Nữ Phụ Xuyên Thư, Về Thôn Trồng Trọt [Mỹ Thực]

Chương 127:chương 127

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Quả nhiên, khi độ hot của buổi livestream tăng lên, trên mạng đã xuất hiện hơn chục từ khóa về cô.

#Trâu_nhà_Lâm_Du_thành_tinh

#Tuổi_thơ_ không _trọn_vẹn_nếu_thiếu_đòn_roi

#Rượu_nho_Lâm_Du

#Mẹ_ tôi _ đã _ba_ngày_ chưa _đánh_ tôi

Không ít trang tin chính thống nhân cơ hội này tranh thủ độ hot để một lần nữa nhấn mạnh về sự nguy hiểm của việc trẻ em tự ý đi bơi trong kỳ nghỉ hè. Các chủ đề gắn với người nổi tiếng trên mạng luôn dễ dàng thu hút sự chú ý hơn, nhiều người trước đây chỉ lướt qua những tin tức cảnh báo thì lần này lại thực sự để tâm.

“Phòng chống đuối nước mùa hè là trách nhiệm của mọi người. Khi thấy trẻ em tự ý tắm sông, suối, xin hãy báo cảnh sát kịp thời.”

“Hãy đến những nơi bơi lội quy củ, an toàn là trên hết.”

Lâm Du chỉ lướt qua một vòng trên mạng đã thấy không ít tài khoản chính thức trực tiếp @tên cô.

Có người lại châm chọc rằng Lâm Du bây giờ sau khi rút lui khỏi showbiz lại còn được ưu ái hơn. Người trong giới thì tranh nhau cơ hội hợp tác với các cơ quan nhà nước, còn Lâm Du thì chỉ ngồi ở nhà cũng có độ hot tự tìm đến cửa.

【Ai biết được có phải cô ta đổi hướng, cố tình tạo chiêu trò không? Sao lại có thể trùng hợp đến thế, vừa livestream đã gặp ngay sự cố.】

Lâm Du xoa trán: “…”

Các người hỏi tôi, tôi cũng thấy bất ngờ lắm chứ bộ?

Lâm Du cố gắng bình tĩnh mang máy livestream về nhà. May mắn là các công đoạn còn lại của việc làm rượu nho rất đơn giản. Chỉ cần dùng tay bóp nát nho, không cần phải làm cho vỏ và thịt tách rời hay nát bét, chỉ cần bóp sơ qua là được. Sau đó, thêm đường trắng theo tỷ lệ mười phần nho, ba phần đường.

Cuối cùng, đổ hỗn hợp nước nho đã trộn đều vào một chiếc bình thủy tinh sạch, không dính nước, không dính dầu. Qua lớp thủy tinh có thể quan sát được quá trình lên men bên trong và xác định được thời điểm thưởng thức ngon nhất.

Lâm Du: “Rượu nho ủ khoảng một tháng là có thể uống được. Khi uống nhớ lọc cặn. Ai không thích ngọt thì lúc nãy có thể cho ít đường hơn.”

Khán giả trên livestream đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, ai nấy đều xoa tay chờ sẵn, tập trung vào việc chính của ngày hôm nay.

Lâm Du vừa hô "bắt đầu", mấy ngàn sản phẩm đã biến mất nhanh như nước thấm vào sa mạc, chỉ trong nháy mắt nút mua đã chuyển sang màu xám.

Người mua được thì vui mừng khôn xiết, người không mua được thì kêu gào đòi Lâm Du tăng sản lượng.

Lâm Du: “… Lá sen sẽ được bán lần cuối vào đợt sau, sau đó sẽ không còn nữa. Tiếp theo sẽ là hạt sen.”

Hạ qua đi, mùa lá sen cũng sắp hết. Nhưng chờ một thời gian nữa, đài sen sẽ mọc lên, hạt sen phơi khô có thể kịp thời bổ sung.

Chào tạm biệt người hâm mộ, Lâm Du tắt máy livestream.

Cục Bông lấp ló ngoài cửa với vẻ mặt như kẻ trộm. Lâm Du gọi nó vào, vừa vuốt lông vừa khen ngợi.

“ Cục Bông của chúng ta giỏi quá! Không như chị Manh Manh của em, trâu lớn tướng rồi mà còn ra bờ sông chơi với trẻ con!”

 Cục Bông vừa từ bờ sông về, lén lút dụi đi lớp cát dính trên móng vuốt, rùng mình một cái, chột dạ nhưng vẫn cố ưỡn n.g.ự.c ra vẻ. Đúng vậy, mình ngoan lắm, chưa bao giờ ra bờ sông đâu!

Cuộc sống của Lâm Du ở nhà ồn ào nhưng vô cùng phong phú.

Ngược lại, ba người nhà họ Từ lại gặp đủ mọi chuyện không thuận lợi. Gia đình họ cuối cùng cũng không bị tạm giam lâu, lý do là vì tổn thất trên vùng núi Lâm Du nhận thầu không lớn. Ba người này như thể bị sao Thái Tuế chiếu mệnh, vừa lên núi đã gặp đủ thứ tai bay vạ gió nên không gây ra thiệt hại kinh tế đáng kể. Huệ Hòa đã đưa ra một khoản tiền bồi thường không nhỏ, Từ Hâm bán đi căn nhà cũ, cộng thêm một phần tiền tiết kiệm, nhanh chóng trả đủ tiền.

Cuối cùng, họ chỉ bị phán quyết bồi thường và lưu lại hồ sơ phạm tội.

Từ Hâm bước ra khỏi đồn cảnh sát, hung hăng nhổ một bãi nước bọt, chỉ cảm thấy mình xui xẻo tột cùng.

Đương nhiên, hắn không trách mình lòng dạ xấu xa, mà lại quay sang trách bố mẹ vô dụng. Hắn đổ lỗi cho trời, cho đất, cho tổ tiên, chỉ không trách bản thân mình.

Trong lòng Từ Hâm dĩ nhiên cũng căm hận Lâm Du. Nếu không phải những thứ cô nuôi quá tà ma, sao hắn lại có thể thất bại? Chỉ có điều, Lâm Du bây giờ rõ ràng là người hắn không thể động vào, đành phải bỏ cuộc.

“Về nhà!”

May mà hắn vẫn còn hai căn hộ trong thành phố, còn có công ty và sự nghiệp riêng. Chuyện trong làng cứ để vậy đi, dù có phát triển đến mấy, chẳng lẽ làng Liên Hoa có thể trở thành nơi sầm uất được săn đón như trung tâm huyện sao? Không thể nào!

Từ Hâm tự an ủi mình xong, lại lao đầu vào công việc.

Nào ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn đã bận đến bù đầu.

Những ngôi nhà hắn từng thi công trước đây, do ăn bớt nguyên vật liệu, nay bắt đầu xuất hiện các vấn đề như thấm dột, nứt tường, sàn nhà ngấm nước. Trước kia, đây đều là chuyện nhỏ. Gặp khách hàng dễ tính thì hắn chối bay chối biến, gặp khách khó tính thì cho thợ sơn đến sửa qua loa là xong.

Mấy năm qua, Từ Hâm đều xử lý như vậy. Ai ngờ lần này lại đụng phải "thứ dữ".

Một khách hàng trông có vẻ hiền lành, lại âm thầm liên kết với mấy nhà khác cũng gặp vấn đề về chất lượng, cùng nhau kiện hắn!

Không chỉ vậy, họ còn làm ầm lên tận đài truyền hình.

Từ Hâm không nghe điện thoại định giả điếc, kết quả lại bị phóng viên tìm đến tận công ty.

Cậu nhân viên trẻ mà Từ Hâm thuê nói năng không kiêng nể, tuồn hết mọi bí mật của công ty ra ngoài.

“Sơn công ty chúng em dùng đều là loại này. Nếu khách hàng hỏi thì cứ bảo đây là sơn kết tủa, có mấy mức giá, nhưng thực tế thì... hehe.”

“Anh hỏi chống thấm à, chống thấm là thầu ngoài. Chính là ông Lý già ở huyện, cái ông đi xe ba gác chuyên rao chống thấm ấy.”

“Sàn nhà chúng em bảo là lấy hàng từ tỉnh về, nhưng thực ra là lấy ở chợ nội thất trong huyện thôi. Mỗi mét vuông gạch ăn hoa hồng bốn phần.”

“Khách hàng muốn lát sàn gỗ là chúng em thích nhất, hoa hồng sàn gỗ cao lắm… Anh hỏi formaldehyde à? Formaldehyde thì liên quan gì đến chúng em, lấy bằng chứng chuyện này không dễ đâu.”

Cậu nhân viên này là em trai của một người anh em mà Từ Hâm quen khi còn lăn lộn ngoài xã hội.

Số tiền đầu tiên mà Từ Hâm kiếm được ở phương Nam không hề trong sạch, đó là do hắn cùng người khác làm đa cấp mà có. Anh trai của cậu nhân viên này chính là người bị Từ Hâm lừa đi, cuối cùng không may bị xe đụng c.h.ế.t trong lúc bỏ trốn.

Từ Hâm đã giấu nhẹm cái c.h.ế.t của người anh em, chỉ nói là tai nạn. Hắn còn tỏ ra sống rất có tình có nghĩa, nhận em trai của người anh em kết nghĩa vào làm việc.

Không ngờ cậu bé này lại luôn để bụng chuyện đó. Thấy có phóng viên đến, cậu đã kể hết mọi chuyện mình nghe được.

Phóng viên thấy cậu còn nhỏ, bèn hỏi thêm cậu bao nhiêu tuổi.

Cậu bé nhếch mép cười: “Tháng sau em mười sáu.”

Sau khi anh trai qua đời, ông bà nội và bố cậu lần lượt mất, mẹ cũng đi bước nữa. Cậu học hành không tốt, học hết cấp hai thì nghỉ, khai gian tuổi để đi làm. Cậu không ngờ lại có thể kéo kẻ đã hại c.h.ế.t anh trai mình xuống ngựa.

Đáng giá!

Phóng viên tắt máy ghi âm, hỏi thêm vài câu, cuối cùng đứa trẻ cũng bật khóc.

Người phóng viên không đăng câu chuyện của cậu lên để câu view, mà soạn lại thành một bộ hồ sơ giúp cậu gửi cho cảnh sát. Cảnh sát nhanh chóng dựa vào hồ sơ tìm được các nạn nhân của đường dây đa cấp năm đó. Vụ án cũ được lật lại, tội danh tổ chức bán hàng đa cấp, thuê lao động trẻ em, thi công ẩu… đủ các loại tội, khiến Từ Hâm vừa được thả ra lại bị bắt giữ quy án.

Còn về cậu bé chưa tròn mười sáu tuổi, sau khi biết cậu thực sự không muốn đi học nữa, người phóng viên đã giới thiệu cậu đến thị trấn Phương Bình. Họ hàng của anh ở đó vừa mở một quán ăn đồng quê, đang cần người phụ giúp.

Cậu bé này không có gia đình, để ở huyện lang thang lêu lổng, lỡ sa vào thói hư tật xấu thì càng phiền phức. Môi trường trên núi dù sao cũng trong lành hơn, người họ hàng kia lại là đầu bếp. Cậu bé đến đó làm phụ bếp, từ từ học một cái nghề, sau này cũng có cái nghề để an cư lạc nghiệp.

Chuyện nhà họ Từ bán nhà bán xe để bồi thường cho các nạn nhân năm xưa không cần bàn tới, riêng Từ Hâm chắc chắn sẽ phải ngồi tù vài năm.

Bạc Xuyên nghe tin tức về nhà họ Từ, không hề thấy bất ngờ.

Thực ra, gia phong nhà họ Từ không tốt, trong mệnh vốn không có của cải.

Là do ông cụ nhà đó không biết học được chút phong thủy ở đâu, đã mời cây du và con bọ cạp về, nhờ vậy mà gia đình mới được ấm no. Vốn dĩ, việc mượn vận may của tiên gia bảo hộ này, chỉ cần sau đó thành tâm thờ phụng, làm nhiều việc thiện, phúc đức tự nhiên sẽ đến. Nhưng gia đình này vừa không lương thiện, lại không coi trọng tiên gia.

Bây giờ tiên gia đã đi, vận khí trong nhà lập tức tan biến, những việc ác làm năm xưa giờ vận rủi ập đến, cả gia đình đều phải chịu báo ứng.

Bạc Xuyên tưới nước cho mầm cây du trước đạo quán. Mầm cây này được chiết từ cành của cây du già, đặt ở bên cổng chính, lớn nhanh như thổi, bây giờ đã thành một cây non.

Cây du già đó được dùng làm xà nhà, chứng tỏ mệnh nó vốn có duyên với Sơn Thần. Giữ lại cành của nó cũng là để kết một mối nhân quả cho cây.

Nguyên Quân vẫn được thờ cúng bằng hoa sen cắm trong bình sứ như trước. Lâm Du bán hết lá sen trong hồ, nhưng không hề có ý định bán hoa sen.

Theo cô, hoa là để ngắm. Cô nhận thầu hồ sen không chỉ để kiếm tiền, mà chủ yếu là vì nó đẹp. Nếu hái hết hoa sen, cô còn ngắm gì nữa?

Cả một hồ sen nở rộ, khoe sắc muôn vẻ. Mấy ngày trước Dương Chỉ còn đặc biệt vác giá vẽ đến để ký họa.

Đang tưới nước thì anh nghe thấy tiếng người vội vã chạy tới.

Anh thấy rất nhiều người trong làng đang đến, đi giữa là Tuệ Vân, chồng cô vác hai chiếc ghế tựa cao. Vừa đến đạo quán, họ đã quỳ xuống trước bồ đoàn.

“Cảm tạ Nguyên Quân, Văn Văn nhà chúng con thi đỗ rồi!”

Nữ Phụ Xuyên Thư, Về Thôn Trồng Trọt [Mỹ Thực]

Chương 127:chương 127