Cố Vân Đông trong lòng thầm tiếc nuối, mày nhíu chặt không biết làm sao.
Thế nhưng, ngay lúc nàng sắp không kìm được mà định leo lên nóc nhà để nghe lén, nhìn trộm, thì cửa phòng số hai lại mở ra?
Cố Vân Đông lập tức xoay người, nhanh chân trốn sau cột nhà.
Quả nhiên, Trương Hào và Trương Kiều cùng nhau đi ra. Trương Kiều vẻ mặt kiêu kỳ nói: “Đại ca, huynh đừng tưởng mời muội ăn một bữa là xem như tạ lỗi nhé, chưa đủ đâu.”
“Được được, đợi về rồi, đại ca tặng muội thêm một món quà nữa, được chưa?”
Trương Kiều hừ lạnh một tiếng: “Thế còn tạm được.”
Hai người vừa nói vừa một trước một sau đi xuống lầu.
Cố Vân Đông nheo mắt lại. Lần trước không chú ý, bây giờ biết được mối quan hệ của họ rồi, nhìn lại hành động của hai người, quả thật không đơn giản chỉ là sự thân mật giữa huynh muội, mà trong cử chỉ còn có thêm vài phần mờ ám.
Vấn đề là, các người thân mật thì cứ thân mật đi, còn nhất quyết phải chạy đến Cẩm Tú tửu lầu, là để chọc tức ai chứ?
Trơ mắt nhìn hai huynh muội rời khỏi tửu lầu, Cố Vân Đông do dự một lát rồi bước vào phòng số hai.
Vừa vào, đập vào mắt là bàn thức ăn gần như chưa động đến.
Cũng phải, đồ ăn mới được mang lên không bao lâu thì họ đã đi rồi.
Thật kỳ lạ, đã gọi đồ ăn mà lại không ăn, có ý nghĩa gì chứ?
Chẳng lẽ chỉ để đến tửu lầu nói chuyện? Nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng chẳng nói được mấy câu.
Rất kỳ quái, vô cùng kỳ quái.
Cố Vân Đông lướt mắt qua những món ăn trên bàn, không nhìn ra được gì.
Nàng lại nhìn quanh cả gian phòng, cũng không cảm thấy có gì bất thường, chỉ là một gian phòng bình thường.
Cố Vân Đông đang quan sát thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Nàng theo bản năng định trốn đi, nhưng nhìn quanh một vòng cũng không thấy chỗ nào để ẩn thân.
Cuối cùng, nàng trực tiếp cúi người chui xuống gầm bàn, kéo khăn trải bàn xuống che lại.
Vừa kéo xuống, nàng đã bực bội tự mắng mình một câu. Trốn làm gì? Không thể nào là huynh muội nhà họ Trương quay lại được, có gì mà phải sợ.
Quả nhiên, tiếng bước chân rất nhanh đã vào đến cửa.
Ngay sau đó, vang lên giọng nói nghi hoặc của tiểu nhị: “Bàn thức ăn này gần như chưa ăn, thật là lãng phí quá.”
Lời còn chưa dứt, dường như có một tiểu nhị khác bước vào, cười hì hì nói: “Có sao đâu, họ không ăn càng tốt, để cho chúng ta ăn. Ngươi xem con gà này, còn nguyên chưa động đến, lại là do chính tay đại sư phụ làm đấy. Chúng ta mỗi người một nửa, tối còn có thể mang về nhà, hâm nóng cho người già trẻ nhỏ trong nhà ăn thử.”
“Thế cũng được.”
Cố Vân Đông trốn dưới gầm bàn — nên ra hay không ra đây?
Ra ngoài có vẻ rất xấu hổ, hai anh tiểu nhị vừa mới bàn nhau mang đồ ăn thừa về nhà, lại không ngờ bị nàng nghe thấy.
Mà nàng, Cố Vân Đông đường đường là đại tỷ đại phong thái trước mặt Liễu Duy, vừa xinh đẹp vừa thông minh, sao có thể để người khác thấy mình chui dưới gầm bàn được?
Nếu chuyện này mà để Liễu Duy biết được, chẳng phải sẽ bị hắn cười cho thối mũi sao?
Nghĩ đến đây, Cố Vân Đông bình tĩnh ngồi yên dưới gầm bàn, định bụng đợi hai người họ dọn dẹp xong rồi mới ra.
Tốc độ của hai người rất nhanh, mỗi người một khay đã mang hết thức ăn đi.
Cố Vân Đông thở phào nhẹ nhõm, đợi họ ra khỏi cửa, vừa định đi ra thì ngoài cửa lại vang lên một giọng nói.
“Mang cho ta một ấm trà.” Người ngoài cửa dường như muốn vào gian phòng này, đang đứng ở cửa nói chuyện với tiểu nhị vừa đi ra.
Tiểu nhị kia vội vàng gật đầu: “Khách quan đợi một lát, tiểu nhân lát nữa thay khăn trải bàn cho ngài rồi sẽ mang trà lên ngay.”
Cố Vân Đông trong lòng giật thót một cái. Thôi rồi, ngươi còn muốn thay khăn trải bàn, vậy chẳng phải là nàng sẽ bị lộ sao?