Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh

Chương 145: Không Biết Sợ Hãi

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Minh Thanh nói: "Không phải trong nhà có chuyện, mà là nhà Ngô Minh có chuyện. Ông nội cậu ấy đánh xe đụng phải người ta, người ta ăn vạ Ngô Minh, mở miệng đã đòi năm lạng bạc. Bây giờ đang đổ ở nhà họ Ngô đòi tiền! Con bé Ngô Ninh chạy đến cầu cứu, chú thím không có nhà, Tuyết Hàm lấy tiền của mình ra, lại mượn của cháu số còn lại cho đủ năm lạng đưa cho Ngô Ninh, bảo con bé mang về trước. Em gái bảo cháu ở cửa đợi hai người."

Trúc Lan sẽ không đơn thuần nghĩ đây là tai nạn. Mắt thấy còn mấy ngày nữa là viện thí, chuyện này quá trùng hợp. Nàng nói với Minh Thanh: "Lát nữa thím sẽ trả tiền cho cháu."

Lại nói với Chu Thư Nhân: "Chúng ta cũng qua đó xem sao!"

Cơ hội đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết đã đến tận cửa!

Chu Thư Nhân cúi đầu nhìn quần áo: "Năm lạng bạc mang qua đó, dù họ không bỏ qua cũng sẽ không động thủ gây khó dễ. Chúng ta thay bộ quần áo khác rồi hãy qua."

Lại nói với Minh Thanh: "Nhà Triệu Bột cháu cũng đã từng qua. Cháu đi xem Triệu Bột có nhà không, nếu có thì dẫn đến nhà họ Ngô. Địa chỉ nhà họ Ngô cháu biết rồi."

Minh Thanh: "Vậy cháu đi nhà Triệu Bột ngay đây."

Trúc Lan và Chu Thư Nhân về sân. Tuyết Hàm đang đợi trong sân. Trúc Lan nói: "Mẹ biết cả rồi, không sao đâu, con đừng lo. Lát nữa mẹ không có nhà thì khóa cửa lại, các con ở nhà đợi."

Tuyết Hàm thấy cha mẹ đã về, yên tâm hẳn: "Vâng ạ."

Trúc Lan và Chu Thư Nhân lấy ra bộ quần áo tốt nhất để thay. Trúc Lan cũng đem những món trang sức vẫn luôn không đeo như trâm cài, vòng tay, bông tai ra đeo cả lên.

Chu Thư Nhân ngồi một bên nhìn, đáy mắt kinh diễm. Nếu không phải thời cơ không đúng, chàng đã muốn tiến lên vuốt ve rồi.

Hai người Trúc Lan lại mang theo hai mươi lạng bạc.

Nhà họ Ngô cách nhà Trúc Lan có chút khoảng cách. Khi đến nơi, những người vây xem náo nhiệt đã đi rồi, nhưng gia đình người ăn vạ vẫn chưa rời đi.

Đến cửa, Trúc Lan nhìn thấy cỗ xe ngựa liền "di" một tiếng: "Xe ngựa này có chút quen mắt."

Chu Thư Nhân cẩn thận nhìn vài lần: "Đã gặp qua tự nhiên sẽ quen mắt."

Trúc Lan mở to mắt: "Đây không phải là xe ngựa của nhà họ Thi đến nhà Vương lão tứ sao? Sao xe ngựa lại đậu ở đây?"

Chu Thư Nhân đáy mắt nghiền ngẫm: "Có ý tứ, vào xem sao."

Nhà họ Ngô là một tiểu viện thuê, một tháng một trăm năm mươi văn tiền. Vốn dĩ nhà họ Ngô ở đông thành, có hai gian phòng bán cũng không được bao nhiêu tiền. Vì muốn có một hoàn cảnh tốt hơn và có thể kiếm được nhiều việc làm hơn nên mới dọn đến bên này.

Sân không lớn, tổng cộng ba gian phòng, còn có một nhà bếp nhỏ. Mọi người đều tụ tập ở phòng chính. Trúc Lan không cẩn thận đếm, trong phòng đầy người. Trúc Lan liếc mắt một cái đã thấy Vương Như. Vương Như ăn mặc như tiểu thư nhà giàu, đứng giữa đám đông có chút như hạc giữa bầy gà.

Ngô Lý thị nhìn thấy Trúc Lan và Chu Thư Nhân, vội ra đón, giọng có chút khàn khàn: "Hai vị sao lại đến đây?"

Trúc Lan vừa thấy Ngô Lý thị đã khóc, vốn đã ngoài năm mươi tuổi, quanh năm lao động trông như sáu mươi. Hôm nay một phen này lại càng già nua hơn. "Vừa rồi Ngô Ninh đến nhà tôi, chúng tôi không có nhà, về nghe nói nên tự nhiên phải đến xem. Không phải đã cầm bạc rồi sao, sao còn chưa đi?"

Ngô Lý thị tức giận, rõ ràng là bắt nạt người. "Họ lại tăng giá, đòi mười lạng bạc."

Trúc Lan và Chu Thư Nhân liếc nhau, quả nhiên không phải là ăn vạ đơn giản. "Chúng ta vào xem sao."

Ngô Lý thị thật sự không còn cách nào khác. Gốc gác của họ ở đông thành, nhưng đông thành nghèo, dù có họ hàng cũng không giúp được gì. Cho nên mới mặt dày đi vay tiền nhà họ Chu. Tiền mượn được rồi nhưng vẫn không giải quyết được. Bà có chút giống như người sắp c.h.ế.t vớ được cọng rơm cứu mạng, nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu thái thái. Bà không hy vọng chuyện này ảnh hưởng đến kỳ thi viện thí của cháu trai, cháu trai cả là hy vọng của cả nhà.

Trúc Lan đỡ Ngô Lý thị vào sảnh chính. Mọi người trong sảnh đều nhìn về phía vợ chồng Trúc Lan, đặc biệt là ánh mắt như gặp ma của Vương Như, càng thêm nổi bật.

Vương Như đồng tử co rút, Chu Dương thị sao lại ở Bình Châu, lại còn ăn mặc như một phú thái thái? Một thân khí chất so với những vị quan thái thái nàng từng gặp càng giống hơn. Sau khi bị nhốt trong nhà hơn hai tháng, tin tức bế tắc, nhà họ Chu đã xảy ra chuyện gì?

Một cảm giác sợ hãi không tên khiến nàng hoàn toàn hoảng loạn. Tuy tình tiết trong tiểu thuyết ngày càng mơ hồ, nhưng vợ chồng già nhà họ Chu chưa từng ra khỏi thôn, tại sao lại xuất hiện ở Bình Châu?

Trúc Lan không để ý đến Vương Như, đỡ Ngô Lý thị ngồi xuống.

Chu Thư Nhân cũng nói chuyện với Ngô Minh, đơn giản tìm hiểu sự tình. Ngô Minh nói không thẳng thắn, nhưng Chu Thư Nhân cũng lĩnh hội được, cùng với phỏng đoán của chàng không sai biệt lắm. Có người không hy vọng Ngô Minh thi đỗ tú tài, thậm chí không hy vọng Ngô Minh tiếp tục con đường khoa cử.

Ngô Minh mặt mày u ám. Giết người cùng lắm chỉ là đầu rơi xuống đất. Tính kế đến cả ông nội cậu, còn bức bách gia đình cậu. Nếu không quen biết nhà họ Chu, cậu không nơi nương tựa chỉ có thể bị bắt nạt, áp chế.

Chu Thư Nhân và Trúc Lan ăn mặc sang trọng, Trúc Lan lại đặc biệt giống quan thái thái. Nhất thời cả nhà người ăn vạ trong lòng đều có chút sợ hãi.

Trúc Lan xem rõ ràng, trong lòng đã hiểu. Nếu gia thế vững chắc sẽ không sợ hãi họ, cũng sẽ không dùng kế sách cấp thấp như vậy. Trong lòng đã nắm chắc, việc này dễ giải quyết.

Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh

Chương 145: Không Biết Sợ Hãi