Cố Đại Giang lập tức không nói được lời nào.
Bên ngoài, mọi người dần không còn nghe thấy tiếng của họ nữa, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nhau.
Cố Vân Đông đi đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn, liếc xéo y một cái: "Ta có nói là đợi cha ta thi xong phủ thí sẽ bàn chuyện thành thân, nhưng đâu có nói là gấp như vậy, mới yết bảng chưa qua một đêm mà."
Thảo nào cha nàng lại tức giận đến thế.
Thiệu Thanh Viễn mím môi, dừng một lát rồi đáp: "Ngày mai đại cô sẽ đi xem nhà, nếu thấy thích hợp, e rằng ngay trong ngày sẽ dọn đi."
Y không nói hết lời, nhưng Cố Vân Đông đã hoàn toàn hiểu ra.
Nàng tròn mắt nhìn y, một lúc lâu sau, giơ ngón tay cái lên với y.
Huynh lợi hại thật, biết cả nhà này chỉ có đại cô mới dám lớn tiếng với cha ta, lại còn đứng về phía huynh, nên mới nhân lúc đại cô còn ở tiểu viện mà đề cập chuyện này trước?
Thiệu Thanh Viễn cười khẽ: "Đừng nói ra nhé."
Cố Vân Đông lườm y một cái: "Ta đâu có ngốc."
Đang nói chuyện, cửa thư phòng lại một lần nữa mở ra.
Sắc mặt Cố Đại Giang vẫn còn rất khó coi, nhưng giọng điệu đã tốt hơn nhiều, ông nói với Thiệu Thanh Viễn đang đứng ở cửa: "Ngươi vào đây."
Thiệu Thanh Viễn lập tức cầm chiếc hộp, một lần nữa bước vào thư phòng.
Cố Vân Đông có chút bứt rứt, tại sao chỉ gọi một mình y vào?
Đây chẳng phải là chuyện hôn sự của nàng sao? Nàng, người trong cuộc, không phải càng nên được vào sao?
Cũng không biết bên trong rốt cuộc đã nói những gì. Một lúc lâu sau, Ngưu thẩm đã qua gọi dùng bữa tối đến lần thứ ba, ba người trong thư phòng mới bước ra.
Cố Vân Đông mắt tinh nhìn thấy chiếc hộp trong tay Thiệu Thanh Viễn đã không còn. Có điều, y không bị Cố Đại Giang giữ lại, mà bảo y cứ về nhà mình dùng bữa.
Trước mặt Cố Đại Giang, Thiệu Thanh Viễn cũng không tiện nói thêm gì với Cố Vân Đông, chỉ ra hiệu với nàng một cái rồi cùng Thiệu Văn rời khỏi tiểu viện.
Cố Đại Giang chắp tay sau lưng, gọi mọi người trong sân: "Được rồi, ăn cơm trước đã."
Cố Vân Đông đành phải nén lại bao nghi hoặc trong lòng, đi theo vào phòng ăn.
Riêng Cố Đại Phượng đi sau một bước, đến bên cạnh nàng nói nhỏ: "Yên tâm đi, có ta ở đây, cha con không dám đánh Thanh Viễn, cũng sẽ không chia rẽ hai đứa đâu."
Cố Vân Đông: "..." Điểm này thì nàng không hề lo lắng.
Vào phòng ăn, có lẽ vì sắc mặt Cố Đại Giang thực sự không tốt, nên mọi người đều rất im lặng, không ai nói lời nào, vội vàng ăn xong rồi giải tán.
Cố Vân Đông cũng trở về phòng, chỉ là nàng vừa vào không bao lâu, cửa phòng đã có tiếng gõ.
Giọng của Cố Đại Giang vang lên từ ngoài cửa: "Vân Đông, cha vào được không?"
"Cha?" Cố Vân Đông vội mở cửa, mời Cố Đại Giang vào phòng.
Cố Đại Giang tay cầm chiếc hộp mà Thiệu Thanh Viễn đã đưa, đi đến bên bàn ngồi xuống, lúc này mới nhìn về phía Cố Vân Đông, nói: "Đây là Thiệu Thanh Viễn hôm nay mang tới."
Cố Vân Đông liếc nhìn cha mình một cái, dừng lại một chút, rồi vươn tay mở chiếc hộp ra.
Quả nhiên, bên trong là toàn bộ gia sản của Thiệu Thanh Viễn.
"Sính lễ." Cố Đại Giang nói: "Hai gian cửa hàng, còn có căn nhà ở thôn Vĩnh Phúc, đều cho con. Giấy tờ khế ước của trang trại ngoài thành, nó nói đã đưa trước cho con rồi phải không?"
Cố Vân Đông gật đầu, nhìn chiếc hộp trước mặt, chỉ cảm thấy nó nặng trĩu và nóng ran.
Cố Đại Giang thở dài một hơi: "Nó cũng xem như có lòng. Cha thực ra cũng không muốn ngăn cản con gả đi. Con nói xem, vợ chồng trên đời này, tình cảm mặn nồng, yêu thương lẫn nhau có được mấy đôi? Hai đứa cũng xem như đã cùng nhau đi từ gian khó đến ngày hôm nay, quả thực vô cùng hiếm có. Cha… cha chỉ là không nỡ xa con."