"Rầm" một tiếng, dường như là tiếng ghế bị xô ngã xuống đất. Mọi người trong sân đều giật mình quay lại nhìn.
Cố Vân Đông vừa định nhấc chân bước vào, cửa thư phòng đã đột ngột mở ra, Thiệu Thanh Viễn và Thiệu Văn bị đẩy thẳng ra ngoài.
Cố Đại Giang mặt mày đỏ bừng, ngón tay run rẩy chỉ vào y: "Đi, đi đi, đi mau!"
Thiệu Thanh Viễn không động đậy, Cố Đại Giang lập tức nổi giận.
Ông tuy là người đọc sách, nhưng cũng là một hán tử nhà nông, tức giận đến mức văng tục tại chỗ: "Bảo ngươi đi có nghe không hả? Lão tử vừa mới đỗ phủ thí, lòng đang vui vẻ, ngươi thì hay rồi, lập tức đến đây dội cho ta một gáo nước lạnh phải không? Thành thân cái gì mà thành thân, ngươi không nhìn xem Vân Đông mới bao nhiêu tuổi, đã không chờ được mà muốn cuỗm mất báu vật nhà ta phải không? Ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu, ngươi đợi cho lão tử thêm hai năm nữa, không, ba năm…"
"Cố Đại Giang, ngươi câm miệng lại cho ta!" Trong sân đột nhiên vang lên một giọng nói khác.
Cố Đại Giang lập tức im bặt, ngước mắt nhìn Cố Đại Phượng đang tức muốn hộc máu.
Cố Đại Phượng xắn tay áo, nhanh chân bước tới. Bà nhìn Thiệu Thanh Viễn đang đứng ở cửa không nói một lời, vẻ mặt có chút tủi thân nhưng quật cường, rồi lập tức dịu giọng nói: "Thanh Viễn à, con đi nghỉ trước một lát đi, để ta nói chuyện với nó, con đừng lo lắng nhé."
Sau đó, vừa quay đầu nhìn Cố Đại Giang, sắc mặt bà lại sa sầm.
Bà một tay đẩy Cố Đại Giang vào phòng, sau tiếng "rầm", cánh cửa đã đóng sập lại.
Ngay sau đó, là giọng nói phẫn uất của Cố Đại Phượng vọng ra: "Ta nói đệ đủ rồi đấy, có ai làm cha như đệ không? Vân Đông và Thanh Viễn sớm đã đính hôn, chẳng phải đệ cũng đã đồng ý rồi sao? Bây giờ chúng nó muốn thành thân, đệ lại làm khó người ta. Sao, sợ con gái đệ sau này sống quá sung sướng à?"
"Không phải … Tỷ, Vân Đông còn nhỏ mà." Đối mặt với tỷ tỷ nhà mình, Cố Đại Giang có phần mất tự tin.
"Nhỏ gì mà nhỏ, đã cập kê rồi, là một đại cô nương rồi." Cố Đại Phượng hừ lạnh: "Đệ còn muốn giữ nó hai, ba năm nữa, hay là giữ nó đến bảy, tám mươi tuổi luôn đi."
"Đệ…"
Cố Đại Phượng lại trừng mắt nhìn ông một cái, rồi thở dài, ngồi xuống bên cạnh, ôn tồn nói: "Ta biết đệ thương Vân Đông, không nỡ gả nó đi. Nhưng đệ không thể giữ nó cả đời được. Vân Đông và Thanh Viễn tình cảm tốt đẹp, hiếm có biết chừng nào?"
Nói rồi bà đột nhiên hạ thấp giọng: "Hơn nữa đệ phải nghĩ xem, Thanh Viễn bây giờ đã khác xưa. Trước đây nó không cha không mẹ, nhà cửa thì rách nát, một mình đến bữa cơm cũng không có mà ăn. Lại còn mang tiếng xấu trong làng, nên mới mãi không thành thân. Nhưng bây giờ thì sao, nó đã đến kinh thành, gặp cả Hoàng thượng, chữa bệnh cho cả hoàng tử, lại có một thân bản lĩnh, tướng mạo thì cao ráo tuấn tú, còn có mấy gian cửa hàng. Đệ có biết không, bây giờ có biết bao nhiêu người đang nhòm ngó nó?"
"Lần trước ta ra chợ, nghe không biết bao nhiêu người bàn tán về nó, ngay cả những gia đình giàu có trong thành cũng có không ít người nhắm nó làm con rể. Hiếm có là nó không hề d.a.o động, một lòng một dạ chỉ muốn ở bên Vân Đông. Ta nói cho đệ biết, đệ mà còn cản nữa, nói không chừng sẽ bị người ta nẫng tay trên đó."
Cố Đại Giang nhíu mày, cười lạnh: "Nẫng thì nẫng, Vân Đông nhà chúng ta ưu tú như vậy, lẽ nào lại sợ không tìm được người chồng tốt?"
Cố Đại Phượng tức giận vỗ vào lưng ông một cái: " Nhưng Vân Đông chỉ thích Thanh Viễn, chồng tốt hơn nữa thì sao? Đệ muốn làm kẻ ngốc chia uyên rẽ thúy, tạo thành hai đôi oán lữ hay sao?"