Trúc Lan và Chu Thư Nhân tìm chỗ ngồi xuống, cả hai đều không mở miệng, vững vàng ngồi yên.
Vương Như đã bình tĩnh trở lại. Bây giờ không phải là lúc nghĩ xem tại sao vợ chồng già nhà họ Chu lại ở Bình Châu. Trong lòng nàng nhanh chóng tính toán, không thể để nhà họ Chu giúp Ngô Minh giải quyết chuyện này được, mục đích nàng đến Bình Châu không thể để nhà họ Chu nẫng tay trên.
Trong ấn tượng mơ hồ của nàng, Ngô Minh là một thiếu niên trắc trở, ông nội gặp chuyện bị lừa bịp tống tiền, bỏ lỡ kỳ thi viện thí, bà nội lại qua đời, sau này lại một đường vượt mọi chông gai trở thành nhất phẩm đại lão. Chu Tuyết Hàm gả cho nam chính cả đời thuận lợi, một phần lớn là nhờ kết bái chị em với Ngô Ninh, từ đó được Ngô Minh che chở và giúp đỡ về sau.
Vốn dĩ nàng không định trêu chọc Ngô Minh, hoàn toàn là vì Ngô Minh là một kẻ tàn nhẫn độc ác. Nhưng Thi Khanh không ngừng áp bức, xem nàng như vật sở hữu, khiến nàng không thể không mạo hiểm.
Nàng đã sớm đến Bình Châu. Để đến được đây, nàng đã bị Thi Khanh moi đi không ít công thức. Vì không nhớ rõ dòng thời gian, chỉ mơ hồ nhớ rằng Ngô Minh không tham gia viện thí, nên khi đến Bình Châu tra ra Ngô Minh đỗ đầu phủ thí, nàng rất dễ dàng tra được chỗ ở. Vì muốn "đưa than ngày tuyết", biến Ngô Minh thành chỗ dựa của mình để hoàn toàn thoát khỏi Thi Khanh, mấy ngày nay nàng đã luôn theo dõi ông nội của Ngô Minh, đến mức nàng cũng sắp mất kiên nhẫn thì cuối cùng đã xảy ra chuyện.
Chỉ là, Vương Như nhìn khuôn mặt vô cảm của Ngô Minh, nàng nói lấy bạc giải quyết, Ngô Minh ngược lại càng thêm phòng bị nàng!
Ánh mắt Trúc Lan vẫn luôn chú ý đến Vương Như. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Vương Như này có vấn đề. Nàng hồi tưởng lại tình tiết truyện, thật sự không có ấn tượng gì về Ngô Minh. Sớm biết vậy đã không xem lướt, dù không thích cũng cố nén xem cho xong!
Nhưng mà, từ lúc Vương Như xuất hiện, kết hợp với sự nể trọng của Chu Thư Nhân đối với Ngô Minh, không lẽ Ngô Minh chính là đại lão tương lai sao? Trúc Lan cảm thấy mình đã đoán ra chân tướng!
Trúc Lan một chút cũng không biết, đôi cánh của nàng và Chu Thư Nhân quá cứng, tình tiết đã hoàn toàn sụp đổ, còn khiến Vương Như bị dồn vào đường cùng mà trêu chọc một người chưa bao giờ bị trêu chọc trong tiểu thuyết.
Vương Như cũng mặc kệ có làm Ngô Minh nghi ngờ hay không, nàng không thể để nhà họ Chu có được cơ hội. Nàng cầm túi tiền tiến lên một bước, nói với đám người ăn vạ: "Ở đây có hai mươi lạng bạc, cầm lấy rồi đi nhanh đi."
Trúc Lan và Chu Thư Nhân: "..."
Ngô Minh: "..."
Cô nương này là ai? Mục đích của cô ta là gì? Lại còn đầu óc có vấn đề nữa, người ta đòi mười lạng, cô ta thế mà lại đưa gấp đôi?
Mục đích của đám người ăn vạ là nhắm vào Ngô Minh, nhưng có bạc không lấy là đồ ngốc. Họ nhanh nhẹn nhận tiền nhưng vẫn không có ý định rời đi.
Trúc Lan trừng mắt nhìn Vương Như, yên lặng xem kịch.
Vương Như nói giọng tàn khốc: "Cầm tiền rồi còn không đi, chờ báo quan sao?"
Trúc Lan: "..."
Nàng thật sự rất muốn cười. Tưởng thời cổ đại cũng giống như hiện đại, báo án là cảnh sát đến ngay sao?
Biểu cảm của mọi người trong sảnh chính đều rất kỳ quặc. Vương Như lại không tự biết, cho rằng mình đã trấn trụ được họ. Một chút cũng không biết người trong phòng đã xem nàng như kẻ đầu óc không minh mẫn.
Ánh mắt của đám người ăn vạ dừng lại trên người Trúc Lan và Chu Thư Nhân, đây mới là người họ nên chú ý.
Ngô Minh hít sâu một hơi, nói với Vương Như: "Cô nương, chúng ta chưa từng gặp mặt, cô đột nhiên vào đây nhúng tay vào chuyện nhà chúng tôi, Ngô mỗ không biết cô nương tính kế điều gì. Ngô gia chỉ là một gia đình bình dân, không có gì để tính kế cả. Xin cô nương cứ vậy mà rời đi."
Còn về hai mươi lạng bạc kia không phải hắn đưa, hắn không thèm quan tâm. Hắn bây giờ chỉ muốn tống khứ cô nương đầu óc có vấn đề này đi cho nhanh. Hắn sợ hãi, hắn đã đến tuổi làm mai, trong đầu không khỏi nảy sinh thuyết âm mưu, không phải là nhà ai đó đã nhắm trúng hắn, muốn đem cô nương ngốc này gả cho hắn đấy chứ!
Vương Như chột dạ, sợ bị Ngô Minh nhìn thấu tâm tư. Người này tâm trí không phải dạng vừa, ghét nhất là bị tính kế. Nàng lại không cam lòng rời đi. "Ta muốn giúp ngươi."
Ngô Minh: "... Xin cô nương rời đi."
Đừng dọa hắn, thật đấy, bây giờ sống lưng hắn toàn là mồ hôi lạnh. Thà cả đời có lỗi với cha mẹ không lấy vợ, cũng không muốn dính líu đến kẻ đầu óc có vấn đề!
Trúc Lan cầm khăn tay che miệng, nàng sắp không nén được nụ cười rồi, trong bụng cười đến quặn cả ruột. Nhìn xem, đã dọa Ngô Minh đến mức nào, đừng để lại di chứng sợ phụ nữ đấy nhé.
Chu Thư Nhân nghiêng người che cho Trúc Lan. Ánh mắt chàng dừng lại trên những ngón tay mượt mà của Trúc Lan, tâm thần có chút bay bổng. Sao lại không phải là ở nhà nhỉ, thật muốn nắm lấy!
Vương Như trong lòng khó chịu. Sao nàng làm gì cũng không thuận lợi vậy? Giúp đỡ mà người ta cũng không cần, hận không thể cách xa nàng tám mét. Nàng cắn răng nhưng lại không dám đắc tội Ngô Minh, người này chính là kẻ tàn nhẫn độc ác, thủ đoạn rất tàn bạo, năm đó những kẻ hại hắn không một ai có kết cục tốt. Nhưng để nhà họ Chu được lợi, nàng không cam lòng. "Không cho ta giúp, ngươi chỉ trông vào họ sao?"
Trúc Lan thấy nàng ta chỉ vào mình và Chu Thư Nhân, liền biết ý đồ của Vương Như, là muốn không ai được yên ổn.
Ngô Minh nhíu mày. Hắn quả thật cần dựa vào Chu thúc. Gia thế của Chu thúc không rõ, nhưng năng lực kết giao bạn bè của ông khiến hắn bội phục. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt méo mó của cô nương kia, hắn càng thêm chán ghét. "Đây là chuyện của Ngô mỗ, không liên quan đến người ngoài như cô."
Chu Thư Nhân nhướng mày, Ngô Minh này thật biết ngụy trang. Giọng điệu lạnh lùng như vậy, đây là nổi giận rồi!