Đồng Bình lòng dạ bồi hồi, không kìm được mà nói: "Đứa bé mới sinh, vẫn chưa có tên. Tiểu nhân mạo muội, muốn cầu xin lão gia ban cho cháu một cái tên, không biết có được không ạ?"
Cố Đại Giang vui vẻ ra mặt: "Để ta đặt tên ư? Đương nhiên là được, tên của mấy đứa nhỏ nhà ta trước đây đều do ta đặt cả."
"Đa tạ lão gia."
Cố Đại Giang cúi đầu trầm tư, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn: "Tỷ tỷ tên Thủy Đào, vậy đệ đệ hãy gọi là Du Trúc đi. Một bên là Thủy, một bên là Mộc, tương sinh tương trưởng. Trúc cũng đại biểu cho sức sống kiên cường, lại có ý chúc phúc cho sự bình an, hanh thông. Mong cho đứa bé này được bình an vui vẻ, hai tỷ đệ đồng lòng, sức mạnh có thể cắt được cả vàng."
Vân Thư nghe vậy cũng nóng lòng muốn thử, trong đầu cậu thực ra đã nghĩ ra rất nhiều cái tên, định bụng nói ra để Đồng Bình lựa chọn.
Nào ngờ cậu vừa mở miệng, chưa kịp nói ra cái tên đầu tiên.
Đồng Bình đã đột nhiên quỳ xuống, dập đầu thật mạnh: "Đa tạ lão gia ban tên."
Cố Đại Giang hoảng hốt, vội đỡ ông dậy: "Thôi thôi, hôm nay là ngày vui, đừng quỳ lạy tới lui. Chuyện đặt tên này, ta thích nhất."
Tiếc là, trước đây khi A Miêu và bốn người kia đổi tên lại không tìm đến ông, điều này khiến Cố Đại Giang tiếc nuối một thời gian dài.
Cố Vân Đông lập tức mời ông: "Được rồi, ông đã đến đây thì ở lại dùng bữa luôn. Đây là đại hỉ sự, phải chúc mừng mới được."
Đồng Thủy Đào lúc nãy mừng đến phát khóc, nước mắt lưng tròng.
Lúc này, nàng vội lấy tay áo lau đi: " Đúng vậy cha, hôm nay là song hỷ lâm môn. Không chỉ mẹ sinh được đệ đệ, mà lão gia cũng đỗ phủ thí, còn được đệ nhị danh nữa đấy."
Đồng Bình lúc này mới hoàn hồn: "Phải phải, hôm nay là ngày yết bảng. Trước khi lên đây, thôn trưởng còn dặn con xem xong thì mang tin về. Lúc nãy con có ghé qua, chỉ là đường sá đông nghẹt, chen không vào được. Con định đi vòng lối khác, không ngờ vừa qua đây đã thấy lão gia và tiểu thư vào Cẩm Tú tửu lầu, nên con vội chạy tới."
Kết quả là tiểu thư vừa hỏi có chuyện vui gì, ông đã nghĩ ngay đến chuyện vợ sinh con, mà quên bẵng đi việc chính.
Không ngờ, lão gia lại đỗ đệ nhị danh, đây quả thực là đại hỉ sự.
Không chỉ vậy, trước đó Thiệu công tử còn dâng lên Hoàng thượng phương pháp tiêm chủng ngưu đậu.
Cả thôn Vĩnh Phúc đều xem y như anh hùng.
Tam hỷ lâm môn!
Nhà họ Cố vui mừng khôn xiết, gọi tiểu nhị đến gọi thêm món ăn.
Mọi người đều ăn uống no nê, lúc này mới hoan hỉ rời khỏi Cẩm Tú tửu lầu.
Ra đến cổng, Cố Vân Đông liền nói với Đồng Thủy Đào: "Mẹ con mới sinh, con hãy về một chuyến đi, chăm sóc cho bà ở cữ xong rồi hãy quay lại."
Đồng Thủy Đào ngẩn ra, rồi lập tức lắc đầu: "Không được, con là nha hoàn của tiểu thư, con phải theo bảo vệ tiểu thư. Ở nhà đã có bà nội chăm sóc mẹ con rồi, không sao đâu ạ."
"Thôi nào, chỉ là cho con về một tháng thôi, ta chẳng lẽ lại không sống thiếu con được sao? Chẳng lẽ con không muốn xem mặt đệ đệ? Cứ về cùng cha con đi, bà nội tuổi đã cao, vừa phải lo việc nhà, vừa phải chăm sóc mẹ con, sẽ không xuể đâu."
Đồng Thủy Đào nghĩ lại, cũng thấy đúng.
Mẹ nàng ở cữ chắc chắn không làm được việc, bà nội phải chăm mẹ, hậu viện của Cố gia cũng cần người dọn dẹp. Hơn nữa vài ngày nữa hai vị thiếu gia cũng phải về Vĩnh Phúc thôn, đến lúc đó một mình bà nội quả thực không lo hết được.
Nàng sức vóc hơn người, một mình có thể làm việc bằng hai, tác dụng vẫn rất lớn.