Cố Vân Đông nheo mắt lại, nói với Đồng Thủy Đào bên cạnh: “Ngươi đưa đại cô và tiểu thẩm của ta đến quán trà nghỉ ngơi trước, gọi chút đồ ăn, ta sẽ về ngay.”
Nói rồi, nàng lặng lẽ đi theo bóng dáng kia.
Lúc Cố Đại Phượng và Thường Nha Nha ló đầu ra, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của nàng.
Người Cố Vân Đông nhìn thấy chính là Trương Kiều. Nếu là trước đây, nàng sẽ không để tâm đến sự xuất hiện của Trương Kiều.
Nhưng hành động của Trương gia không hủy được hôn liền muốn vu oan cho nàng đã khiến nàng ghê tởm, cho nên tốt nhất là để cô ta và Liễu Duy mau chóng hủy hôn.
Cũng không biết Trương Kiều định đi đâu, bên cạnh ngay cả một nha hoàn cũng không có.
Cố Vân Đông nhướng mày, nếu là đi làm chuyện mờ ám, biết đâu lại vừa hay cho nàng nắm được bằng chứng, để cô ta và Liễu gia hủy hôn thì sao?
Nghĩ thôi cũng thấy có chút phấn khích.
Cố Vân Đông tim đập thình thịch, lặng lẽ đi theo sau Trương Kiều.
Trương Kiều không hề phát hiện, ngoài việc không có nha hoàn đi theo, trông cô ta có vẻ rất bình tĩnh.
Không bao lâu, Trương Kiều dừng lại, đi vào một tửu lầu.
Cố Vân Đông ngẩng đầu nhìn, đây chẳng phải là… Cẩm Tú tửu lầu sao?
Bóng dáng Trương Kiều vừa vào trong, Cố Vân Đông cũng liền đi theo.
Chưởng quỹ của tửu lầu rất quen mặt nàng, thấy nàng đến lập tức định chào hỏi.
Cố Vân Đông đưa tay lên, nhẹ nhàng ra hiệu.
Chưởng quỹ lập tức hiểu ý, nhỏ giọng hỏi: “Cố cô nương đến có việc gì ạ?”
“Vị cô nương vừa rồi, đã đi đâu?” Cố Vân Đông nhìn quanh, không thấy Trương Kiều, chắc là không ở sảnh lớn dưới lầu.
Quả nhiên, chưởng quỹ chỉ lên lầu, nói: “Ở phòng số hai ạ.”
Phòng số hai à, đáng tiếc, không phải là căn phòng lần trước có thể nghe lén được.
Cố Vân Đông thầm thở dài, nhìn lên lầu, tiếp tục hỏi chưởng quỹ: “Phòng đó vốn đã có người chưa?”
“Có rồi ạ, Trương thiếu gia cũng ở trong đó.”
Sắc mặt Cố Vân Đông khẽ biến, Trương Hào cũng ở đó? Hay lắm, đây là vụng trộm đến tận tửu lầu của vị hôn phu, có phải là quá coi thường người khác rồi không? Thật đáng giận.
Chưởng quỹ thấy sắc mặt nàng không tốt, trong lòng bất giác có chút bất an, nhỏ giọng hỏi: “Cố cô nương, có vấn đề gì sao ạ?”
Cố Vân Đông xua tay: “Không có gì, ta lên xem thử.”
Chưởng quỹ muốn nói lại thôi. Sắc mặt, giọng điệu, hành động này của Cố cô nương, chẳng lẽ lại muốn đi nghe lén người khác nói chuyện sao?
Ai, một cô nương tốt như vậy, sao lại có sở thích kỳ quặc này chứ?
Hắn vẫn nên tìm cơ hội nói với chủ nhân một tiếng, để ngài ấy khuyên nhủ Cố cô nương. Nếu không sau này nàng cứ thích đến Cẩm Tú tửu lầu nghe lén, thì việc làm ăn của họ cũng chẳng cần làm nữa.
Cố Vân Đông đã lên lầu, nàng đứng ở đầu cầu thang, nhíu mày nhìn về phía phòng số hai.
Làm sao bây giờ? Cũng không biết bên trong đang làm gì.
Nếu lúc này đang ôm ấp làm chuyện không đứng đắn thì tốt quá, cứ thế đẩy cửa vào bắt gian tại trận.
Cố Vân Đông đi đi lại lại ở đầu cầu thang, thấy tiểu nhị bưng đồ ăn lên, suýt nữa thì đưa tay ra cản.
Nhưng nghĩ lại, cả hai huynh muội Trương Hào đều đã gặp qua nàng, dù mình có giả dạng thành tiểu nhị cũng sẽ bị nhận ra ngay.
Nàng không vào được thì cũng không đặt máy ghi âm được.
Vì vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu nhị đẩy cửa phòng, bưng đồ ăn vào, rồi lại đi ra, đóng cửa lại, xuống lầu.
Nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, Cố Vân Đông nhìn vào trong phòng, cũng không thấy hành động của hai người có gì bất thường.