Ngày hôm sau, Minh Đằng phải đứng ăn cơm. Vừa về tối qua đã bị đánh. Ăn xong bữa sáng, dù m.ô.n.g Minh Đằng có đau cũng phải đi cưỡi ngựa. Ngay cả Minh Vân điềm đạm trong mắt cũng lóe lên ánh sáng.
Chu Thư Nhân những việc cần làm đều đã làm xong, đúng là không có việc gì. Khụ khụ, đương nhiên ông cũng sẽ không để Trúc Lan nói sai, có việc cũng đều đẩy đi.
Trúc Lan cứ ngỡ Xương Trí cũng sẽ hứng thú với việc cưỡi ngựa, kết quả, Xương Trí một chút cũng không để tâm. Ăn xong cơm liền bảo Chu lão nhị đóng xe ngựa trở về thôn Chu gia.
Trong nhà không có vườn rau, sân sau rất lớn. Chu Thư Nhân dẫn theo mấy đứa trẻ ra vườn rau cưỡi ngựa.
Ngựa mua vốn không phải là loại tốt, lại là chuyên dùng để kéo xe, tính tình rất hiền hòa, thân thiện với người. Lòng can đảm của bọn trẻ lại càng lớn hơn. Minh Vân biết cưỡi ngựa, cũng dám cưỡi ngựa chạy chậm, làm Trúc Lan tim đập thình thịch.
Cưỡi ngựa không chỉ con trai thích, mà con gái cũng thích. Trúc Lan học cưỡi ngựa cũng khá có thiên phú, ở nhà mẹ đẻ cùng Chu Thư Nhân học, Trúc Lan ôm hai đứa cháu gái cưỡi một lúc.
Đôi mắt Tuyết Hàm sáng lấp lánh: “Mẹ, con cũng muốn học.”
Trúc Lan không cảm thấy con gái học cưỡi ngựa không tốt. Con gái học cưỡi ngựa, sau này thật sự có chuyện gì ít nhất có thể cưỡi ngựa chạy trốn. “Được thôi.”
Trúc Lan ôm con gái lên ngựa, dạy cô bé những yếu lĩnh. Thiên phú của Tuyết Hàm cũng không tồi, lá gan cũng lớn. Nắm vững yếu lĩnh liền muốn chạy.
Một buổi sáng, mấy đứa trẻ chơi đặc biệt vui vẻ.
Trúc Lan ngồi trên ghế nhìn bọn trẻ chơi, khóe miệng cong lên, thời cổ đại thật náo nhiệt, nơi nào cũng tràn đầy sức sống.
Chu Thư Nhân chơi cùng bọn trẻ một ngày, ngày thứ hai đi gặp bạn tốt trong huyện.
Trúc Lan cũng bận rộn với công việc trong tay. Ít hôm nữa, họ sẽ phải trở về Bình Châu.
Trúc Lan trước tiên may xong áo bông và giày nhỏ cho hai đứa trẻ, lại bảo Chu lão nhị thu không ít sản vật núi rừng về. Những sản vật núi rừng này muốn mang đi kinh thành ăn.
Sau đó Trúc Lan lại trở về thôn Chu gia một chuyến, về nhà mẹ đẻ thăm cha mẹ hai lần. Chỉ là không khí ở nhà mẹ đẻ có chút không tốt, ba đứa cháu trai của nhà họ Dương đều đang đi đánh trận. Chiến sự không kết thúc, lòng của nhà họ Dương vẫn luôn lo lắng. Chờ đợi mới là thứ giày vò người ta nhất.
Đợi Trúc Lan những người cần gặp đã gặp, những thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, đã tám ngày trôi qua.
Trong thời gian đó, Trúc Lan và Chu Thư Nhân đã đến nhà Huyện thái gia. Đổng Lâm thị cũng không đề cập đến việc Trúc Lan thu thập Đổng thị, vẫn đối xử với Trúc Lan rất nhiệt tình. Lễ vật Trúc Lan đến cửa hào phóng, quà đáp lễ của Đổng Lâm thị cũng hào phóng.
Chắc là nghe Đổng thị nói, bà thích da thú. Đổng Lâm thị đáp lễ đều là da thú, lại còn là loại thượng hạng, da hồ ly có đến hai tấm!
Đổng thị từ nhà mẹ đẻ trở về, Trúc Lan phát hiện Đổng thị so với trước kia càng hiểu chuyện hơn, cũng có thể nói, so với trước kia càng biết che giấu suy nghĩ của mình hơn.
Vào ngày thứ mười lăm ở cữ của Tuyết Mai, Trúc Lan và Chu Thư Nhân khởi hành trở về Bình Châu.
Trúc Lan đem khóa bạc của hai đứa trẻ đều cho Tuyết Mai. Lúc tắm cho con ba ngày tuổi, vì là song thai, Trúc Lan sợ giày vò đứa trẻ nên không làm. Đầy tháng là nhất định phải làm, Trúc Lan đem tiền đầy tháng của hai đứa trẻ đều cho Triệu thị, tiệc đầy tháng đưa cho Tuyết Mai là được.
Cuối cùng Trúc Lan để lại mười lăm lạng bạc cho Triệu thị, trong đó có tiền tiêu vặt của cả nhà bốn người họ, còn có một ít tiền gạo thóc gia dụng.
Trúc Lan và Chu Thư Nhân đi rồi, Ngọc Sương và Minh Thụy khóc đặc biệt lợi hại. Khương Đốc, Khương Mâu thì lại quen rồi, họ biết bà ngoại ông ngoại không phải là ông bà nội, cho nên chia xa là chuyện bình thường.
Nhưng Ngọc Sương và Minh Thụy thì không được. Tuy trước kia ông bà nội cũng đi xa, nhưng họ biết rất nhanh sẽ trở về. Lần này rời đi không biết mấy tháng mới có thể trở về!
Trúc Lan chua xót đồng thời, trong lòng nghĩ đều là những đứa trẻ tốt. Đợi xe ngựa đi xa, Trúc Lan không nghe thấy tiếng khóc mới mở mắt ra. Tiếng khóc nghe làm trong lòng bà cũng thấy khó chịu.
Trên đường trở về Bình Châu, Trúc Lan uể oải không có chút tinh thần nào. Trở lại nhà ở Bình Châu, Trúc Lan mới hồi phục lại.
Nhà họ Chu thiếu cả nhà lão Nhị, giống như thiếu đi không ít người. Trước kia phòng hai cũng không có nhiều cảm giác tồn tại, nhưng thật sự không ở nhà, cảm giác tồn tại lại có.
Đầu tiên chính là Chu lão đại, không có Chu lão nhị ở, chỉ có thể một mình anh bận rộn.
Tiếp theo là Đổng thị, không có Triệu thị giúp đỡ, Đổng thị phải gánh vác rất nhiều việc.
Sáng sớm hôm sau, Trúc Lan bảo Lý thị và Tuyết Hàm thu dọn hành lý, chuẩn bị khởi hành đi kinh thành.
Chu Thư Nhân đã tìm được đoàn xe, bảy ngày sau khởi hành, đã thông báo cho Triệu Bột và Ngô Minh. Lần này đi kinh thành thuê xe ngựa, Trúc Lan và Chu Thư Nhân không ngồi xe ngựa của nhà.
Một chiếc để lại cho Chu lão nhị ở quê, một chiếc để lại cho Xương Liêm dùng.
Lần này vào kinh Trúc Lan mang đồ không ít, sản vật núi rừng đã phải một xe, còn có đồ dùng, lễ vật nhận được cũng kiểm kê một ít mang lên. Lại chọn một ít cho Đổng thị cầm, sau này trong nhà nhân tình qua lại dùng đến. Lễ vật còn lại đều niêm phong trong rương khóa lại trong phòng, chìa khóa bà mang theo.
Thời cổ đại có một điểm rất tốt, đồ đạc của trưởng bối khóa lại, trừ phi là trộm cắp không ai dám mở.
Việc quan trọng nhất khi trở về Bình Châu là mua nô tài. Nơi mua nô tài ở Bình Châu thành ở phía đông thành. Trúc Lan trở về mới biết được, mấy ngày trước quan sai đã áp giải không ít nô tài đến.
Điều này phải nhắc đến cuộc đại thanh trừng của hoàng thượng. Ở mấy châu thành phía bắc, một phần ba quan viên bị g.i.ế.c không ít, còn lại đều bị tịch biên gia sản, lưu đày. Tài sản của những quan viên này bị sung công, nô tài cũng là một phần tài sản, tự nhiên cũng phải bán đi. Mỗi châu thành đều áp giải một ít đến bán.
Những nô tài nhà quan này rất nhiều thương nhân thích mua, vì có quy củ, kiến thức nhiều.
Tiếc là, vị hoàng đế của triều đại này là người tính toán đến tận xương tủy. Rõ ràng có thể bán hết ở một châu thành, lại cứ phải phân ra mấy châu thành. Bán cho nhiều người hơn, tự nhiên ai ra giá cao thì được, bạc kiếm được cũng nhiều.
Trúc Lan cũng rất động lòng, cũng không biết có may mắn mua được không, vì quá hot.
Hơn nữa bà biết có hơi chậm, những người tốt đều đã bị chọn đi rồi.
Trúc Lan và Chu Thư Nhân cùng đi. Trúc Lan nhìn những nô tài đang chờ bị bán, trong lòng không dễ chịu. Lại lần nữa tự nhủ, sinh tồn ở thời cổ đại nguy hiểm đến mức nào.
Người môi giới biết Trúc Lan yêu cầu cả gia đình, vui đến mắt đều híp lại. Mua cả gia đình nô tài là nhiều nhất. “Phu nhân, ngài đến có hơi chậm, những người tốt đều đã bị mua đi rồi. Chỉ còn lại một gia đình tuổi có hơi lớn, ngài xem thử.”
Trúc Lan đi theo người môi giới đến trong sân, điều kiện dừng chân thực ra cũng không tệ. Những nô tài đang chờ bị bán đều được thu dọn sạch sẽ gọn gàng. Trúc Lan nghĩ cũng phải, những người này đều là bạc, vì để bán được nhiều bạc hơn, cũng sẽ không quá khắt khe.
Trong sân đứng cả một gia đình tám người, vợ chồng già ngoài năm mươi tuổi, một đôi vợ chồng ngoài ba mươi tuổi, còn có bốn đứa trẻ, ba trai, lớn nhất gần hai mươi tuổi, nhỏ nhất tám tuổi, một bé gái mười tuổi.
Trúc Lan đánh giá cẩn thận, cả gia đình tóc tai không hề cẩu thả, đứng cũng đều ngay ngắn. Trúc Lan hiểu tại sao gia đình này lại bị còn lại. Hai người già tuổi quá lớn, không làm được việc gì, ở trong dinh thự lớn tuổi này cơ bản là dưỡng lão. Hơn nữa bà lão gầy yếu, trông sức khỏe không tốt. Bốn đứa trẻ, hai đứa nhỏ tuổi quá nhỏ, cũng không làm được việc gì. Gia đình này tự nhiên liền không ai muốn.