 10 phút thôi! À không, 8 phút. Tôi tới ngay!”

Giang Tâm cắt ngang lời hắn, giọng nói đầy phấn khích, vội tắt điện thoại, không thèm dọn sách vở, vớ ngay chiếc áo khoác, vụt chạy ra cửa, như chú thỏ đang đuổi theo ánh trăng sáng.

Hội chợ cuối xuân lung linh sắc màu, ánh đèn lồng đủ kiểu dáng, đủ kích cỡ phản chiếu trên mặt hồ phẳng lặng, tạo nên một khung cảnh huyền ảo. Giang Tâm chạy bộ đến nơi, thở hổn hển, thấy Vương Phong Huyền đang ngồi trên ghế đá cạnh bờ hồ, chăm chú vẽ. Hắn mặc bộ đồ thể dục bóng rổ màu xanh nhạt, trông khỏe khoắn, gương mặt thì lạnh lùng lại đẹp trai, mái tóc ngắn gọn gàng toát lên vẻ thanh xuân tươi trẻ, như một bức tranh sống động giữa đêm xuân lãng mạn. Vương Phong Huyền đang tô bóng cho bức tranh cảnh hồ lung linh bởi ánh đèn của hội chợ phản chiếu. Bức tranh hoàn thiện, nét bút mềm mại, như kể một câu chuyện đêm đầy cảm xúc.

Giang Tâm đi chậm lại, bước chân nhẹ nhàng, lén nhìn qua từ phía sau vai hắn. 

“Cậu vẽ đẹp thế bạn học Vương! Thế mà cậu toàn giấu tôi, keo kiệt ghê!” 

Cậu khen, giọng trêu chọc. Vương Phong Huyền nhíu mày, vội vàng cất tranh vào túi, đứng dậy, lẩm bẩm: “Cậu ồn quá” rồi bước đi trước, như muốn đi thật nhanh, tránh để bị phát hiện đôi tai đã ửng đỏ của mình trước lời khen như có như không của ai kia. Chuyến đi dạo hội chợ cùng Giang Tâm cũng bắt đầu, cả hai cùng nhau dạo qua các gian hàng, Giang Tâm thì như đạt được ý nguyện, gương mặt có chút trẻ con lại hồ hởi, phấn khích, đặc biệt với Vương Phong Huyền, ánh mắt vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường ngày, nhưng ẩn chứa một sự vui vẻ khó tả.

Giang Tâm líu lo không ngừng, như chú chim mùa xuân đang hót líu lo: “Cậu tập mệt không? Đói không? Muốn uống gì, tôi mua cho! Trà sữa hả, hay tối rồi thì nước ép?” Vương Phong Huyền đều đáp lời nhưng ngắn gọn đến khó tả: “Không mệt.” “Đã ăn nhẹ.” “Buổi tối chỉ uống nước lọc.” Giang Tâm phồng má, nhưng vẫn cười tươi, như chẳng bận tâm đến những câu trả lời cụt lủn ấy.

Tại gian hàng lưu niệm, Giang Tâm chăm chú lựa chọn, đôi mắt sáng rực khi thấy một cây bút chì có khắc hoa văn lạ mắt, được gắn thêm một đai vải đan để móc vào sổ tay. 

“Đẹp quá đi! Tôi đặc biệt thích sưu tầm những thứ nhỏ nhắn, dễ thương thế này. Đây này bạn học Vương, tặng cậu nhé, nhớ giữ cẩn thận, không tôi giận đấy!”

Cậu chìa cây bút ra, ánh mắt lấp lánh sự chân thành. Vương Phong Huyền im lặng nhìn cây bút trên tay Giang Tâm, chậm rãi nhận lấy, khi đã cầm trên tay, hắn lại nhìn cây bút thêm chăm chú hơn, như muốn ghi nhớ từng hoa văn nhỏ, đặc biệt hơn là khắc ghi món quà tinh tế và đầy tình cảm từ người nọ. Sau đó, hắn nhẹ nhàng lấy quyển sổ vẽ yêu thích của mình từ trong túi đeo ra, móc cây bút vào thật ngay ngắn rồi cất gọn vào như trước. Từng cử chỉ nhẹ nhàng và nâng niu ấy của hắn làm Giang Tâm có chút sững sờ, chợt nghĩ “Ái chà, cậu ấy có thể thật nhẹ nhàng với những gì mình yêu thích nhỉ?” 

“Cảm ơn nhé, thỏ con.”

Vương Phong Huyền ngước lên, ánh mắt sâu thẳm lại thoáng nét dịu dàng, nhìn thẳng vào Giang Tâm, miệng khẽ mỉm cười nhẹ, giọng trầm ấm cất lên nói cảm ơn làm Giang Tâm thêm ngơ ngác, trái tim trong lồng n.g.ự.c cậu liền đập thình thịch.

“Cậu ta cười rồi!”

Cậu đứng lặng, như chú thỏ nhỏ bị ánh trăng làm choáng váng, tới khi Vương Phong Huyền bước sang gian hàng kế bên, cậu mới lật đật chạy theo.

Trên đường về, Vương Phong Huyền chở Giang Tâm bằng xe đạp, gió xuân mát rượi lùa qua, như thì thầm những câu chuyện đêm khuya. Giang Tâm ngồi phía sau, giọng nói rộn ràng

“Cậu thích vẽ từ khi nào thế?”

Vương Phong Huyền đạp xe chậm lại, giọng cộc lốc.

“Từ cấp 2.” 

“Thế ư? Vậy chắc là tranh cậu vẽ sẽ nhiều lắm đấy!” 

Vương Phong Huyền liếc mắt ra mặt hồ tĩnh lặng chỉ gợn sóng nhè nhẹ, giọng trầm hơn như ẩn chứa những lời tâm sự khó thốt thành lời.

“Bị xé đi nhiều rồi.” 

Giang Tâm liền nhăn mày, giọng pha lẫn sự phẫn nộ.

“Sao chứ? Ai lại làm thế với cậu?” 

“Bố tôi.”

“Ông ấy không thích tôi vẽ.”

“...”

“Các bức tranh tôi vẽ có ông ấy, ông ấy đều xé đi.” 

Giang Tâm im lặng, cảm thấy bản thân không biết nên đáp lại như thế nào. Cứ thế đưa mắt hướng ra hàng cây xanh đang rì rào đón gió, chậm rãi cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của người ngồi phía trước.

~~~~~

Phong Huyền: [ vừa thêm 1 bánh mì hạnh nhân vào kho lương thực của Giang Tâm]

Giang Tâm: He… he… he…

Phong Huyền: [ vừa thêm 2 bánh mì hạnh nhân vào kho lương thực của Giang Tâm]

Giang Tâm: Ha... ha… ha…

Phong Huyền: [ vừa thêm 3 bánh mì hạnh nhân vào kho lương thực của Giang Tâm]

Giang Tâm: Há… há… há

Nơi Gió Dừng Chân

8