Chu Thư Nhân đến phòng bên gõ cửa. Đợi Khương Thăng ra, ông mặt đen sì đưa chăn và tã vải cho con rể: “Các con và Tuyết Mai vẫn ổn chứ?”
Khương Thăng trong lòng run lên, tâm trạng của cha vợ thật không tốt. Nhớ lại vẻ mặt mệt mỏi của mẹ vợ, anh hiểu tại sao cha vợ lại giận cá c.h.é.m thớt mình. “Các con và Tuyết Mai đều ổn ạ. Cha, người và mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi sớm đi!”
Chu Thư Nhân “ừ” một tiếng, quay người trở về phòng. Vào nhà vừa thấy Trúc Lan đã ngủ.
Chu Thư Nhân thổi tắt nến lên giường đất, sờ sờ véo mũi Trúc Lan, oán niệm nói: “Thật sự coi con cái nhà họ Chu như con ruột à!”
Trúc Lan hô hấp không thuận, vỗ tay Chu Thư Nhân ra, mơ màng lẩm bẩm: “Đừng quậy.”
Chu Thư Nhân khẽ cười một tiếng, ôm chặt Trúc Lan. Người này, đôi khi tâm thật sự quá mềm.
Ngày hôm sau, Trúc Lan dậy nhưng không muốn rời giường. Lúc tỉnh dậy, bữa sáng đã được làm xong. Chân Trúc Lan có chút không thoải mái, ngày hôm qua đứng hơi lâu, một canh giờ rưỡi là ba tiếng đồng hồ!
Bữa sáng Lý thị nấu cháo, rán bánh ngô, chưng canh trứng, xào hai món rau xanh. Sau bữa sáng, dầu muối tương giấm mang từ Bình Châu về cũng đã hết.
Tuyết Mai nghỉ ngơi cả đêm, buổi sáng uống cháo xong ăn liền năm quả trứng gà luộc. Sữa của Tuyết Mai tốt, tình trạng của hai thằng nhóc cũng không tồi.
Trúc Lan ngồi một bên vừa thay tã cho con vừa hỏi: “Hai thằng nhóc này đã đủ chín tháng chưa!”
Tuyết Mai thật sự chưa từng tính, trong lòng tính toán một lát: “Mẹ, đã đủ chín tháng rồi ạ.”
Trúc Lan yên tâm, bà không phải mê tín, mà là trong ký ức của nguyên thân, niềm tin dân gian “bảy tháng thì sống, tám tháng thì không ” rất chuẩn.
Tuyết Mai cắn khóe miệng: “Mẹ, con không nghĩ chúng nó sẽ vội vàng ra đời như vậy. Hôm qua đã vất vả cho mẹ.”
Trúc Lan cười: “Chúng nó cũng biết chọn ngày, hai đứa đều là có phúc khí.”
Tuyết Mai trong lòng nghĩ hai thằng nhóc đúng là có phúc khí. Con sinh ở nhà mẹ đẻ, lòng nàng vững chắc, có mẹ bên cạnh, nàng đặc biệt an tâm. Đối với tướng công, nàng lại không tin tưởng như vậy. Đừng nhìn tướng công bề ngoài rất ổn định, nàng sinh con lần nào tướng công cũng hoảng thực sự. Lần này lại là hai đứa, nếu nàng thật sự sinh ở nhà, còn không biết sẽ loạn thành cái dạng gì!
Trúc Lan đặt đứa trẻ xuống, bà cũng không dám dùng sức, tay chân nhẹ nhàng. Hai đứa trẻ này quá nhỏ. “Ở cữ thì cứ an tâm ở nhà làm. Nếu ta đi rồi, còn có nhà nhị ca con ở lại. Có nhị tẩu con chăm sóc, ta cũng có thể yên tâm một chút.”
Tuyết Mai nháy mắt: “Nhị ca ở lại quê không về sao ạ?”
Trúc Lan gật đầu: “Ừ, sắp đến mùa thu hoạch rồi, nó trở về xem xét. Khương Thăng chỉ cần chăm sóc hai mươi mẫu đất ở thôn Chu gia là được. Khương Thăng cũng có thể chăm sóc con tốt hơn.”
Tuyết Mai cũng không ngờ mình sẽ lại mang thai. Vốn dĩ nên là họ trông coi đất đai của nhà mẹ đẻ. “Nếu con không mang thai thì tốt rồi, nhà nhị ca cũng không cần phải cố ý ở lại.”
Trúc Lan cười nói: “Con không mang thai, cha con cũng sẽ bảo nhị ca con trở về.”
Tuyết Mai thật ra chỉ là một phương diện. Chu Thư Nhân sắp xếp mấy người con trai như vậy, còn có rất nhiều ý định thử thách khả năng tự mình quản lý của lão Nhị và Xương Liêm.
Tuyết Mai cảm thấy có chuyện. Hôm qua tuy nàng không thấy mấy chị dâu, nhưng sáng sớm nàng ở trong phòng cũng nghe thấy một ít động tĩnh. Nhị tẩu và em dâu đối với đại tẩu thật thân thiết. Nàng chưa quên sự kiêu ngạo trên người em dâu. Nhưng nàng là con gái đã gả đi, sinh con ở nhà mẹ đẻ đã đủ phiền mẹ rồi, nàng vẫn là đừng hỏi đừng xen vào thì hơn.
Trúc Lan ra khỏi phòng, Khương Thăng đón trước: “Mẹ, cha phải về thôn Chu gia, con cũng cùng về lấy đồ dùng cho con.”
Trúc Lan nói: “Đi đi, Tuyết Mai và các con có ta trông rồi.”
Khương Thăng hành lễ nói: “Cảm ơn mẹ.”
Trúc Lan đợi Chu Thư Nhân dẫn theo Chu lão đại và Khương Thăng đi rồi, gọi lão Nhị đến: “Con đưa Lữ lão gia tử về huyện, trở về mua sắm đủ những thứ trong nhà thiếu. Ta lát nữa sẽ viết danh sách cho con, con cứ theo đó mà mua là được.”
Chu lão nhị: “Mẹ, vậy con đi đóng xe trước.”
“Được, lát nữa qua lấy danh sách.”
“Vâng ạ!”
Trúc Lan cầm bút suy nghĩ, trong nhà thiếu đồ thật không ít. Con gái ở nhà ở cữ, chân giò, đậu nành, cá trích đều phải mua. Những thứ này hầm canh xuống sữa. Gia dụng dầu muối tương giấm, gạo kê, gạo, bột mì đều phải mua. Thịt heo sườn cũng phải mua một ít, gà quay, thịt kho cũng phải mua. Quan trọng nhất là đồ cúng tảo mộ, vàng mã và rượu, còn có trái cây cũng phải mua một ít.
Tuy trái cây ở Đông Bắc không phải sơn lê thì cũng là sơn tra, không đặc biệt ngon, nhưng cũng hơn là không có.
Trúc Lan một bên nghĩ một bên viết, lặt vặt viết đầy một trang giấy. Chữ của Trúc Lan nhỏ, cẩn thận đếm đếm phải mua mười lăm mười sáu loại.
Chu lão nhị trở về cầm danh sách xem qua, trời ơi thật không ít. “Mẹ, vậy con đi đây.”
“Ừ.”
Chu lão nhị đưa Lữ lão gia tử đi rồi, mấy nàng dâu nhà họ Chu, Lý thị về nhà mẹ đẻ, Triệu thị đang thu dọn hành lý của phòng hai. Lần này trở về hành lý của phòng hai là nhiều nhất, họ phải ở lại quê nhà. Thực ra cũng không mang nhiều đồ về, chủ yếu là quần áo và chăn, trong dinh thự không thiếu thứ gì.
Trúc Lan chuẩn bị đem số vải bông mịn còn lại may thành áo nhỏ. Đổng thị gõ cửa vào: “Mẹ.”
Trúc Lan ra hiệu cho Đổng thị ngồi: “Ta biết ý đồ của con. Ngày mai phải tảo mộ, hậu thiên con và Xương Liêm về nhà mẹ đẻ ở một thời gian.”
Đổng thị vui mừng: “Vâng ạ!”
Nàng chỉ là muốn về nhà mẹ đẻ xem thử, mẹ chồng lại cho phép nàng trở về ở một thời gian. Chỉ cần không dẫm vào giới hạn của mẹ chồng, mẹ chồng đối với mấy nàng dâu vẫn là khoan dung.
Đổng thị cầm lấy mảnh vải: “Mẹ, con giúp người may.”
“Không cần, con đi xem đại tỷ của con đi, có việc thì gọi ta.”
Đổng thị buông mảnh vải xuống: “Vâng ạ.”
Trúc Lan kim chỉ nhanh nhẹn, đợi Khương Thăng đánh xe bò trở về, bà đã may xong quần áo. Trúc Lan rất hài lòng với việc Khương Thăng giặt tã cho con. Không nói đến thời cổ đại, ngay cả thời hiện đại cũng có không ít đàn ông không thèm động tay. Bà cứ ngỡ thời cổ đại có một Chu lão nhị đã rất hiếm có, không ngờ Khương Thăng cũng không chê, đặc biệt Khương Thăng còn là tú tài, điều này lại càng hiếm có.
Bốn người con trai nhà họ Chu, Chu lão đại không phải là người chủ động, Lý thị sai khiến thì có thể làm, vẫn là làm sau lưng người khác. Chu lão nhị là hoàn toàn không để tâm. Còn về Xương Liêm, Trúc Lan không cần phải cược, Xương Liêm tuyệt đối sẽ không động một ngón tay. Xương Trí, Trúc Lan thật sự không nói chắc được, thằng nhóc này để tâm đến chuyện gì thì thật sự để tâm, không để tâm thì một chút cũng không quan tâm.
Khương Thăng dọn hết đồ dùng của con vào phòng, thấy mẹ vợ cầm chậu muốn giặt quần áo cho con, vội đưa tay ra: “Mẹ, giao cho con là được.”
Anh cũng không dám làm phiền mẹ vợ, sắc mặt của cha vợ thật đáng sợ, sợ đến mức tối qua anh nghỉ ngơi đều mở mắt.
Bây giờ cha vợ đã thành cử nhân, sau này nói không chừng sẽ làm quan. Anh là thật sự hơi sợ!
Trúc Lan nhìn Khương Thăng bưng chậu đi, im lặng, hôm qua Chu Thư Nhân nhất định đã dọa Khương Thăng.
Khương Thăng là một người cần mẫn cũng là một người sạch sẽ. Trúc Lan ngồi trên ghế nhìn Khương Thăng giặt quần áo. Khương Thăng giặt rất cẩn thận, bà giặt quần áo cũng không giặt ba lần. Bà quen giặt hai lần rồi xả ba lần nước, Khương Thăng là giặt ba lần xả ba lần nước.
Nửa canh giờ sau, Chu lão nhị trở về. Những thứ cần mua trong nhà đều đã mua đủ. Chu lão nhị cũng không mua quá nhiều, cha mẹ nói sẽ để lại một chiếc xe ngựa ở quê. Có xe ngựa, anh đi huyện cũng tiện, thiếu cái gì thì đi huyện mua là được.