Trúc Lan ngồi trên xe ngựa, nhắm mắt nghĩ về mảnh đất ở Bình Cảng, nghĩ đến khoản lợi nhuận có thể thu về, tâm trạng nàng mới tốt lên một chút.
Về đến nhà, Dương Trúc Mộc hỏi: “Em và em rể cùng nhau ra ngoài, sao giờ chỉ có mình em về?”
Trúc Lan cởi áo choàng: “Có người mời Thư Nhân đến tửu lầu rồi. Anh cả, cha mẹ có phải sắp lên đường rồi không?”
Dương Trúc Mộc tính ngày: “Nhận được thư đã mười ngày rồi, chắc cũng sắp khởi hành.”
Trúc Lan ừ một tiếng, ngồi xuống rót trà uống mấy ngụm cho ấm người. Nàng thầm tính toán tiền bạc trong nhà. Trừ khoản đầu tư ở Bình Cảng, trong nhà còn chín nghìn bảy trăm lượng. Sau đó tiêu một ít, lão đại xử lý quà mừng đổi được hơn ba trăm lượng, Trúc Lan lại mua nhân sâm tốt nhất nên cũng tiêu hết. Hiện tại tiền mặt còn chín nghìn năm trăm lượng.
Lần này mua hai căn nhà cần bốn nghìn chín trăm lượng, cộng thêm tiền trà nước và phí sang tên, cũng gần năm nghìn hai trăm lượng. Mua nhà xong, còn lại bốn nghìn ba trăm lượng.
Trúc Lan vuốt ve chén trà, hy vọng sau khi thi Đình công bố kết quả, Chu Thư Nhân có thể đỗ cao, giá nhà ở Nam thành lại tăng thêm một chút. Nghĩ đến kim bảng đề danh, Trúc Lan lại một lần nữa chửi thầm Diêu Triết Dư. Hắn thật sự nghĩ hoàng đế không điều tra sao? Hoàng đế chắc chắn sẽ điều tra kỹ lưỡng các sĩ tử, chuyện hôm nay nhất định đã được ghi lại. Bọn họ thật sự không muốn dính dáng gì đến nam chủ!
Chỉ hy vọng Chu Thư Nhân đủ sức kéo xa khoảng cách với Diêu Triết Dư, nếu không thật khó nói có ảnh hưởng đến kỳ thi Đình hay không. Đừng để ngay cả vị trí á quân muôn năm cũng không giữ được!
Bây giờ Trúc Lan không hề cảm thấy vị trí thứ hai có gì không tốt, rõ ràng là rất tốt!
Trúc Lan trong lòng có chút bực tức, đặt mạnh chén trà xuống, dọa Dương Trúc Mộc giật nảy mình. Lúc nãy đâu có thấy em gái tức giận? À phải rồi, em gái là người rất giỏi che giấu cảm xúc. Trước đây ít gặp mặt em gái, bây giờ ngày nào cũng gặp, Dương Trúc Mộc phát hiện, nồi nào úp vung nấy, Chu Thư Nhân tâm cơ sâu, em gái cũng chẳng kém cạnh.
Thảo nào cha chẳng hề lo lắng cho em gái. Với một người em gái như vậy, thật sự không có gì phải lo!
Đôi khi ông còn nghĩ xấu, nếu em rể và em gái đối đầu nhau, không biết ai có thể tính kế được ai!
Trúc Lan ngẩng đầu lên: “Anh cả, anh vẫn còn ở đây à!”
Dương Trúc Mộc im lặng, thân hình ông đâu có nhỏ bé gì. “Anh định nói với em một tiếng, anh về nhà của Võ Xuân ở, cho nhà cửa có thêm hơi người, để cha mẹ đến không cảm thấy quá quạnh quẽ.”
Trúc Lan cạn lời. Đừng nói một mình anh cả, cho dù có thêm mười người, tám người nữa vào ở thì vẫn thấy quạnh quẽ. Hơn nữa, nàng cũng sợ anh cả ở một mình lại suy nghĩ lung tung. Khi ở một mình, người ta dễ nghĩ ngợi vẩn vơ, đặc biệt là hay nhớ lại những người, những chuyện làm lòng mình khó chịu.
Trúc Lan: “Anh cả, Minh Đằng rất thích anh. Cháu trai nhỏ của anh cũng không ở bên cạnh, hay là anh mang Minh Đằng qua ở cùng cho có thêm hơi người.”
Dương Trúc Mộc vui mừng. Đứa bé Minh Đằng này rất ồn ào, mà ông lại thích sự ồn ào, càng ồn ào càng có hơi người. “Được, mang Minh Đằng đi.”
Tuyết Hàm ôm cô cháu gái béo ú, nhìn Minh Đằng đang sững sờ.
Minh Đằng nhăn mặt bánh bao, cậu không muốn đi. Ở nhà có đồ ăn ngon, đồ chơi vui, nhà ở Tây thành có gì chứ, chẳng có gì cả!
Nhưng cậu không dám phản bác lời bà nội. Không cần mẹ dặn, cậu cũng biết lời bà nội nói là phải nghe!
Tuyết Hàm cong mắt cười tủm tỉm. Đợi Minh Đằng muốn bước vào mà không dám, Tuyết Hàm mới cúi xuống nói: “Chỉ là buổi tối qua đó ngủ thôi, chứ có phải bắt con ở nhà Tây thành cả ngày đâu.”
Mắt Minh Đằng sáng rực lên, cậu lon ton chạy vào: “Bà nội.”
Tai Trúc Lan rất thính, đã sớm biết Tuyết Hàm và mấy đứa trẻ đang ở ngoài cửa. Trúc Lan rất thích véo má phúng phính của Minh Đằng: “Cháu ngoan của bà!”
Minh Đằng thầm nghĩ, anh cả không ở bên cạnh thật tốt, không ai quản cậu, bà nội cũng thương cậu nhất. Cậu hoàn toàn quên mất vừa rồi chính bà nội thương cậu đã “tặng” cậu cho người khác.
Buổi chiều, theo giờ hiện đại thì gần bốn giờ Chu Thư Nhân mới về. Trúc Lan đã đợi gần nửa ngày, nàng biết Diêu Triết Dư tìm đến cửa sẽ không đơn giản như vậy. “Hắn tìm chàng có mục đích gì?”
Chu Thư Nhân không uống mấy chén rượu, cũng không ăn mấy miếng thức ăn. Chàng nhìn Diêu Triết Dư là đã thấy no rồi. Về đến nhà, tâm thần thả lỏng, chàng cảm thấy hơi đói, bèn cầm lấy điểm tâm trên bàn vừa ăn vừa nói: “Vì Bình Cảng mà đến.”
Tay Trúc Lan đang rót nước khựng lại: “Bây giờ các bậc quyền quý đều đang nhòm ngó Bình Cảng sao?”
Chu Thư Nhân nhận lấy chén nước Trúc Lan rót, uống một ngụm cho trôi điểm tâm: “Một miếng thịt mỡ lớn như vậy, ai cũng muốn xé một miếng!”
Trúc Lan ngồi xuống ghế: “Ta đã biết vạn lượng bạc không dễ lấy như vậy. Diêu Triết Dư chắc chắn đã lấy chuyện vạn lượng bạc ra nói. Hắn không chỉ lòng dạ đen tối, mà còn ngày càng không biết xấu hổ.”
Chu Thư Nhân bật cười. Chàng biết Trúc Lan tiếc nuối thế nào về khoản đầu tư ở Bình Cảng. Mục đích của Diêu Triết Dư là mảnh đất đó, Trúc Lan tức giận. “Hắn tự vả mặt mình mà không chút ngượng ngùng, cho ta hai lựa chọn: một là lên thuyền của hắn, hai là dùng đất để trả vạn lượng bạc.”
Trúc Lan khoanh tay trước ngực. Tám mươi mẫu đất, theo xu hướng tương lai của Bình Cảng, tăng giá mấy chục lần không thành vấn đề. “Phì, hắn nghĩ hay thật. Cho dù dùng đất để trả bạc, hắn vẫn có thể lấy ơn cứu mạng ra nói chuyện. Ai bảo chúng ta đã trả tiền, lại còn có ơn cứu mạng.”
Chu Thư Nhân nắm tay Trúc Lan: “Cho nên ta chỉ cho hắn bốn mươi mẫu đất, với điều kiện không được lấy ơn cứu mạng ra nói chuyện nữa.”
“Hắn có thể đồng ý sao? Hắn đâu có ngốc. Từ khi chàng một đường thăng tiến đỗ Cống sĩ, hắn sẽ bỏ qua cho chàng sao?”
Chu Thư Nhân cong môi: “Tự nhiên là không muốn bỏ qua, nhưng phải cắt đứt quan hệ. Nếu không, khó nói có ảnh hưởng đến kỳ thi Đình hay không!”
Trúc Lan mím môi: “Làm sao để cắt đứt?”
Diêu Triết Dư không ngốc! Hy vọng Chu Thư Nhân có thể làm được!
Chu Thư Nhân cong mắt: “Chúng ta chỉ cho Diêu Triết Dư bốn mươi mẫu đất, chứ không phải toàn bộ tám mươi mẫu, có thể thấy trong lòng chúng ta không cam tâm thế nào. Tuy không thể hoàn toàn cắt đứt với hắn, nhưng chỉ cần có thể cho thấy chúng ta bất mãn với hắn là được. Đợi ngày mai giao giấy tờ đất cho hắn, ta sẽ bán bốn mươi mẫu đất còn lại để trút giận. Mục đích của ta về cơ bản đã đạt được.”
Trúc Lan đau lòng: “Bây giờ đất tuy đã tăng giá không ít, bán đi cũng có thể kiếm được nhiều bạc, nhưng sao ta vẫn cảm thấy lỗ vốn!”
Mảnh đất ở Bình Cảng tổng cộng chỉ tốn năm trăm lượng, bây giờ mới tăng gấp mười lần. Nàng tính toán là đến mùa hè năm nay có thể tăng ba mươi lần. Ôi, sớm biết vậy lúc trước có c.h.ế.t cũng không nhận tiền của Diêu Triết Dư!
Chu Thư Nhân biết Trúc Lan đau lòng: “Sau này sẽ kiếm lại được.”
Trúc Lan thở dài, nàng cũng không còn cách nào khác. Bây giờ quan trọng nhất là kỳ thi Đình. Nhưng nàng đã ghi nhớ Diêu Triết Dư, kẻ tiểu nhân lật lọng này. “Vâng.”
Tối ngủ, Trúc Lan nằm mơ, trong mơ toàn là bạc bay qua trước mắt, nàng làm thế nào cũng không bắt được. Sáng tỉnh dậy lòng vẫn thấy trống rỗng, bạc đã không còn.
Ăn sáng xong, Chu Thư Nhân cầm giấy tờ tám mươi mẫu đất đi. Bây giờ đất ở Bình Cảng rất dễ bán.
Một canh giờ sau, người môi giới đến cửa: “Phu nhân, giá nhà đã thỏa thuận xong, bán theo giá bà đưa ra.”
Mặt Trúc Lan lộ ra ý cười, cuối cùng cũng có một chuyện vui. “Chúng ta đi thôi!”
Người môi giới sững sờ, không cần chờ Chu Cống sĩ sao? Một nhân vật nhỏ như ông ta không dám hỏi, nhưng trong lòng lại nghĩ, địa vị của Chu phu nhân trong nhà thật cao, mua nhà là chuyện lớn như vậy mà Chu Cống sĩ cũng không ra mặt.
Trúc Lan theo người môi giới đi giao tiền, sau đó lại đến nha môn đổi giấy tờ nhà. Tên trên giấy tờ nhà được viết là tên nàng.
Người môi giới suốt cả quá trình đều há hốc mồm, mấy lần định mở miệng hỏi, cuối cùng đều ngậm lại. Chuyện nhà Chu Cống sĩ, một người ngoài như ông ta không nên hỏi, chỉ là trong lòng tò mò không chịu nổi. Gần năm nghìn lượng bạc, cứ thế trở thành của hồi môn của Chu phu nhân sao?