Chương 465: Ai cho tự tin
Trúc Lan mỉm cười, nàng biết ngay sẽ là cảnh tượng này. Tân Châu này nào phải Lễ Châu Thành, Lễ Châu là biên thành, quyền lực không phức tạp, chẳng có nhiều đấu đá như vậy.
Còn Tân Châu Thành này, ha hả, một tiểu quan quèn cũng có gốc gác, huống hồ là Hải Vụ Tư và Giám Thị Tư vốn đã kèn cựa nhau, đấu đến tóe lửa. Phu nhân của Mẫn đại nhân và Nhiễm đại nhân dĩ nhiên là không ưa gì nhau, hai người họ ở cùng một chỗ chính là chiến trường.
Trúc Lan điềm nhiên nhìn các vị phu nhân trong phòng nháy mắt chia phe, trong lòng thầm mắng một câu, Tề thị dám đối mặt với Lưu thị gây khó dễ, nói thẳng ra là chẳng hề tôn trọng chủ nhà là nàng đây. Trúc Lan ngao ngán nhìn trời, đúng là không cần tôn trọng thật, ai bảo tỷ tỷ của Lưu thị là mẹ của Tam hoàng tử chứ!
Lưu thị khẽ lẩy nắp trà: “Tề Thục nhân, lời không thể nói bừa. Ài, suýt nữa thì quên mất, Tề Thục nhân chẳng bao giờ giữ được miệng mình. Nửa năm trôi qua rồi, không biết Nhiễm Tam tiểu thư đã tìm được hôn sự thích hợp chưa nhỉ?”
Trúc Lan thấy Tề thị nhìn mình, một dự cảm chẳng lành nổi lên. Đừng tưởng nàng mới đến mà không biết chuyện của Nhiễm Tam tiểu thư nhé. Nói đến Nhiễm Tam tiểu thư thì hoàn toàn là vật hy sinh, Lưu thị và Tề thị đấu đá, Tề thị ra tay trước tính kế con trai Lưu thị, Lưu thị liền phá hỏng nhân duyên của Nhiễm Tam tiểu thư.
Trúc Lan thầm nghĩ, hai vị này đều là nhân vật nguy hiểm!
Tề thị chỉ muốn bóp c.h.ế.t Lưu thị. Nàng chỉ có một đứa con gái, một mối nhân duyên tốt đẹp cứ thế bị hủy hoại. Tề thị cười nhạt: “Làm phiền quan tâm rồi, Lưu tỷ tỷ vẫn nên quan tâm Mẫn Tứ tiểu thư thì hơn. Ta thật lòng chúc Mẫn Tứ tiểu thư có được một mối nhân duyên tốt đẹp.”
Trúc Lan nghe mà sau lưng lạnh toát, hai người này đúng là kẻ thù không đội trời chung. Nhân duyên của nữ tử thời xưa thật đáng buồn, dù là thiên kim tiểu thư thì đã sao, không phải liên hôn thì cũng trở thành mục tiêu bị nhắm đến. Có thể bình an gả đi, lại gả vào nơi tốt thật sự quá ít.
Trúc Lan cảm thấy không thể để chuyện này tiếp diễn, đừng để tiệc đầy tháng của con trai mình xảy ra chuyện. Nàng quay sang nói với Tống ma ma bên cạnh: “Chữ do Hoàng thượng ban tặng, mau mang ra đây. Hôm nay Xương Trung đầy tháng, vừa hay treo lên.”
Tống ma ma nhanh nhẹn đi ra ngoài, bước chân vô cùng nhẹ nhõm. Vốn bà còn sợ chủ mẫu không trấn được, giờ thì yên tâm rồi.
Trong phòng bỗng im lặng, Lưu thị cũng không đáp trả, chỉ liếc nhìn Dương thị. Tuyệt đối không phải trùng hợp, Dương thị sớm không lấy muộn không lấy, tại sao lại lấy ra lúc này? Vốn dĩ Dương thị không định lấy ra, đây là thấy bà và Tề thị sắp gây gổ nên mới lấy ra để dằn mặt họ.
Tề thị lại thản nhiên liếc nhìn, không những không tức giận mà còn cười rất vui vẻ.
Trúc Lan thấy vậy, đúng là cái tốt không linh cái xấu lại linh, thật đau đầu. Tề thị đã nhắm trúng Xương Trí, mà Tề thị còn khó đối phó hơn Lưu thị nhiều, ai bảo Tề thị có tỷ tỷ ruột là mẫu phi của Tam hoàng tử chứ!
Tống ma ma mang bức tự quý giá đến, tiệc đầy tháng cuối cùng cũng yên bình trở lại, ít nhất là ngoài mặt không còn đấu khẩu. Mọi người thi nhau khen ngợi chữ của Hoàng thượng, rồi tiện thể khen đứa bé.
Đứa bé cần ngủ, vì người quá đông nên cậu nhóc nhíu mày. Lát sau, Trúc Lan bảo Liễu Nha bế con về phòng.
Tề thị bâng quơ hỏi: “Nghe nói, Chu Tứ công tử quanh năm không ở nhà, vẫn luôn ra ngoài cầu học.”
Trúc Lan thầm nghĩ, còn nghe nói gì nữa, các người đã điều tra rõ ràng cả rồi. “Thằng bé này không rành thế sự, trong lòng trong mắt chỉ có sách vở, giờ lại theo sư phụ đi du học rồi.”
Tề thị cũng biết vậy, chỉ là con gái xảy ra chuyện, dù đã ém nhẹm nhưng việc bị từ hôn vẫn không thể che giấu. Tề thị hận vô cùng, nàng suy đi tính lại, nhà họ Chu thật sự là thích hợp nhất. “Đứa trẻ này tâm tư thuần khiết, vừa nghe đã biết là một đứa trẻ ngoan.”
Trúc Lan thầm nghĩ, đừng tưởng nói dối trắng trợn mà ta không nhìn ra. Vừa rồi lúc ta nói nó không rành thế sự, khóe miệng ngươi chẳng phải đã giật một cái sao? Nàng cũng thật sự thông cảm cho Nhiễm Tam tiểu thư, nếu thật sự trách, cũng không biết nên trách ai. Trách Lưu thị ư? Nhiễm đại nhân và Tề thị cũng đâu phải dạng vừa. Nói cho cùng, một khi Nhiễm đại nhân đã nhúng chàm, thì không ai trong nhà họ Nhiễm có thể đứng ngoài cuộc.
Trúc Lan cảm khái, nhà họ Chu nào có khác gì. Con cháu nhà họ Chu bây giờ đang hưởng thụ địa vị và danh vọng mà Chu Thư Nhân mang lại, tất cả đều phải trả giá. Cứ nhìn chuyện của Triệu thị và cái tên của đứa con út là biết, nguy hiểm sau này chỉ có nhiều chứ không ít.
May mà tiệc đã bắt đầu, cuộc nói chuyện cũng kết thúc.
Đợi tiễn khách xong, Trúc Lan nhìn đống lễ vật mà chẳng thấy vui vẻ gì.
Chu Thư Nhân nhìn thấy hết: “Hậu viện của nàng xảy ra chuyện gì à?”
Trúc Lan lắc đầu: “Chàng còn không yên tâm về ta sao? Ta biết chừng mực, không gây chuyện đâu.”
Chờ mọi người đi rồi, nàng mới nhận ra, ai cũng nói Tề thị tính tình nóng nảy, ngang ngược, hôm nay Tề thị lại là người gây sự với Lưu thị trước, nàng cũng đã nghĩ vậy. Nhưng khi mọi người đi rồi, ngẫm lại kỹ càng, Trúc Lan cảm thấy mình đã nhìn lầm. Tề thị thực ra cũng đang thử dò xét nàng, việc Tề thị im lặng sau đó chính là minh chứng rõ nhất.
Chu Thư Nhân vỗ vai Trúc Lan: “Chu phu nhân, những ngày tháng yên ổn của nàng hết rồi.”
Giới quan lại ở Tân Châu này ai cũng có gốc gác, quan hệ phức tạp, đôi khi chàng nhìn còn thấy đau đầu.
Trúc Lan thở dài, những ngày tháng yên ổn đã hết rồi, cho nên nàng mới không ngăn cản con gái lớn tiếp tục ở lại. Nàng không muốn Tuyết Mai bị cuốn vào. “ Đúng rồi, đây là danh sách quà của Thái tử, còn đây là của bốn vị hoàng tử khác.”
Chu Thư Nhân nhướng mày: “Cả Ngũ hoàng tử?”
Trúc Lan rút ra một danh sách quà tặng: “Đây này, quà không quý giá nhưng rất có tâm, con trai ta tuổi ngựa, ngài ấy tặng một bộ tượng mười hai con ngựa với các hình thái khác nhau.”
Chu Thư Nhân chỉ vào danh sách: “Thái tử và mấy vị kia ta có thể hiểu, nhưng vị hoàng tử không mấy tên tuổi này là có ý gì?”
Chu Thư Nhân thật sự chưa từng để ý đến vị hoàng tử này, chủ yếu là vì chàng thấy Ngũ hoàng tử cùng cha cùng mẹ với Thái tử, hoàn toàn là một phe. Tình hình trước mắt, tỷ lệ Thái tử đăng cơ là rất lớn, đi theo sau Thái tử là tốt nhất, có Thái tử che mưa chắn gió, chỉ cần Thái tử đăng cơ thì chắc thắng. Trong số các hoàng tử, có thể nói Ngũ hoàng tử là người hạnh phúc nhất.
Trúc Lan nói: “Chỉ có thể nói, không hổ là hoàng tử.”
Ai cũng có tham vọng leo lên ngai vàng.
Chu Thư Nhân cạn lời, không nói đến Thái tử, chỉ riêng Nhị, Tam, Tứ hoàng tử, chẳng ai là đèn cạn dầu. Ai đã cho Ngũ hoàng tử sự tự tin và dũng khí đó vậy!
Chương 466: Nhiễm Tam tiểu thư
Trúc Lan ghi chép lại toàn bộ quà mừng đầy tháng của con trai út rồi niêm phong cất đi. Quà tặng quả thật không ít, từ lễ tắm ba ngày đến lễ đầy tháng, đồ của cậu nhóc này đã chất đầy mấy cái rương.
Trúc Lan thật muốn đổi hết thành bạc, bạc đẻ ra bạc, còn hơn là cứ niêm phong cất đi. Chỉ tiếc là nhà họ Chu không thể bán quà tặng được nữa, mất mặt là mất mặt cả nhà.
Chu Thư Nhân giúp Trúc Lan xoa bóp vai: “Vất vả cho nàng rồi.”
“Vất vả thì không vất vả, chỉ là kho trong nhà không đủ chỗ chứa. Mấy năm nay của cải tích góp nhanh quá, để chất đống một chỗ thật đáng tiếc.”
Chu Thư Nhân nói: “Không phải Tuyết Mai sắp về sao, chọn cho con bé một ít mang về, rồi chọn thêm một ít cho gia tộc.”
“Vâng.”
Chu Thư Nhân kéo Trúc Lan đứng dậy: “Hôm nay mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi thôi.”
Trúc Lan quả thật đã mệt lử: “Được.”
Sáng hôm sau, Trúc Lan vừa chọn xong một ít đồ cho con gái mang về thì Liễu Nha đến báo: “Tề Thục nhân đến ạ.”
Trúc Lan đoán được bà ta sẽ đến: “Mau mời vào. À phải rồi, còn cả tiểu thư nữa, hôm nay chỉ gọi tiểu thư đến thôi.”
Ngô Ninh thì thôi vậy. Nàng cũng muốn lúc nào cũng mang theo Ngô Ninh để con bé học hỏi thêm, nhưng danh tiếng của Ngô Ninh ở đó, những phu nhân quan lại cấp cao này sẽ không tôn trọng con bé. Nàng không muốn Ngô Ninh lại bị soi mói như một món hàng.
Liễu Nha: “Vâng ạ.”
Trúc Lan quay về chính sảnh, Tề thị đã dẫn con gái đến. Trúc Lan đứng dậy đón: “Thục nhân, mời vào trong.”
Tề thị cười: “Ta và ngươi xem như vừa gặp đã thân. Trước kia vẫn luôn muốn đến thăm, chỉ tiếc là ngươi đang ở cữ. Giờ ngươi đã hết cữ, ta rảnh rỗi không có việc gì liền đến xem sao.”
Trúc Lan chẳng tin, rõ ràng là mang con gái đến cho nàng xem. Nàng cười đáp: “Mời vào trong.”
Sau khi ngồi xuống, Tề thị nói: “Đây là con gái ta, Nhiễm Nghiên, năm nay mười sáu tuổi.”
Nhiễm Nghiên khẽ siết chiếc khăn tay, nàng biết mẹ làm vậy là vì mình, nhưng nàng thật sự rất sợ. Một nữ tử bị từ hôn, làm sao có người thật lòng đối đãi với nàng? Cũng không biết phu nhân của Chu đại nhân biết được bao nhiêu. Lòng nàng trĩu nặng: “Kính chào Cung nhân.”
Trúc Lan nhướng mày, nàng có cảm tình khá tốt với Nhiễm Tam tiểu thư: “Tam tiểu thư mau đứng lên.”
Nhiễm Nghiên cười nhạt, nàng không cho rằng nhà họ Chu không biết chuyện của mình. Dù nàng vô tội thì đã sao, từ hôn chính là từ hôn, vết nhơ đã ở trên người nàng. “Tạ ơn Cung nhân.”
Tề thị đau lòng, con gái của bà thật tốt, tài năng không nói, chỉ riêng tính tình, bà thấy không một tiểu thư nào sánh bằng. Bà chỉ có một đứa con gái duy nhất, nâng niu trong lòng bàn tay, tự tay nuôi dạy khôn lớn, việc quản gia và mọi thứ khác đều xuất sắc. Trước khi bị từ hôn, con gái bà là một người hoạt bát biết bao, giờ ra khỏi cửa cũng phải dè dặt, trên mặt không còn nụ cười vui vẻ.
Trúc Lan thầm thở dài, Nhiễm Tam tiểu thư trông rất giống Tề thị, ngũ quan sắc sảo. Con gái giống mẹ, Nhiễm Tam tiểu thư đáng lẽ cũng phải là một người rạng rỡ, nhưng dáng vẻ cẩn trọng, lãnh đạm hiện giờ thật không hợp với cô. Nàng liếc nhìn Tề thị, nhớ lại những thông tin mình biết được, ít nhất Tề thị là một người mẹ tốt.
Nghe nói, Nhiễm đại nhân nổi tiếng sợ vợ. Tề thị là vợ kế, người vợ trước của Nhiễm đại nhân để lại hai cô con gái. Sau khi cưới Tề thị, bà ta đã đuổi hết tiểu thiếp đi, hiện tại trong Nhiễm phủ không có một tiểu thiếp nào, chỉ có hai thông phòng già.
Phải rồi, Tề thị thường dùng chuyện này để chọc tức Lưu thị, ai bảo trong Mẫn phủ có không ít tiểu thiếp.
Tuyết Hàm bước vào, lễ phép chào: “Thục nhân, Nhiễm tiểu thư.”
Tề thị cười: “Mau đứng lên.”
Tề thị thầm nghĩ, tiểu thư nhà họ Chu hôm qua mới gặp qua một lần, với con mắt kén chọn của bà, bà vẫn có chút cảm tình với Chu tiểu thư.
Tuyết Hàm cười rồi đứng dậy bên cạnh mẹ, mắt không nhịn được nhìn về phía Nhiễm Tam tiểu thư. Hôm qua nàng không có trong phòng, nhưng cũng nghe được vài tin tức, hôm nay lại thấy Nhiễm Tam tiểu thư, trong lòng đã hiểu rõ.
Trúc Lan thấy Nhiễm Tam tiểu thư không tự nhiên, liền nói với Tuyết Hàm: “Sắp vào hạ rồi, cảnh sắc trong vườn không tồi, con đưa Nhiễm Tam tiểu thư ra vườn dạo chơi đi.”
Tuyết Hàm: “Vâng ạ.”
Nhiễm Tam tiểu thư thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng không muốn ở trong phòng. Thấy mẹ gật đầu, nàng vội bước theo.
Chờ con gái đi rồi, Tề thị mới nói. Chuyến này của nàng không phải tự ý quyết định mà đã bàn bạc với lão gia, lão gia cũng ủng hộ. Trong lòng Tề thị càng thêm tự tin: “Chu Tứ công tử sang năm sẽ tham gia thi Hương phải không?”
Trúc Lan cười gật đầu: “Thằng bé không vội, nó còn quá nhỏ, tính tình chưa ổn định.”
Đây không chỉ là ý của nàng và Chu Thư Nhân, mà còn là ý của Hứa tiến sĩ. Xương Trí còn quá trẻ, tâm tư lại quá đơn thuần, cần phải rèn luyện thêm.
Hơn nữa, Chu Thư Nhân cũng không định để Xương Liêm và Xương Trí cùng thi một lượt.
Tề thị sững sờ, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, nhà họ Chu còn có một Chu Tam công tử. So sánh hai vị công tử, Chu đại nhân rõ ràng coi trọng Tam công tử hơn. Tề thị há miệng, nghĩ đến dáng vẻ ảm đạm của con gái, cuối cùng không nói thêm gì nữa. Bà không muốn làm con gái khó xử, chuyện này không vội. Bà cười cười rồi im lặng.
Trúc Lan cứ ngỡ Tề thị sẽ nói tiếp, thấy bà ta cúi đầu uống trà, trong lòng thầm thở dài. Tề thị làm vậy là vì nghĩ cho con gái. Đây mới thực sự là Tề thị, bà ta che giấu rất sâu, không phải là người bốc đồng, và đương nhiên cũng là một người mẹ tốt.
Trong vườn, Tuyết Hàm và Nhiễm Nghiên ngồi trong đình. Tuyết Hàm khách sáo nói: “Đây là trà hoa mới hái, Nhiễm tỷ tỷ thử xem.”
Nhiễm Nghiên mỉm cười nhấp một ngụm: “Trà ngon.”
Tuyết Hàm: “Tỷ tỷ thích thì uống thêm chút nữa.”
Nhiễm Nghiên nhìn vào mắt Chu tiểu thư, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nửa năm nay, nàng không dám ra khỏi cửa, thỉnh thoảng cũng tham gia vài bữa tiệc, nghe không biết bao nhiêu lời đàm tiếu sau lưng, đối với ai cũng có sự đề phòng. Ánh mắt của Chu tiểu thư không hề có ý dò xét, trong lòng nàng chợt có một tia vui vẻ. “Cảm ơn.”
Tuyết Hàm cong mắt cười, nàng luôn cảm thấy nụ cười của Nhiễm tiểu thư quá giả tạo, bây giờ trông thuận mắt hơn nhiều. Tuyết Hàm quay đầu nhìn cảnh sắc trong vườn, ánh mắt chợt dừng lại, nàng chớp mắt rồi đứng dậy: “Nhiễm tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài cũng một lúc rồi, hay là về thôi.”
Nhiễm Nghiên cũng cảm thấy thời gian không ngắn, chỉ là, vừa mới được thả lỏng một chút đã lại căng thẳng. Không biết mẹ đã nói những gì, lần sau gặp lại Chu tiểu thư, liệu cô ấy có dùng ánh mắt khác để nhìn mình không.
Tuyết Hàm nói: “Nhiễm tỷ tỷ thích trà hoa, ta còn nhiều lắm, để ta tặng tỷ một ít.”
Nhiễm Nghiên cười nhạt: “Được, cảm ơn.”
Tuyết Hàm: “.......”
Chiếc mặt nạ cười giả tạo đó lại được đeo lên rồi, nàng nhìn mà thấy khó chịu thật sự.
Bên phía Trúc Lan cũng đã kết thúc, Tề thị không nói gì thêm, chỉ cùng Trúc Lan tán gẫu vài chuyện phiếm. Nhìn như những câu chuyện nhàm chán, nhưng lại tiết lộ không ít thông tin. Ít nhất, Trúc Lan đã biết một vị quan bát phẩm trong nha phủ ở Tân Châu Thành là họ hàng xa của Lưu thị.
Trúc Lan tiễn mẹ con Tề thị về rồi hỏi con gái: “Sao về nhanh vậy?”
Tuyết Hàm cảm thấy tốt nhất không nên nói ra, liền cười đáp: “Mẹ, con thấy Nhiễm tiểu thư không có tâm trạng nói chuyện nên về sớm thôi ạ.”
Trúc Lan nghe tiếng con khóc, cũng không có thời gian hỏi kỹ: “Mẹ đi xem em trai con, con có muốn đi cùng không?”
Tuyết Hàm trong lòng còn đang bận tâm chuyện khác: “Thôi ạ, con còn sổ sách chưa tính xong.”
Trúc Lan vuốt tóc Tuyết Hàm: “Vất vả cho con rồi.”
Không có đứa con gái này, nàng bận rộn biết bao.
Tuyết Hàm cong mắt cười: “Không vất vả đâu ạ.”
Chương 467: Bí mật
Trúc Lan lo cho con, vội vã đi nhanh. Tuyết Hàm dẫn theo hai nha đầu ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Các ngươi có thấy gì không?”
Lưu Cẩn và Lưu Li cúi đầu, các nàng hiểu ý, thấy cũng phải nói không thấy: “Nô tỳ không thấy gì cả.”
Tuyết Hàm thản nhiên nói: “Vậy là vẫn thấy rồi.”
Hai người Lưu Cẩn và Lưu Li cúi đầu thấp hơn nữa, tiểu thư ngày càng giống chủ mẫu. “Vâng ạ.”
Ánh mắt Tuyết Hàm trở nên sắc bén: “Thấy cũng coi như không thấy.”
Hai người Lưu Cẩn và Lưu Li trong lòng căng thẳng, vội đáp: “Vâng ạ.”
Tuyết Hàm lòng như lửa đốt, nhanh chóng trở về sân của mình. Vừa vào sân đã thấy Ngô Ninh tỷ tỷ ngồi trên ghế, đăm chiêu nhìn chiếc túi thơm trong tay. Tuyết Hàm nhíu mày ngồi xuống, ra hiệu cho các nha đầu lui ra, ngay cả Vệ ma ma và Thủy ma ma cũng không ở lại.
Lúc này Ngô Ninh mới để ý Tuyết Hàm đã về: “Khách đi rồi sao?”
Tuyết Hàm một tay chống trán, mắt nhìn thẳng vào mắt Ngô tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, tỷ có ý với Thi công tử?”
Nàng và mẹ đã từng lo lắng, nhưng quan sát một thời gian không thấy có vấn đề gì nên cũng không nghĩ nhiều nữa. Nhưng cảnh tượng vừa rồi trong vườn, nàng cũng là người từng trải, ánh mắt của Ngô Ninh tỷ tỷ tuyệt đối không thể nhìn lầm.
Ngô Ninh cứng người: “Ta không hiểu muội muội nói gì.”
Tuyết Hàm: “Trong sân không có ai, vừa rồi ở trong vườn ta đã thấy cả rồi, tỷ định tặng túi thơm cho Thi công tử phải không?”
Ngô Ninh tim thắt lại, hoảng loạn lắc đầu: “Không phải, đây là túi thơm của ta. Chẳng phải túi thơm của ta bị Minh Thụy lấy đi sao, kết quả nó làm mất. Không ngờ Thi công tử nhặt được, vừa hay gặp ta nên trả lại.”
Tuyết Hàm thầm mắng Minh Thụy một tiếng, thằng nhóc này bị Minh Đằng dẫn dắt cũng trở nên nghịch ngợm. Rồi nàng nheo mắt: “Tỷ tỷ.”
Tuyết Hàm lại im lặng. Ngô Ninh tỷ tỷ thích hoa mai, nhưng cũng chỉ thêu trên túi thơm, trên quần áo rất ít thấy. Vị trí thêu trên túi thơm cũng rất kín đáo, chỉ sợ người khác nhặt được làm lớn chuyện. Ngô Ninh là người cẩn thận nhất, người không quen biết sẽ không đoán được là của tỷ ấy. Thi công tử nhặt được liền biết là của tỷ ấy, a, đúng là để ý không ít đâu!
Ngô Ninh rất căng thẳng, nàng thật sự sợ Tuyết Hàm muội muội. Vốn dĩ Tuyết Hàm muội muội đã giống thím, bên cạnh lại có Thủy ma ma luôn chỉ điểm, muội muội không dễ lừa. Thôi thì thành thật, nàng vội nói: “Ta rất ít khi gặp Thi công tử, chúng ta thật sự không có gì, muội đừng nghĩ nhiều.”
Tuyết Hàm cẩn thận nhìn Ngô Ninh tỷ tỷ, người tỷ tỷ này khiến người ta muốn thương cảm, đặc biệt là khi nghe Ngô tỷ tỷ lẩm bẩm. Không thể nào. Tuyết Hàm thở dài: “Ta sẽ không nói với mẹ đâu.”
Trái tim treo lơ lửng của Ngô Ninh cuối cùng cũng hạ xuống: “Cảm ơn muội.”
Tuyết Hàm thấy đau lòng, trong lòng tỷ ấy chuyện gì cũng hiểu, càng khiến người ta đau lòng hơn.
Tuyết Hàm tưởng không ai biết, nhưng thực ra, bên phía Trúc Lan đã nhận được tin tức ngay lập tức. Tống ma ma quản lý hạ nhân, không có gì có thể giấu được Trúc Lan.
Trúc Lan đợi một lúc không thấy Tuyết Hàm đến, liền cười nói với Tống ma ma: “Bà đi dặn dò hạ nhân quản cho kỹ cái miệng của mình.”
Tống ma ma cúi đầu: “Vâng ạ.”
Trúc Lan ôm con trai: “Tỷ tỷ của con lớn rồi, có chủ kiến của riêng mình. Rõ ràng Ngô Ninh lớn hơn nó, mà nó lại đóng vai tỷ tỷ.”
Cậu nhóc không hiểu, chỉ a a ô ô như đang nói chuyện.
Trúc Lan hôn lên bàn tay nhỏ của con, trong lòng suy nghĩ, xem ra phải tìm thêm vài vị tiên sinh, xếp kín lịch học, như vậy sẽ không có tâm trí nghĩ ngợi lung tung nữa. Cách của Chu Thư Nhân cũng có thể dùng được, viết nhiều xem nhiều cũng không tồi.
Sáng hôm sau, Trúc Lan tiễn gia đình Tuyết Mai đi. Lần này Chu lão nhị cũng theo về quê. Chu lão nhị suy đi tính lại, quyết định không mua cửa hàng ở kinh thành mà chuẩn bị mua ở quê nhà, tiện thể về xem trang trại của nhà họ Chu.
Đồ Trúc Lan đưa cho Tuyết Mai, không tính quà cáp, chỉ riêng quần áo và đồ ăn đã chất đầy một xe.
Mấy đứa trẻ không nỡ rời đi, Trúc Lan cũng từng nghĩ đến việc giữ Khương Mâu lại, nhưng ý nghĩ đó vừa nảy lên đã bị dập tắt. Khương Thăng cầu sự ổn định, Khương Mâu dù có vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi nhà họ Khương. Khương Mâu thà cứ yên ổn lớn lên ở nhà họ Khương, tránh để nàng nuôi bên cạnh, tâm tư lại lớn, đi cầu những thứ hão huyền, cuối cùng hại chính mình.
Tiễn gia đình Tuyết Mai đi xong, Trúc Lan liền gặp các vị tiên sinh đã tìm được. Hai vị tiên sinh này đều do phu nhân của Đồng tri là Đào thị giới thiệu, đã từng dạy dỗ con gái của Đào thị.
Hai vị tiên sinh, một vị họ Triệu, giỏi thi họa, một vị họ Lưu, đánh cờ không tồi. Cầm kỳ thư họa xem như đầy đủ. Đào thị là con gái nhà thế gia, mắt nhìn rất cao, Trúc Lan khá yên tâm.
Nói đến Đào thị, Trúc Lan thật không ngờ bà ta lại hợp cạ với mình. Kiêu ngạo thì có kiêu ngạo, nhưng cũng khá dễ gần. Thái độ trước và sau thay đổi rất lớn. Người như vậy quả thật có khí chất, nhưng một khi đã công nhận bạn thì sẽ không hề mập mờ, giống như Uông đại nhân mà Chu Thư Nhân thường nhắc đến, Chu Thư Nhân rất thích Uông đại nhân.
Hôm nay gặp tiên sinh, sắp xếp xong lịch học, các cô nương nhà họ Chu ngày mai sẽ bắt đầu đi học.
Nhà Trúc Lan không có đàn cầm, nàng bảo Đinh quản gia đi mua. Sau đó, nàng gọi Ngọc Sương và Ngọc Lộ đến. Trúc Lan nhìn dáng vẻ của Ngọc Sương, may mà Chu Thư Nhân thăng chức nhanh, lại là tâm phúc của Hoàng thượng, nếu không hai năm nữa, dung mạo của Ngọc Sương sẽ là một phiền toái.
Chương 468: Tự chui đầu vào lưới
Ngọc Sương sờ sờ mặt mình: “Bà nội, trên mặt con có dính gì sao ạ?”
Trúc Lan: “Không có, bà nội chỉ là nhìn mặt Ngọc Sương mà hơi thất thần, không biết sau này Ngọc Sương lớn lên sẽ làm lợi cho nhà ai đây!”
Nàng thật sự lo lắng, lại sợ Ngọc Sương trở thành đối tượng bị người ta tính kế.
Trúc Lan kéo tay Ngọc Sương: “Ngày mai phải đi học rồi, kiểu tóc của con ngày mai thay đổi một chút nhé, chịu thiệt thòi cho con rồi.”
Nhà họ Chu không cần tiểu thư có mỹ danh, quá nổi bật không tốt, khiêm tốn mới là phúc khí. Nàng và Chu Thư Nhân không cần lợi dụng cháu gái để đi đường tắt, ngày nào họ còn là trưởng bối của nhà họ Chu thì ngày đó họ sẽ che chở cho cả gia đình.
Trúc Lan thừa nhận, nàng và Chu Thư Nhân sẽ có chút thiên vị, ai bảo họ cũng là con người. Nhưng đối với con cháu nhà họ Chu, họ cũng sẽ không xem nhẹ.
Ngọc Sương cười: “Bà nội, người không nói, con cũng sẽ đổi kiểu tóc ạ.”
Tuy nàng không xuất sắc bằng cô cô, nhưng cũng là do một tay bà nội nuôi dạy lớn lên. Nàng hiểu khiêm tốn là phúc khí, tranh giành hiếu thắng không tốt. Nàng là một nữ tử, tranh giành danh tiếng cũng không cần thiết, chỗ dựa của nàng trước sau vẫn là nhà họ Chu. Không gây phiền phức cho gia đình, nàng mới có thể hạnh phúc.
Trúc Lan thương đứa cháu gái hiểu chuyện này. Khi còn nhỏ, con bé còn chưa phân biệt được nhiều thứ, còn hay níu lấy anh trai. Lớn hơn một chút, ngược lại lại là người hiểu chuyện nhất. Sự ích kỷ của Triệu thị và Chu lão nhị, con bé đều nhìn thấu, cho nên vẫn luôn muốn làm tốt hơn.
Ngọc Sương không chỉ nghiêm khắc với bản thân, mà còn rất ra dáng chị cả, thường xuyên quản thúc Minh Thụy, kiên nhẫn dạy dỗ Ngọc Lộ. Dù Ngọc Lộ không phải là đứa trẻ thông minh, Ngọc Sương vẫn kiên nhẫn dạy bảo.
Bây giờ Ngọc Lộ cứ như cái đuôi nhỏ của Ngọc Sương. Nếu nói Minh Vân là đứa cháu trai trưởng xuất sắc làm Chu Thư Nhân hài lòng, thì Ngọc Sương chính là đứa cháu gái trưởng làm Trúc Lan mãn nguyện.
Trúc Lan ôm chầm lấy Ngọc Sương: “Con ngoan của bà.”
Bà nội nhất định sẽ tìm cho con một người có thể phó thác cả đời.
Buổi tối, Trúc Lan kéo Chu Thư Nhân đang đùa với con trai: “Lời ta nói, chàng nghe rõ chưa?”
Chu Thư Nhân giật giật khóe miệng: “Nghe rõ rồi, nàng đã nói năm lần rồi.”
“Nghe rõ rồi mà chàng cũng không lên tiếng.”
Chu Thư Nhân cảm thấy oan uổng: “Nàng nói lần đầu tiên, ta đã đáp lời rồi mà.”
Trúc Lan cẩn thận nhớ lại, hình như đúng là chàng có trả lời mình. “Chàng nhớ kỹ là được, nhất định phải để ý mấy cậu trai trẻ đó.”
Chu Thư Nhân đặt con trai xuống: “Nàng lo cho Ngọc Sương cũng sớm quá rồi, nó mới bao lớn, từ từ không vội.”
“Sao lại không vội, bây giờ người ta toàn định hôn ước từ bé, ta sợ người tốt bị chọn hết mất. Tiếc là không thể tìm con rể nuôi được.”
Trúc Lan vô cùng tiếc nuối, nếu dung mạo của Ngọc Sương bình thường một chút, nàng và Chu Thư Nhân vẫn có thể xoay xở chuyện con rể nuôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự bình thường, cũng không cần đến con rể nuôi, tìm người thích hợp gả đi là được.
Chu Thư Nhân cũng rất thích đứa cháu gái lớn này, vợ chồng lão Nhị không ra gì, nhưng con gái lại rất tốt. “Con gái nhà họ Chu đều không tồi.”
Trúc Lan cười: “Đây là vấn đề di truyền, nhất định là di truyền từ mẹ chàng.”
Trong trí nhớ, mẹ chồng của nguyên thân không chỉ thấu tình đạt lý, mà còn vô cùng thông tuệ.
Ký ức của Chu Thư Nhân cũng không ít: “ Đúng thật.”
Trưa hôm sau, Đinh quản gia vui mừng báo: “Tứ công tử về nhà rồi ạ.”
Trúc Lan sững sờ, nàng vẫn luôn nghĩ, Xương Trí không về nhà cũng tốt, nàng có cớ để từ chối các mối liên hôn. Không ngờ, Xương Trí lại về nhà. Trúc Lan thản nhiên nói với Tống ma ma: “Chẳng lẽ, nhân duyên của Xương Trí thật sự đến rồi sao?”
Tống ma ma: “....... Lão nô không biết ạ.”
Nhưng mà, thật sự quá trùng hợp. Tứ công tử không ở nhà, chủ mẫu còn mừng thầm. Bây giờ công tử lại về, đúng là tự chui đầu vào lưới.
Chương 469: Lá gan lớn
Trúc Lan nghe tiếng bước chân, liền thấy Xương Trí vội vã bước vào đại sảnh. Trúc Lan sợ Xương Trí vấp ngã, vội nói: “Đi chậm thôi, nhìn dưới chân kìa.”
Xương Trí nghe thấy giọng nói dịu dàng của mẹ, bước chân chậm lại một chút, cẩn thận nhìn mẹ, trên mặt nở nụ cười. Mẹ bình an là tốt rồi. Cậu vô cùng áy náy nói: “Mẹ, con nhớ ngày sinh của người, con đã tính toán ngày về, chỉ là trên đường bị trì hoãn. Mẹ, xin lỗi vì không thể về bên cạnh người.”
Ánh mắt Trúc Lan dịu đi, đứa con này chỉ là không rành thế sự, chứ vẫn luôn nhớ đến người nhà. Nàng vẫy tay: “Lại đây, để mẹ nhìn kỹ xem nào.”
Mặt Xương Trí hơi đỏ lên, cậu thật sự không giỏi biểu đạt. “Mẹ.”
Trúc Lan nắm lấy cánh tay Xương Trí: “Gầy đi không ít, vóc dáng cũng cao hơn. Mới chớp mắt mà Xương Trí đã trưởng thành rồi.”
Mặt Xương Trí càng đỏ hơn, bên tai vang lên lời trêu chọc của sư phụ, rằng cậu đã đến tuổi đính hôn. “Mẹ.”
Trúc Lan hiếm khi thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Xương Trí, quả nhiên đã đến tuổi. “Xem ra đúng là nên đính hôn rồi.”
Xương Trí luống cuống tay chân, không biết để đâu cho phải. Lời trêu chọc của sư phụ khác với lời của mẹ, mẹ là người có thể quyết định. Cậu vội xua tay: “Mẹ, con còn nhỏ.”
Trúc Lan vuốt tóc Xương Trí, thằng nhóc này hơn một năm nay quả thật cao lên không ít, vóc dáng đã gần bằng Chu Thư Nhân. “Con trai à, con đã về rồi thì đừng hòng chạy nữa.”
Bây giờ không quyết định, sau này càng phiền phức, thà định sớm còn hơn.
Xương Trí: “...... Hay là, con lại đi tiếp nhé?”
Trúc Lan: “....... Ha hả.”
Xương Trí ngậm miệng lại, cảm thấy nếu mở miệng nữa sẽ bị đánh.
Trúc Lan nhìn Xương Trí, lần này không hề lôi thôi, lại có chút nghi hoặc: “Con tự về một mình à?”
Xương Trí có chút theo không kịp lời của mẹ, thật thà đáp: “Vâng.”
Trúc Lan đứng dậy đi vòng quanh Xương Trí hai vòng, quần áo sạch sẽ, không hề giống người đang đi đường. “Ta thấy, ta nên tăng tiền tiêu vặt cho Kỳ Mặc.”
Xương Trí hiểu ra, trên mặt có chút không tự nhiên: “Mẹ, con có mang quà cho người.”
Trúc Lan hứng thú, thằng nhóc này lần đầu tiên ra ngoài mang quà về. “Lấy ra xem nào.”
Xương Trí gọi Kỳ Mặc, Kỳ Mặc ôm một cái hộp vào. Xương Trí trịnh trọng đặt lên bàn: “Mẹ, con mua cho người một cây quạt, người xem có thích không?”
Trúc Lan rất thích, chiếc quạt tròn được thêu hai mặt, cán lại bằng ngọc thạch, sờ vào mát lạnh. Nàng nghi hoặc nhìn Xương Trí: “Thật sự là con chọn à?”
Nhìn thế nào cũng không giống. Mang quà về đã đủ kỳ lạ, lại còn chọn được món quà hợp ý như vậy.
Xương Trí “a” một tiếng, vẻ mặt có chút không tự nhiên: “Mẹ, người đừng hỏi nữa, con mệt rồi, về sân tắm rửa trước đây.”
Lần này Trúc Lan sững sờ, trơ mắt nhìn Xương Trí chạy đi. Khi hoàn hồn lại, Kỳ Mặc cũng đã đi theo.
Trúc Lan quay đầu nói với Tống ma ma: “Thằng bé này sao thế nhỉ?”
Nàng chỉ hỏi một câu, sao lại chạy như bị giẫm phải đuôi vậy.
Tống ma ma mím môi cười: “Hay là Tứ công tử đã có cô nương trong lòng rồi ạ?”
Trúc Lan kinh ngạc mở to mắt, thật sự khiến nàng bất ngờ. Theo nhận thức của nàng, chuyện thằng nhóc này chủ động thích một cô nương là rất khó.
Nhưng mà, từ lúc nàng nói đến chuyện đính hôn, Xương Trí đã ngượng ngùng. Trúc Lan vuốt cằm, cô nương nhà ai mà lợi hại vậy, đủ chủ động nhỉ!
Trúc Lan cần bình tĩnh lại một chút. Tuy rằng phong tục của triều đại này khá thoáng, nhưng cũng rất hiếm có nữ tử chủ động. Muốn để lại dấu ấn trong lòng Xương Trí, không phải là chủ động bình thường, lá gan thật không nhỏ. Lại nhìn cây quạt trong tay, có thể giúp Xương Trí chọn quà, có thể thấy mắt nhìn không tồi, gia thế nhất định không kém.
Trúc Lan cong môi cười, nàng còn đang sầu não, bây giờ tâm trạng đã tốt hơn nhiều. Nàng kỳ thực có cảm tình không tồi với Nhiễm Tam tiểu thư, chỉ tiếc là nhà họ Nhiễm và Tam hoàng tử dính líu quá sâu. Vì nhà họ Chu, cho dù công nhận Tề thị là một người mẹ tốt, nàng cũng sẽ không chọn.
Nàng thậm chí đã nghĩ đến việc hạ thấp tiêu chuẩn để đính hôn cho Xương Trí. Bây giờ nhà họ Chu không còn như lúc Xương Liêm thành thân, bây giờ nhà họ Chu có khả năng từ chối, tuy có chút phiền phức. Trúc Lan vẫn hy vọng mỗi đứa con của mình đều có thể tìm được người bạn đời tri kỷ.
Xương Trí về nhà, tin tức này lập tức lan truyền, cùng với đó là bức họa của Xương Trí. Xương Trí cũng không tệ, vóc dáng ở thời cổ đại được xem là cao, lại là tú tài trẻ tuổi, có danh sư, cha cũng có thế lực. Tuy có không ít khuyết điểm, nhưng cũng được xem là một lựa chọn con rể không tồi.
Xương Trí trở về, có người vui mừng, có người lại muốn khóc. Minh Đằng và Minh Thụy hai anh em sụt sịt, không dám nghịch ngợm nữa, rất sợ bị Xương Trí bắt được.
Xương Trí đã trở về, buổi tối cả nhà cùng nhau ăn cơm.
Xương Liêm ngồi bên cạnh Xương Trí, vẻ mặt khoe khoang: “Ngươi sắp làm thúc thúc rồi.”
Xương Trí: “....... Tam ca, ta làm thúc thúc nhiều năm rồi.”
Xương Liêm toét miệng cười: “Ta nói nhầm, ý ta là ta sắp làm cha, còn ngươi lại sắp làm thúc thúc nữa rồi.”
Trúc Lan: “.......”
Cơn nghiện làm cha của Xương Liêm vẫn chưa qua, lại bắt đầu khoe khoang.
Mặt Xương Trí đỏ bừng, nhấp một ngụm rượu liền bị sặc: “Khụ khụ.”
Xương Liêm kinh ngạc nhìn Xương Trí, đứa em ngốc của hắn đã thông suốt rồi sao? Hắn vẫn luôn cho rằng, nếu mẹ không đính hôn cho thằng nhóc này, nó sẽ cô độc đến già. Xương Liêm hạ thấp giọng: “Ngươi đi khắp nơi, có phải đã để ý cô nương nhà nào rồi không?”
Xương Trí như mèo xù lông: “Huynh nói gì thế, ta không hiểu.”
Chu lão đại Xương Lễ tươi cười hớn hở, đây là lần đầu tiên thấy đứa em út, không đúng, em tư có nhiều biểu cảm trên mặt như vậy. “Là không hiểu, hay là giả vờ hồ đồ?”
Lúc này Trúc Lan và Chu Thư Nhân ngồi cùng nhau, hai người liếc nhau đầy hứng thú nhìn Xương Trí.
Xương Trí mím môi: “Đại ca có thời gian thì nên quan tâm con trai mình đi. Những ngày ta không ở đây, Minh Đằng chẳng có chút tiến bộ nào. Đại ca làm cha như vậy thật không có tâm, thảo nào Minh Đằng chẳng sợ huynh chút nào. Huynh cũng không muốn Minh Đằng giống mình chứ.”
Chu lão đại: “......”
Đúng là đ.â.m vào tim mà, quá đáng thật!
Chương 470: Vị này là
Xương Trí dừng lại một chút rồi lại nói với tam ca: “Còn cả tam ca nữa, đừng có một câu hai câu đều là con trai. Huynh quên lời thề của mình rồi sao, ta thì vẫn luôn nhớ đấy. Huynh có thời gian rảnh thì nên nghĩ cho mình nhiều hơn đi. Tam ca, không phải đệ nói huynh đâu, sau này ấy, huynh nhất định phải giữ mồm giữ miệng vào.”
Xương Liêm: “.......”
Hắn có thể chửi người không, thằng nhóc này chỉ thiếu điều nói hắn có số sinh con gái.
Trúc Lan: “.......”
Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt, Xương Trí không chỉ có cái duyên ngầm mà miệng lưỡi cũng độc địa. Mở miệng ra là chuyên đ.â.m vào chỗ đau của người khác, nhìn xem, vừa mở miệng mà sức chiến đấu đã đầy ắp rồi.
Xương Trí lườm một vòng, rất tốt, không ai có ý định mở miệng nữa.
Lý thị ngơ ngác nhìn Đổng thị, sắc mặt của tam đệ muội không được tốt lắm. Lý thị nghĩ đến mình cũng từng bị Xương Trí hại, bỗng dưng đồng cảm với Đổng thị. Đổng thị muốn có con trai đến nhường nào, nàng là người rõ nhất. Từ khi mang thai, Đổng thị thích đến sân của nàng nhất, lần nào cũng đùa với Minh Huy.
Còn lén dạy Minh Huy gọi “em trai” nữa chứ!
Lý thị và Triệu thị liếc nhau, cả hai đều cúi đầu, trong lòng có chút sợ hãi, thật sự sợ loại người như Xương Trí!
Hai anh em Minh Đằng và Minh Thụy càng muốn khóc, sao họ lại cảm thấy tứ thúc còn đáng sợ hơn trước đây.
Minh Vân liếc nhìn vẻ mặt đưa đám của em trai, thầm nghĩ đáng đời, không cho hắn quản, được thôi, lần này có người quản rồi.
Sau bữa tối, Trúc Lan trở về phòng ngủ cười ha hả: “Cười c.h.ế.t ta mất, Xương Trí một trận thành danh, sau này xem ai còn dám trêu nó nữa.”
Trong mắt Chu Thư Nhân cũng đầy ý cười, không ngờ thằng nhóc này miệng lưỡi lại lợi hại như vậy. “Rất biết nắm trúng điểm yếu của người khác.”
Trúc Lan cười đến chảy cả nước mắt, mặt Xương Liêm đều tái đi. “Thằng nhóc này đắc tội với cả hai vợ chồng tam phòng rồi.”
Chu Thư Nhân: “Đó cũng là Xương Liêm đáng đời, ai bảo tự mình thề thốt.”
Trúc Lan lau nước mắt: “ Nhưng mà, ta thấy Xương Trí không giống như đã để ý cô nương nào, mà giống như đã chịu thiệt thòi, vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.”
Chu Thư Nhân: “Ghi nhớ trong lòng chính là một khởi đầu tốt, có thể nhớ kỹ, tức là có thể để tâm. Cũng không biết là cô nương nhà nào, chỉ cần đừng có dính líu gì là được.”
Trúc Lan thở dài, đúng vậy, cái tên của con trai út có chữ “Trung”, trung với Hoàng thượng, có nghĩa là không thể dính líu đến bất kỳ thế lực nào.
Sáng hôm sau, Trúc Lan nhận được lời mời của Đào thị. Đào thị muốn đi chùa cầu phúc, Trúc Lan thật không tiện từ chối, không chỉ vì quan hệ tốt với Đào thị, mà còn vì nợ bà ta một ân tình.
Đi chùa là chuyện bắt buộc, Trúc Lan trả lời Đào thị, ngày mai sẽ cùng đi.
Ma ma bên cạnh Đào thị vừa đi, Tề thị cũng phái người đến đưa tin. Trúc Lan thầm nghĩ may mà đã nhận lời Đào thị trước.
Cả một buổi sáng, liên tục có người đến mời.
Tuyết Hàm run rẩy: “Mẹ, may mà con đã đính hôn sớm.”
Nếu không, bây giờ cảnh ngộ của nàng và tứ ca cũng giống nhau, đều là miếng thịt mỡ. Hơn nữa nàng là con gái, tình hình sẽ chỉ càng bị động hơn.
Tuyết Hàm nghĩ đến Nhiễm Tam tiểu thư, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Trúc Lan thấy con gái sợ hãi, trong lòng không nỡ, nhưng sau này còn phải đối mặt nhiều hơn. “Con gái, sau này ra ngoài phải cẩn thận hơn nữa. Đã đính hôn cũng có thể bị hủy, ví dụ như Nhiễm Tam tiểu thư.”
Tuyết Hàm càng sợ hơn, siết chặt khăn tay, thầm nhủ với mình, ra ngoài nhất định phải dẫn theo nhiều người, bất cứ lúc nào cũng không được rời xa người của mình. “Mẹ, con muốn cho Lưu Cẩn học chút võ nghệ.”
Trúc Lan cười: “Tại sao lại là Lưu Cẩn mà không phải Lưu Li?”
Tuyết Hàm cười: “Lưu Cẩn nghiêm túc hơn, Lưu Li không được, tính nhẫn nại của Lưu Li không tốt bằng, hơn nữa Lưu Li còn phải giúp con xử lý sổ sách, nó cũng không có thời gian.”
Trúc Lan: “Con trong lòng hiểu rõ là được, trong nhà không thiếu gia nhân biết võ.”
Tuyết Hàm cong mắt cười: “Vâng ạ.”
Trúc Lan đợi con gái ra ngoài, chìm vào suy tư. Nữ tử thời xưa thật không dễ dàng. Cẩn thận nhớ lại các loại âm mưu hãm hại trên TV, chỉ có nha đầu không thôi thì không đủ, còn cần thêm một vài gia nhân biết võ nghệ mới được.
Trúc Lan cong mắt cười, may mà tuổi của nàng ở thời cổ đại được xem là già, một số âm mưu bẩn thỉu sẽ không dùng đến trên người nàng.
Trúc Lan dặn Tống ma ma đi chọn người. Bây giờ Trúc Lan không tự mình quản lý hạ nhân nữa, dù sao cũng có Tống ma ma ở đó. Dẫn người của Hoàng thượng vào càng tốt, nàng chẳng sợ bị theo dõi, ngược lại còn mong muốn nữa là. Có Tống ma ma ở đây, nàng chỉ cần nắm bắt phương hướng là được.
Hôm sau, Trúc Lan dẫn theo Lý thị, Tuyết Hàm và Ngô Ninh cùng đi chùa. Vốn dĩ Trúc Lan không định mang theo Lý thị, nhưng không chịu nổi ánh mắt khao khát của nàng ta, cuối cùng đành mang đi cùng.
Trúc Lan và Lý thị ngồi chung một xe ngựa, phải nói mang theo Lý thị là đúng, Trúc Lan dựa vào Lý thị thật thoải mái.
Lý thị lại không hài lòng với chính mình: “Mẹ, con gầy đi rồi.”
Minh Huy quá nghịch ngợm, nàng và chồng hoàn toàn không có cách nào. Đánh thì không nỡ, ai bảo thằng nhóc này càng lớn càng giống bà nội. Mắng thì nó lại không hiểu, cứ khóc lóc om sòm, chỉ tổ làm mình thêm bực bội.
Trúc Lan nghiêng đầu nhìn, quả thật gầy đi. “Coi như giảm béo đi.”
Dù sao, nàng cũng rất bất đắc dĩ với đứa cháu trai nhỏ này.
Lý thị: “.......”
Vậy là bà nội cũng không có cách nào với Minh Huy sao? Con trai lợi hại thật.
Xe ngựa lắc lư đến cổng thành, xe ngựa của Uông phủ đã đến. Trúc Lan vén rèm lên: “Để muội đợi lâu rồi.”
Đào thị: “Ta cũng vừa mới đến.”
Trúc Lan mắt tinh, lập tức thấy được cô nương ngồi bên cạnh Đào thị. Trúc Lan quen con gái của Đào thị, vừa nhìn đã biết đây không phải là con gái nhà họ Uông. Trúc Lan thầm nghĩ, Đào thị cũng muốn nhúng tay vào một chân sao?
Trúc Lan nén lại nghi hoặc, cười nói: “Trời không còn sớm, chúng ta đi thôi.”
Đào thị cười: “Tỷ tỷ mời đi trước.”
Xe ngựa nhà họ Chu đi trước một bước, xe ngựa nhà họ Uông mới theo sau.
Ngôi chùa ở Tân Châu Thành cách thành không xa, chưa đến nửa canh giờ là tới. Chỉ là chùa ở trên núi, cần phải leo thang đá. Trúc Lan xuống xe ngựa nhìn bậc thang, nàng đã lâu không vận động, thật không muốn leo chút nào.
Trúc Lan đợi một lúc, xe ngựa của Uông phủ mới đến. Đào thị xuống xe ngựa đợi một lát, sau đó trên xe lại có một vị cô nương bước xuống.
Đào thị thân mật kéo tay cô nương đi tới: “Để tỷ tỷ đợi lâu rồi.”
Ánh mắt Trúc Lan dừng trên người cô nương, cười nói: “Ta cứ tưởng muội muội sẽ mang Uông Lôi đến, vị này là?”
Chương 471: Bà bà cùng con dâu
Đào thị liếc nhìn cô nương đang căng thẳng bên cạnh, cân nhắc lời giới thiệu: “Nàng là con gái của biểu tỷ ta, Tô Huyên.”
Trúc Lan nhìn cô nương thêm vài lần, vóc dáng tương đương nàng, dung mạo tươi tắn, rạng rỡ, quả là một cô nương đầy sức sống. Trong lòng Trúc Lan vẫn thích những người tự tin và hoạt bát hơn một chút, nàng cười nói: “Đây là con gái ta, Tuyết Hàm.”
Tô Huyên căng thẳng gật đầu đáp lễ: “Chào cô.”
Tuyết Hàm mỉm cười: “Chào Tô tỷ tỷ.”
Đào thị cảm nhận được ánh mắt của Dương thị đang nhìn mình, vẻ mặt có chút không tự nhiên. Vốn dĩ nàng chỉ muốn xem náo nhiệt, thật sự không muốn nhúng tay vào, nhưng liếc nhìn cô nương bên cạnh, trong lòng thầm thở dài: “Trời không còn sớm, chúng ta lên thôi!”
Trúc Lan vỗ nhẹ vào tay con gái, rồi nói: “Được.”
“Tỷ tỷ mời đi trước.”
Trúc Lan cũng không khách khí, phẩm cấp của nàng cao hơn Đào thị, nên đi trước một bước.
Bậc thang lên chùa có hơn 300 bậc, lúc Trúc Lan leo lên, chân có chút run rẩy. Lâu rồi không vận động, nhưng vẫn phải cố gắng đi về phía trước, cổ họng thở dốc có chút đau rát, lồng n.g.ự.c cũng không thoải mái.
Trúc Lan nghiêng đầu nhìn Đào thị, Đào thị cũng là người quanh năm không ra khỏi cửa, nhưng người ta cùng lắm cũng chỉ đổ chút mồ hôi.
Đào thị cười giải thích: “Mỗi tháng ta đều đến chùa cầu phúc, đã quen rồi.”
Trúc Lan quay đầu lại nhìn con gái và Ngô Ninh, hai đứa nhỏ này cũng chưa từng leo nhiều bậc thang như vậy, nếu không có ma ma bên cạnh đỡ, đã sớm tìm chỗ ngồi nghỉ rồi.
Ngược lại là Tô tiểu thư, mặt không đỏ, thở không gấp.
Ánh mắt Trúc Lan sâu hơn: “Tô tiểu thư có luyện võ?”
Tô Huyên siết chặt khăn tay, nén lại sự căng thẳng trong lòng: “Vâng, có luyện qua một chút.”
Trúc Lan thu lại ánh mắt, trong lòng nghi hoặc, cô nương này hình như rất sợ nàng? Không nên a, nàng nhìn người rất chuẩn, cô nương này vừa nhìn đã biết là người gan lớn. Trúc Lan lập tức sững người, Tô Huyên không hề hành lễ với nàng, trong khi Tuyết Hàm còn phải hành lễ với Đào thị.
Trúc Lan suy ngẫm nhìn Đào thị, ánh mắt cũng đặt nhiều hơn trên người Tô cô nương. Nhìn kỹ mới phát hiện, quần áo cô nương này mặc toàn là hàng thượng phẩm, chỉ riêng viên đá quý trên chiếc vòng vàng đã đủ chói mắt, thật hào phóng.
Đào thị phát hiện ánh mắt của Dương thị đang dán trên người Tô Huyên, liền hắng giọng nói: “Nghỉ cũng được một lúc rồi, chúng ta vào chùa nhé?”
Trúc Lan gật đầu: “Được.”
Chùa Phật Quang không hổ là ngôi chùa nổi tiếng, kiến trúc chùa miếu nguy nga, trên sườn núi điêu khắc không ít tượng Phật, cảnh trí trong chùa cũng rất đẹp. Tâm tư của Trúc Lan đều đặt cả vào ngôi chùa.
Đào thị là khách quen, vừa đi vừa giới thiệu cho đến khi tới đại điện bái Phật. Trúc Lan chỉ làm cho có lệ, không phải nàng không thành tâm, mà là trong lòng có chút chột dạ, mâu thuẫn với nơi này.
May mà Trúc Lan biết diễn, Đào thị không nhận ra. Trúc Lan đi cùng Đào thị cầu phúc suốt một vòng, mấy cô nương trẻ đều bị đuổi ra ngoài.
Trúc Lan quỳ một lúc, lúc đứng dậy có chút choáng váng.
Lý thị vội đỡ: “Mẹ.”
Trúc Lan缓了一会儿神: “Không sao.”
Lý thị mặt đầy lo lắng, bà bà mới hết cữ mà. “Mẹ, chúng ta ra ngoài ngồi một lát đi ạ!”
Trúc Lan quả thật đã mệt, tuổi tác của nàng đã ở đó, sinh con tuy nhìn như không có gì, nhưng cơ thể cũng đã suy kiệt, muốn dưỡng tốt lại cần mấy năm.
Đào thị nhìn Lý thị, không khỏi nghĩ đến con dâu của mình. Con dâu bà quy củ thì nhất nhất tuân theo, đối với bà mẹ chồng này thì kính sợ, chưa bao giờ thân cận. Bà đoán, trong lòng nó chắc mong bà c.h.ế.t sớm, để khỏi phải quản nó nhiều.
Đào thị không ghen tị, dù sao nàng cũng có con gái ruột, không cần con dâu quan tâm. Nhưng mà, Dương thị quả thật ngoài dự đoán của nàng. Thấy Lý thị đi lấy nước, Đào thị nhỏ giọng nói: “Nàng đối đãi với con dâu tốt quá, như vậy là không được đâu.”
Trúc Lan: “.......”
Đây là vấn đề quan niệm, Đào thị đại diện cho tầng lớp bà mẹ chồng bình thường thời cổ đại, phần lớn đều đối đầu với con dâu. Trúc Lan nghe nói, thiếp thất của con trai Đào thị cũng không ít, không ít người là do chính Đào thị đưa vào.
Đào thị thấy Dương thị cười gượng, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa. Nàng cảm thấy về điểm đối xử với con dâu, nàng và Dương thị không có tiếng nói chung. Trong lòng lại suy tính, con dâu cả của Dương thị béo tốt, tuy ngoại hình không đẹp lắm nhưng lại biết sinh con trai. Hay là về nhà mình cũng tìm một người béo tốt, dễ sinh nở cho con trai.
Đào thị trong lòng phiền muộn: “Nàng nói xem, tại sao con cháu nhà họ Uông lại không đông đúc nhỉ? Con trai ta thành thân bốn năm rồi mà chỉ có một đứa con gái. Ta thật ghen tị với nàng, cháu trai đã có bốn đứa rồi.”
Trúc Lan: “Con cháu đều có phúc của con cháu, đến lúc thì sẽ đến thôi, nàng cũng đừng quá sốt ruột.”
Đào thị thấy Lý thị lấy nước về, liền cười cười kết thúc câu chuyện.
Lý thị cẩn thận bưng nước: “Mẹ, người không uống được nước lạnh, con đã xin nước ấm, người趁热 uống đi ạ.”
Trúc Lan nhận lấy chén trà, thấy bàn tay phỏng đỏ của Lý thị: “Nhìn tay con bị phỏng cả rồi kìa.”
Lý thị giấu bàn tay mập mạp ra sau lưng: “Không sao đâu ạ, con da dày thịt béo, một lát là khỏi. Mẹ mau uống đi, chén trà con đã tráng qua nước ấm rồi ạ.”
Trúc Lan trong lòng ấm áp: “Ừ.”
Đào thị quay mặt đi, được rồi, nàng thừa nhận có chút không thoải mái. Cùng là con dâu, sao lại khác biệt lớn như vậy.
Nếu Trúc Lan nghe được tiếng lòng của Đào thị, nhất định sẽ giải đáp thắc mắc cho bà ta. Lấy chân tình đổi chân tình thôi, ai mà ưa nổi bà mẹ chồng cả ngày chỉ biết nhét tiểu thiếp cho con trai chứ, không ở sau lưng đ.â.m hình nhân nguyền rủa bà c.h.ế.t sớm đã là may lắm rồi.
Một lát sau, mấy cô nương của Tuyết Hàm cùng nhau trở về. Tuyết Hàm vui vẻ nói: “Mẹ, con đã xin cho em trai một lá bùa bình an.”
Trúc Lan nhận lấy lá bùa: “Mẹ thay mặt nó cảm ơn con.”
Trúc Lan lại nhìn Ngô Ninh, sắc mặt con bé trắng bệch. “Con không khỏe ở đâu à?”
Chương 472: Bị chó rượt
Tuyết Hàm lo lắng nhìn Ngô Ninh, trong lòng thầm thở dài, Ngô Ninh tỷ tỷ đã xin quẻ nhân duyên, là quẻ hạ hạ.
Ngô Ninh lắc đầu: “Thím, con không sao ạ.”
Trúc Lan chẳng tin, nhìn Tuyết Hàm là biết, con bé này đang giúp Ngô Ninh che giấu.
Đào thị thấy mặt Tô Huyên đỏ bừng, liền hiểu ra, đây là xin được quẻ tốt.
Trúc Lan nghỉ ngơi xong liền đứng dậy: “Trời không còn sớm, chúng ta về thôi.”
Đào thị cười: “Được.”
Xuống núi cũng không dễ dàng, Trúc Lan nhìn mà hoa cả mắt. May mà bên cạnh có Tống ma ma và Lý thị, vừa lên xe ngựa, Trúc Lan đã không muốn động đậy, chuyến đi này đúng là chịu không ít khổ.
Về đến phủ, Lý thị vội vã về xem con trai, Ngô Ninh có tâm sự cũng về sân của mình, chỉ còn lại Tuyết Hàm ở bên Trúc Lan.
Trúc Lan đùa với con trai, cậu nhóc còn chưa biết nhận mặt người, nhưng có thể nhận ra mẹ qua mùi hương. Cả buổi sáng không gặp Trúc Lan, cậu nhóc tủi thân khóc nức nở.
Trúc Lan dỗ một lúc lâu, cậu nhóc mới nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Dỗ con ngủ xong, Trúc Lan hỏi Tuyết Hàm: “Hỏi thăm được gì không?”
Tuyết Hàm: “Mẹ, Tô Huyên tỷ tỷ mười tám tuổi rồi, có phải người đã đoán sai không ạ?”
Ở chùa, mẹ vỗ tay nàng, nàng liền hiểu ý, cho nên đã rất dụng tâm套话. Chỉ là tính tuổi tác, nàng cảm thấy không có khả năng.
Trúc Lan thật không ngờ đã mười tám tuổi, nàng cứ nghĩ Tô Huyên trông hoạt bát nên có vẻ lớn hơn một chút. “Mười tám tuổi rồi, tại sao chưa thành thân?”
Thời cổ đại, mười tám tuổi chưa thành thân thật sự rất hiếm.
Tuyết Hàm nói: “À, Tô Huyên tỷ tỷ nói, cha mẹ tỷ ấy mất sớm, trong nhà chỉ còn lại một mình tỷ ấy.”
Tô tỷ tỷ cũng giống Ngô tỷ tỷ, đều có tiếng khắc cha mẹ.
Trúc Lan nheo mắt: “Không có anh em trai sao?”
Tuyết Hàm gật đầu: “Tô tỷ tỷ nói như vậy.”
Trúc Lan không tin vào cái gọi là khắc cha mẹ, nếu Ngô Ninh và Xương Trí hợp nhau, nàng đã sớm định Ngô Ninh rồi, chỉ tiếc là không hợp.
Tuyết Hàm lòng như treo lên, mẹ trầm tư càng lâu, càng chứng tỏ mẹ cảm thấy Tô tỷ tỷ không tồi?
Tuyết Hàm: “Mẹ, không phải tứ ca đã có cô nương trong lòng rồi sao ạ?”
Cho nên, mẹ đừng nghĩ nữa.
Trúc Lan dĩ nhiên nhớ rõ, chỉ là nàng thật sự cảm thấy Tô cô nương hẳn là hợp với Xương Trí. Con gái lớn hơn hai tuổi không có gì, lớn tuổi hơn tâm trí càng trưởng thành. Một mình có thể bình an lớn lên, xem ra còn sống rất tự tại, có thể thấy bản lĩnh không nhỏ. Quan trọng nhất là không có cha mẹ, cũng không dính líu đến các thế lực, thật sự là ứng cử viên con dâu lý tưởng của nàng.
Trúc Lan thở dài, nàng thì thấy không tồi, chỉ tiếc là phải xem xét ý của Xương Trí. “Con cũng vất vả cả ngày rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
Tuyết Hàm gật đầu: “Vâng ạ.”
Buổi tối, Trúc Lan kể cho Chu Thư Nhân nghe tình hình của Tô Huyên, Chu Thư Nhân cũng cảm thấy không tồi. “Hay là, nàng đi hỏi xem ý của Xương Trí thế nào?”
Trúc Lan xua tay: “Thằng bé vừa mới về, không vội.”
Chu Thư Nhân: “Nàng hiểu rõ là được.”
Trúc Lan xoa trán: “Chàng cũng nghỉ sớm đi, đừng xem nữa.”
Chu Thư Nhân xoa vai: “Ta xem thêm một lúc nữa, nàng ngủ trước đi.”
Trúc Lan ngáp một cái, nàng thật sự mệt rồi. “Được.”
Sáng hôm sau, sắc mặt Ngô Ninh đã tốt hơn nhiều. “Thím, con muốn về nhà một chuyến.”
Nàng đáng lẽ nên về sớm hơn, chỉ là đại ca viết thư không cho nàng về, nàng mới không về chịu tang giỗ đầu cho ông bà. Nàng nhớ nhà, nàng nhớ các anh, nàng muốn về nhà ở một thời gian.
Trúc Lan nhìn chằm chằm Ngô Ninh: “Ninh Ninh nhớ nhà à, về ở một thời gian cũng tốt, chuẩn bị khi nào lên đường?”
Nụ cười trên môi Ngô Ninh sâu hơn, nàng vốn còn sợ thím không đồng ý. “Con chuẩn bị một chút, ngày mốt sẽ lên đường ạ.”
Trúc Lan: “Được, vậy ngày mốt lên đường, thím sẽ sắp xếp gia nhân đi cùng con.”
Mắt Ngô Ninh đỏ hoe, gục vào chân thím: “Cảm ơn thím.”
Trúc Lan vuốt tóc Ngô Ninh, đứa trẻ này trong lòng cất giấu tâm sự, hy vọng về nhà có thể nghĩ thoáng hơn một chút. Trúc Lan không sợ Ngô Ninh về nhà bị bắt nạt, thân phận của Chu Thư Nhân đã thay đổi, Ngô Minh cũng được hưởng lợi không ít. Ngô Minh lại kinh doanh mấy năm, đã sớm không ai dám gây khó dễ cho Ngô Minh nữa.
Nhưng mà, phô trương cần có vẫn phải có, để người ta không nghĩ rằng Ngô Ninh bị đuổi về nhà.
Ngô Ninh nén nước mắt, nhưng mắt vẫn đỏ hoe. Ra ngoài dụi mắt, mắt càng đỏ hơn.
Ngô Ninh cúi đầu đi, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, gặp Xương Liêm ca và Thi Khanh mấy người, vội chào hỏi rồi nhanh chóng lui đi.
Xương Liêm lẩm bẩm: “Con bé này sao lại khóc nữa rồi?”
Thi Khanh nhìn thêm vài lần. Dù nhà họ Chu đối với cô ấy tốt đến đâu, cô ấy vẫn là người ngoài. Thiệp mời tiểu thư nhà họ Chu không ngừng, nhưng không có ai mời Ngô cô nương. Thi Khanh siết chặt tay, hắn lo lắng chuyện gì chứ.
Xương Liêm quay người suýt nữa thì bị đụng phải, vừa nhìn thì ra là Xương Trí đang ngồi bệt dưới đất. Xương Liêm cau mày: “Ngươi bị chó rượt à? Đi đường hấp tấp không nhìn người, hôm nay đụng phải ta, lỡ là khách thì làm sao?”
Xương Trí lập tức nhảy dựng lên, không thèm phủi bụi trên áo choàng, nhanh chóng nấp sau lưng Xương Liêm. Xương Liêm định quay đầu lại, Xương Trí nóng nảy: “Đừng quay đầu lại, đừng lên tiếng.”
Xương Liêm sững sờ, thằng nhóc này làm sao vậy?
Chương 473: An Hòa
Xương Liêm “hít” một tiếng, thằng nhóc này véo lưng hắn đau quá. Vừa định kéo nó ra thì thấy phía trước không xa, Liễu ma ma đang dẫn đường, người đi sau Liễu ma ma, Xương Liêm chỉ nhận ra một người, là Đào thị, phu nhân của Uông đại nhân.
Người còn lại thì không biết, hắn không cho rằng Xương Trí ngớ ngẩn đến mức sợ Đào thị, vậy thì thằng nhóc này sợ cô nương kia.
Xương Trí rụt đầu, nhỏ giọng hỏi: “Tam ca, người đi chưa?”
Xương Liêm nghiến răng, khóe miệng nở nụ cười gian xảo: “Chưa đâu, đang đi về phía này này.”
Xương Trí như mèo xù lông, buông tam ca ra, ba chân bốn cẳng chạy đi. Chạy được vài bước nghe thấy tiếng cười, quay đầu lại mới phát hiện mình bị lừa. Xương Trí mặt sa sầm: “Tam ca, hôm nay đệ nhớ kỹ rồi đấy.”
Xương Liêm: “......”
Không, đừng nhớ kỹ, bị một kẻ gàn dở ghi thù là tai họa.
Tại viện chính, Trúc Lan nhìn Đào thị và Tô cô nương, hôm qua mới gặp, hôm nay lại thấy. Trúc Lan vừa nhìn đã biết rõ ràng là do Tô cô nương chủ động.
Tô Huyên mặt ửng hồng: “Dương Cung nhân, chào người.”
Trúc Lan nhìn Đào thị, thân phận của Tô Huyên không chỉ là họ hàng nhà Đào thị đâu nhỉ, lại không hành lễ nữa rồi. Đào thị cũng thấy khó xử, cười gượng: “Nhìn trí nhớ của ta này, ta quên giới thiệu, Tô Huyên chính là An Hòa Huyện chúa.”
Trúc Lan: “.......”
Huyện chúa à, nhị phẩm, vị này còn là Huyện chúa có phong hào.
Trúc Lan đứng dậy hành lễ: “Kính chào An Hòa Huyện chúa.”
Tô Huyên bước nhanh lên đỡ: “Người khách sáo quá rồi, hôm nay ở đây không có Huyện chúa, chỉ có Tô cô nương.”
Đào thị chỉ thiếu điều trợn mắt trắng dã, sự phân biệt đối xử này cũng quá rõ ràng rồi. Mồi còn chưa thả mà cá đã vội vàng đớp câu, cái khí thế bá đạo lúc trước đâu mất rồi?
Trúc Lan trong lòng đã chắc chắn, suy ngẫm nhìn Tô Huyên mặt đỏ bừng. Vị Huyện chúa này quen biết Xương Trí, nếu không một vị Huyện chúa rảnh rỗi sinh nông nổi đến Chu phủ làm gì. Trúc Lan cười tủm tỉm: “Lễ không thể bỏ, Huyện chúa mời ngồi.”
Tô Huyên trong lòng bất an, Dương thị nhất định đã đoán ra rồi. Nàng không nắm chắc được thái độ của Dương thị, Tô Huyên trong lòng sốt ruột. Nàng khó khăn lắm mới để ý một tên mọt sách, đã chuẩn bị hạ thủ kén rể, kết quả thân phận của tên mọt sách thay đổi, khiến nàng trở tay không kịp.
Bao nhiêu năm như vậy, khó khăn lắm mới có một người nàng thích bắt nạt. Rõ ràng là một tên mọt sách ngốc, sao lại biến thành công tử của tri phủ, thật khiến người ta bực bội!
Nhân duyên của nàng thật không dễ dàng, không cha không mẹ lại có gia sản, nàng cứ như miếng mồi ngon. Thấy không biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái, còn có kẻ đến cầu thân như đang ban ơn. Phì, nàng thà không gả. Chỉ là tuổi càng lớn, những chuyện bẩn thỉu bên cạnh càng nhiều. Ngay lúc nàng hạ quyết tâm chuẩn bị xin chỉ cả đời không gả, vì triều đình cầu phúc, sau đó trả thù lại thì tên mọt sách ngốc xuất hiện.
Trúc Lan nhìn Tô Huyên bỗng dưng mặt đỏ, lại nhìn Đào thị mặt không cảm xúc, trong lòng bật cười. Thú vị thật, xem ra Tô cô nương đã để ý Xương Trí rồi. Kết hợp với tính cách táo bạo của cô ấy, tám chín phần mười chính là cô nương đã để lại dấu ấn trong lòng Xương Trí.
Liễu Nha rất nhanh lại bước vào: “Phu nhân của Nhiễm đại nhân và phu nhân của Mẫn đại nhân cùng nhau đến ạ.”
Trúc Lan: “....... Mau mời.”
Hôm nay thật là náo nhiệt, Lưu thị và Tề thị lại có thể cùng nhau đến.
Đào thị nghe xong liền nhìn Tô Huyên bên cạnh, thấy Tô Huyên mặt lạnh tanh, chuẩn bị xem kịch vui.
Lưu thị và Tề thị cùng nhau bước vào, lần này thì không dẫn theo con gái. Hôm qua ở chùa cầu phúc, các bà đều biết Dương thị đi cùng ai.
Hai người vào nhìn thấy Tô Huyên, liếc nhau một cái, trong mắt đã hiểu rõ. Hôm qua chỉ là suy đoán, hôm nay nhìn thấy người chính là đã xác thực.
Hai người cười mà như không cười chào hỏi: “Kính chào Huyện chúa.”
Tô Huyên nhàn nhạt: “Miễn lễ.”
Tề thị thật không coi Huyện chúa ra gì, chỉ là một cô nhi thôi. Tề thị rất tức giận, An Hòa Huyện chúa đã mười tám tuổi rồi, còn xem náo nhiệt gì nữa. “Năm ngoái nghe nói Huyện chúa về quê tổ, cứ tưởng Huyện chúa sẽ ở lại vài năm, không ngờ về nhanh như vậy.”
Tô Huyên trong lòng không thoải mái, tại sao nàng phải trốn, chẳng phải do các người gây chuyện, lấy nhân duyên của nàng ra làm trò đùa sao. Nàng cười mà như không cười: “Ta đây không phải nghe nói Nhiễm Tam tiểu thư đã có thể ra ngoài, cố ý về để mời Tam tiểu thư sao.”
Trúc Lan: “......”
Sức chiến đấu này, lợi hại.
Lưu thị dùng khăn che miệng cười, Tề thị quả nhiên là người bốc đồng. Nói đi cũng phải nói lại, bà ta cũng sợ cái miệng của Tô Huyên, đúng là chữ nào chữ nấy như dao. Tô Huyên tại sao lại bỏ đi, trong lòng các bà là người rõ nhất. Vị này trước nay không dễ chọc, đây là vẫn luôn ghi hận!
Tề thị tức đến nghiến răng, cái miệng của con nha đầu c.h.ế.t tiệt kia vẫn lợi hại như vậy. “Làm phiền Huyện chúa nhớ thương.”
Tô Huyên cười tủm tỉm: “Không có cách nào, các người nhớ thương ta, ta đây gọi là có qua có lại.”
Trúc Lan suýt nữa thì bật cười, vội nén lại. Thấy trà đã được dâng lên, nàng hắng giọng: “Đây là trà mới, hai vị mau nếm thử.”
Lưu thị trong lòng tính toán, cười nói: “Vậy ta phải nếm thử cho kỹ mới được.”
Tề thị cũng uống một ngụm, sau đó nói: “Hôm nay sao không thấy Chu tiểu thư? Nói đến, con gái nhà ta và Chu tiểu thư rất hợp ý, vẫn luôn nhắc đến Chu tiểu thư.”
Trúc Lan cười: “Con bé đi học rồi.”
Những chuyện khác Trúc Lan không đề cập đến. Hợp ý cái gì, nói thẳng ra là muốn lấy Tuyết Hàm làm cái thang thôi.
Tề thị nheo mắt, nàng không tin Dương thị không nghe ra ý tứ trong lời nói của mình. Quả thật như lời lão gia nói, nhà họ Chu không muốn dính líu đến bất kỳ thế lực nào. Nhưng nàng đã nhắm trúng rồi. Tề thị liếc mắt nhìn Tô Huyên, theo cách hành sự của nhà họ Chu, vị Huyện chúa này là ứng cử viên tốt nhất!
Đào thị uống trà xem kịch, đúng là một vở kịch hay. Nhưng vẫn nên cảnh giác một chút, Lưu thị và Tề thị đều không dễ chọc.
Trúc Lan nhìn cảnh ngươi tới ta đi bên dưới, cân nhắc vẫn nên sớm định hôn sự cho Xương Trí, nếu không, nàng đừng hòng có ngày yên tĩnh, cũng để tránh những kẻ này sau lưng tính kế. Trúc Lan nheo mắt, dùng thủ đoạn bẩn thỉu lên người Xương Trí là không được.
Nửa canh giờ sau, Tô Huyên tức đến nghiến răng, nhưng cũng không có cách nào. Tề thị và Lưu thị cứ cù nhây với nàng, nàng không đi, họ cũng không đi. Thật sự không có cách nào, đành đứng dậy: “Trong nhà còn có việc, xin cáo từ trước.”
Trúc Lan ngồi đến mỏi cả hông: “Ta tiễn Huyện chúa.”
Tề thị và Lưu thị cũng đứng dậy: “Trời không còn sớm, chúng ta cũng về thôi.”
Chờ tiễn khách đi, Trúc Lan xoa eo, thật mệt c.h.ế.t nàng. Tuy nàng không uống trà, nhưng cũng uống không ít nước, bụng có chút trướng. Trúc Lan thật sự nể phục mấy người này, uống trà không ít, chẳng lẽ họ không muốn đi nhà xí sao? Nàng đã sớm muốn đi rồi. Tưởng tượng những người này còn phải ngồi xe ngựa về phủ, Trúc Lan thật sự khâm phục, nàng không bì được.
Trúc Lan nói với Tống ma ma: “Gọi Tứ công tử đến đây đi.”
Nếu đã đoán được tám chín phần, nàng cũng không cần phải chờ nữa.
Tống ma ma cười: “Vâng ạ.”
Trúc Lan nhìn con trai, giải quyết xong nỗi buồn, Xương Trí cũng tới. Trúc Lan nhìn vẻ mặt căng thẳng của Xương Trí, thật hiếm thấy. Lại nhìn ra ngoài cửa: “Xương Liêm, ngươi muốn nghe thì vào đi, đừng trốn nữa.”
Trốn cũng không có tâm, hơn nửa người đều lòi ra ngoài cột.
Xương Liêm cười gượng: “Mẹ.”
Hắn chỉ là đến xem náo nhiệt thôi, thật đấy.
Mặt Xương Trí đỏ bừng, lườm tam ca, rất tốt, hắn nhớ kỹ rồi.
474: Thái độ
Trúc Lan mở miệng nói: “Hai đứa cũng đừng trừng mắt đứng đó nữa, ngồi xuống cả đi.”
Trúc Lan nhìn hai người con trai, trong lòng cảm khái, thời gian thật nhanh. Lúc mới xuyên không đến, Xương Trí vẫn còn là một đứa trẻ, bây giờ Xương Liêm đã làm cha. Bà cảm khái: “Trong nháy mắt, Xương Trí cũng sắp thành thân rồi.”
Tai của Xương Trí đỏ bừng. Hôm nay cậu thật sự bị dọa sợ rồi. Vốn dĩ muốn ra ngoài, còn chưa đến cửa đã nhìn thấy Tô cô nương. Thân thể phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, sợ đến mức cậu nhanh chân chạy mất, còn bị tam ca trêu đùa. Cậu cảm thấy mình thật mất mặt, mặt đỏ bừng: “Mẹ.”
Trúc Lan không định vòng vo: “Con trai à, con quen biết An Hòa huyện chúa sao?”
Xương Trí có chút ngẩn người: “Mẹ, huyện chúa nào ạ?”
Trúc Lan: “…Con quen biết Tô cô nương?”
Xương Trí không ngốc, mím môi: “Tô cô nương là huyện chúa?”
Trúc Lan: “Ừm.”
Xương Trí giật giật khóe miệng. Cô nương táo bạo này là huyện chúa sao? Tưởng tượng đến việc Tô cô nương nói muốn kén rể, còn thường xuyên trêu chọc cậu, mặt Xương Trí lại càng đỏ hơn. Thật quá táo bạo, người như vậy sao có thể là huyện chúa!
Mắt của Xương Liêm sắp trừng ra ngoài. Chàng không phải vì Xương Trí mặt đỏ, mà là vì thằng nhóc này giỏi thật. Huyện chúa cơ đấy. Chàng vỗ vỗ vai em trai, thật là không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng là kinh người. Lợi hại thật, em trai của ta.
Trúc Lan thấy Xương Trí gạt tay Xương Liêm ra, liền ra hiệu cho Xương Liêm muốn nghe thì thành thật một chút, không nghe thì đi ra ngoài. Xương Liêm liền thành thật. Trúc Lan hỏi: “Nếu con đối với huyện chúa có chút khác biệt, mẹ sẽ đi hỏi thăm.”
Xương Trí há miệng. Nói là đối với Tô cô nương không có cảm giác, cậu lại hận đến ngứa cả răng. Cô nương này gan quá lớn. Cậu tuy không phải người cổ hủ, nhưng quá táo bạo. Sau đó, cậu im lặng. Hình như ngoài người nhà ra, cậu nghĩ đến cô nương này là nhiều nhất. Lại thấy rất bực bội, khó trách cậu chạy mà cô nương này không có chút phản ứng nào, người ta đã điều tra rõ về cậu rồi.
Cậu cũng không ngốc. Còn về việc Tô cô nương nói muốn kén rể, tự nhiên cũng không có khả năng. Vừa rồi cậu gặp em gái tan học, em gái kể chuyện ở chùa miếu hôm qua, cậu không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là ai làm. Cậu nghiến răng, thật làm người ta tức giận.
Trong mắt Trúc Lan đều là nụ cười. Xương Trí im lặng quá lâu. Nếu là trước đây, thằng nhóc này không có ý gì, đã sớm dứt khoát trả lời rồi. Nhìn xem, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, lại còn ấm ức. Trúc Lan nhìn mà vui mừng, huyện chúa này phải cưới về nhà!
Trúc Lan suy ngẫm nói: “Xem ra là không có ý gì. Vậy ngày mai ta sẽ nói rõ thái độ với phu nhân của Uông đại nhân, để khỏi bị người ta nhìn ra điều gì, không tốt cho thanh danh của huyện chúa. Nhưng nhân duyên của con không dễ tìm, lúc ra ngoài nhớ dẫn theo nhiều người, chú ý một chút, đừng để bị tính kế.”
Tai của Xương Trí lại đỏ lên, bất đắc dĩ nhìn mẹ: “Mẹ.”
Trúc Lan bật cười: “Xương Liêm à, em trai con đang làm nũng với ta phải không?”
Xương Liêm không nhịn được cười: “ Đúng vậy ạ.”
Xương Trí nghiến răng trừng mắt nhìn tam ca: “Tam ca, em trai…”
Xương Liêm nghe được những gì cần nghe rồi, nhanh chân chạy mất: “Mẹ, con đi trước. Hôm nay coi như con không nghe thấy gì, con một chữ cũng sẽ không nói ra.”
Trúc Lan đối với Xương Liêm vẫn khá yên tâm. Thằng nhóc này biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Bà quay lại nhìn Xương Trí, giọng điệu vô cùng tò mò: “Tam ca con đi rồi, nói cho ta nghe, con và Tô cô nương quen nhau như thế nào?”
Xương Trí mím môi có chút ngượng ngùng, ấp úng: “Con và sư phụ đi du học, sau đó gặp mưa lớn không đi được, chỉ có thể ở trọ, sau đó liền quen biết.”
Sư phụ không ít lần vì Tô cô nương mà trêu chọc cậu!
Cậu không nói Tô cô nương gan lớn đến mức nào. Cậu không ngốc, mẹ nhìn có vẻ đối với Tô cô nương có cảm tình không tồi. Nếu cậu nói ra một số hành vi táo bạo của Tô cô nương, sợ mẹ sẽ có ý kiến. Hai chữ “kén rể” càng là không thể nói.
Trúc Lan vốn là muốn nghe chuyện xưa. Thật sự, bà cảm thấy những chuyện tài tử giai nhân gì đó, bà không thích lắm. Bà thích cặp đôi Tô cô nương và Xương Trí này, một ngự tỷ có sức chiến đấu đầy ắp, một thư sinh thuần khiết có bản tính thâm sâu. Ai ai, bà nghĩ đến là lại kích động.
Xương Trí bị mẹ nhìn đến không được tự nhiên: “Mẹ, con còn có việc, về trước đây.”
Ngài đừng nhìn nữa, con mới biết, mẹ cũng là người thích xem kịch như vậy.
Trúc Lan bật cười, thằng nhóc này chạy rất nhanh. Chỉ tiếc là bà không hỏi ra được gì. Đứa nhỏ Xương Trí này không muốn nói, dù bà có hỏi thế nào cũng sẽ không nói. “Xem ra, ta phải chuẩn bị sính lễ rồi.”
Nói xong, Trúc Lan lòng liền đau. Đó là thật sự đau. May mà bà còn chưa hành động đi mua nhà cửa và cửa hàng, tiền bạc trong tay vẫn luôn giữ lại, nếu không sính lễ cũng là một vấn đề.
Trúc Lan ôm ngực. Con dâu tốt, sính lễ cũng cao. Đặc biệt là sính lễ cho huyện chúa càng không thể thấp.
Tống bà tử: “Chủ mẫu, người sao vậy?”
Trúc Lan thở dài: “Đau lòng.”
Tống bà tử: “A?”
Trúc Lan xua tay, bà sẽ không hiểu đâu. Trúc Lan đứng dậy trở về phòng, vẫn là nên xem con trai để thư giãn tâm tình. Đợi một lúc, bà phải tính toán lại gia sản.
Tống bà tử bất lực nhìn chủ mẫu. Sao bà lại có thể theo kịp được suy nghĩ của chủ mẫu chứ. Như vậy không được.
Tại Uông phủ, Đào thị bất lực nhìn Huyên Huyên đang giận dỗi: “Được rồi, đừng giận nữa.”
Tô Huyên nghiến răng: “Dì họ, con tức giận lắm. Các bà ta để ý đến con, ép con không thể không đi. Khó khăn lắm mới để ý một người, các bà ta còn theo dõi.”
Nhìn thái độ của Tề thị và Lưu thị hôm nay, ý tứ rất rõ ràng, con gái nhà các bà không được, thì ai cũng đừng mong được yên.