Nữ Phụ Xuyên Thư, Về Thôn Trồng Trọt [Mỹ Thực]

Chương 128:chương 128

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tuệ Vân vô cùng kích động. Kể từ lúc biết tin con gái đã đỗ vào lớp chuyên của trường cấp ba trọng điểm thành phố, cô đã vui đến mức muốn chạy ngay đến đây. May mà chồng và mẹ chồng đã cản lại, bảo cô phải chuẩn bị chiếc ghế tựa cao đã hứa cúng cho Nguyên Quân trước đã. Hôm nay là ngày lành tháng tốt, họ mới khiêng ghế đến làm lễ tạ ơn.

Bạc Xuyên không lấy làm ngạc nhiên. Đạo quán bây giờ đã có bức tượng gỗ do chính tay anh điêu khắc trấn giữ, con gái nhà này lại nghe nói là một cô bé học giỏi, phẩm chất tốt, nên chút may mắn đó ưu ái cho cô bé cũng là điều dễ hiểu.

Gia đình Tuệ Vân thành kính làm lễ tạ, nhưng Văn Văn lại có chút do dự. Là một học sinh giỏi, cô bé luôn được sách vở và nhà trường dạy rằng không nên mê tín dị đoan. Nhưng quả thật hôm thi cử của cô bé rất thuận lợi, đề văn làm văn là dạng đã từng ôn luyện, bài toán nâng cao cuối cùng cũng là dạng bài cô bé am hiểu…

Tuệ Vân sốt ruột kéo tay con gái, Văn Văn ngoan ngoãn đi theo mẹ, vẻ mặt bối rối của cô bé lọt vào mắt Bạc Xuyên.

Bạc Xuyên nói: “Lòng thành là được, Nguyên Quân sẽ không chấp nhặt chuyện nhỏ…”

Cục Bông kêu "meo meo" rồi nhảy lên, ngồi chễm chệ trước tượng thần, chống người l.i.ế.m móng vuốt.

Tuệ Vân hai mắt sáng rỡ, quay sang giới thiệu với con gái: “Lại đây, lại đây nào Văn Văn, mau cúi lạy cha nuôi của con đi.”

Bạc Xuyên: …

Văn Văn: …

Người trong làng thì chẳng ai thấy lạ. Trước đây, nếu đứa trẻ nào trong làng tính số mệnh thấy thiếu thứ gì đó, người nhà sẽ tìm một vật trong làng để cho nó nhận làm cha mẹ nuôi. Hồi nhỏ, Diêu Tửu vì ngũ hành thiếu Mộc nên bị cha bắt nhận một cây dương trong làng làm cha nuôi. Còn Diêu Hướng Quân, có một thầy bói đi ngang qua phán rằng trong mệnh anh có một kiếp nạn liên quan đến nước, nên phải nhận một tảng đá lớn dưới sông làm cha nuôi. Về sau, có một năm lũ lụt lớn, cha nuôi của Diêu Hướng Quân và cha nuôi của Diêu Tửu đều bị nước cuốn trôi mất…

Bây giờ, nhà Tuệ Vân cảm thấy con mèo này đã phù hộ cho việc học của Văn Văn, nên nhận nó làm cha nuôi cũng không có gì to tát. Hơn nữa, nhận mèo làm cha nuôi còn hơn khối cha nuôi thân cây của Diêu Tửu và cha nuôi tảng đá của Diêu Hướng Quân chứ? Ít nhất thì nước không cuốn trôi được.

Văn Văn dở khóc dở cười: “Làm gì có chuyện như vậy …”

Tuệ Vân lý lẽ đanh thép: “Hôm đó mẹ đến đây cầu khấn, chính nó đã đứng ngay trước mặt mẹ. Mẹ nói xin nó phù hộ cho việc học của con được thuận lợi, nó còn kêu 'meo' mấy tiếng đấy! Sao lại không phải là linh nghiệm chứ? Con gái, nghe lời mẹ, qua đây dập đầu lạy cha nuôi cho đàng hoàng, đảm bảo ba năm tới của con mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, tương lai thi đỗ đại học tốt.”

Người trong làng cũng hùa theo.

“ Đúng đấy Văn Văn, hôm đó bọn ta đều thấy, Cục Bông linh lắm, mẹ cháu vừa nói xong là nó kêu ngay. Chắc chắn là linh nghiệm rồi.”

“Ta phải bảo thằng cháu nhà ta về đây khấn mới được, thà tin là có còn hơn không. Thằng nhóc đó sắp lên lớp 12 rồi, còn chưa đầy một năm nữa là thi đại học.”

“Vậy thì vất vả nhỉ, học sinh lớp 12 bây giờ chắc đều phải đi học thêm, nó có về được không?”

“Sao lại không? Bố nó tháng nào cũng lên núi thăm ta, xin nghỉ nửa ngày để về lễ bái là được chứ gì. Mẹ nó hai năm nay đã đi khắp nơi cầu khấn rồi, theo ta thấy còn không bằng về đây lạy Cục Bông nhà chúng ta!”

“Nếu bà không yên tâm thì cứ làm cả hai cho chắc. Ngoài việc lạy Cục Bông, thì thỉnh thêm một pho tượng Nguyên Quân nhỏ về thờ.”

Bà lão đang nói vỗ đùi một cái: “ Đúng rồi! Ta nên thỉnh một pho tượng nhỏ về mới phải!”

Ánh mắt đầy mong đợi của mọi người đổ dồn về phía Bạc Xuyên. Việc thỉnh tượng phải được Bạc Xuyên đồng ý, và đây cũng là một trong những nguồn thu nhập của nhiều đạo quán, chùa chiền.

Bạc Xuyên: … “… Được ạ.”

Tuy không biết tại sao câu chuyện đột nhiên lại chuyển sang việc thỉnh tượng, nhưng tu sửa đạo quán không chỉ là vẻ bề ngoài, mà còn là để tăng hương khói và sự tín nhiệm của mọi người. Có người đến thỉnh tượng, nói thế nào cũng là một bước tiến.

Cả đám người nói chuyện một hồi đã lạc đề đi đâu mất, cuối cùng Văn Văn vẫn bị mẹ ép nhận Cục Bông làm cha nuôi.

Cục Bông dừng động tác l.i.ế.m móng vuốt, đôi mắt mèo nhìn Văn Văn không chớp, một lúc lâu sau mới kêu khẽ một tiếng "meo".

Tuệ Vân mừng rỡ: “ Cục Bông nhận rồi! Văn Văn, lát nữa về con nhớ mang chút đồ ăn đến cho cha… nuôi nhé!”

Văn Văn: “Vâng ạ.”

Miệng thì cung kính, nhưng tay cô bé bất giác đã bắt đầu gãi cằm “cha nuôi”.

Cục Bông kêu "meo meo" hai tiếng, rồi ngoan ngoãn lăn lộn trên bàn, ngửa bụng lên cho gãi, phát ra tiếng gừ gừ khoái trá.

Má Văn Văn dần ửng hồng, cô bé đột nhiên cảm thấy có một người cha nuôi là mèo cũng không tệ.

Mãi sau này Lâm Du mới biết chuyện Cục Bông"kết nghĩa" bên ngoài, ấy là khi gia đình Tuệ Vân mang quà đến tận nhà. Dở khóc dở cười, Lâm Du cũng hào phóng thay Cục Bông nhận lấy quà. Việc học hành của bọn trẻ trong làng không dễ dàng, có thể giúp chúng có thêm một niềm an ủi trong lòng cũng tốt.

Thời gian nhập học của Văn Văn không còn nhiều, nhưng ngày nào cô bé cũng tranh thủ chạy đến đạo quán chải lông cho cha nuôi. Lâm Du quan sát vài lần, cảm thấy cô bé này hoàn toàn là do học hành mệt mỏi nên tìm đến đây để "xả stress" với mèo…

Cuộc sống của Cục Bông bây giờ có thể nói là ung dung tự tại. Mỗi ngày ăn cơm Lâm Du nấu, la cà trong làng kiếm chút đồ ăn vặt, tuần tra lãnh địa xong xuôi lại về đạo quán có người chải lông cho. Đôi khi Bạc Xuyên cũng tự kiểm điểm, cảm thấy vị Sơn Thần nhỏ này đầu óc không phát triển thêm chút nào là do nó. Anh thì tốn bao tâm sức tìm gỗ tốt để tu sửa đạo quán, còn nó thì chỉ biết ăn uống, chơi bời, xung quanh lại toàn người chiều chuộng, thế này thì tiến bộ làm sao được!

Nữ Phụ Xuyên Thư, Về Thôn Trồng Trọt [Mỹ Thực]

Chương 128:chương 128