Tiêu Kiều rửa sạch lá sen rồi cắt nhỏ, hôm sau mang theo đi làm.
Trà lá sen vốn có tính hàn, Tiêu Kiều chỉ dám cho một ít vào pha. Nước trà sau khi pha có màu nâu nhạt, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ. Sau một buổi dạy, Tiêu Kiều liền lấy ra uống.
Uống trà cả ngày, Tiêu Kiều cảm thấy hôm nay trời dường như không quá nóng, và cô cũng không thấy khát nước như mọi khi. Trước đây mỗi lần uống trà lá sen là cô lại phải đi vệ sinh liên tục, nhưng hôm nay thì không.
Trong lòng còn đang thắc mắc “liệu có phải mình cho quá ít lá sen không ”, tối đó Tiêu Kiều bị bạn bè rủ đi ăn một bữa tiệc nướng BBQ.
"Thôi xong rồi, ngày mai mình béo chắc luôn!"
Ăn xong, Tiêu Kiều liền bắt đầu hối hận.
Đồ nướng vừa nhiều dầu mỡ vừa cay, ngày mai mặt cô chắc chắn sẽ nổi mụn!
Thấp thỏm lo âu cả đêm, sáng sớm hôm sau thức dậy, Tiêu Kiều đứng bất động trước gương một lúc lâu.
Cô ghé sát vào, tỉ mỉ quan sát làn da của mình, và cảm thấy có lẽ mắt mình có vấn đề.
Tại sao trên da không nổi một cái mụn nào?
Thậm chí cô còn cảm thấy mặt mình không hề bị sưng.
Tiêu Kiều không thể tin nổi bước lên cân, và kết quả càng khiến cô kinh ngạc hơn.
Không ngờ cô còn nhẹ đi được gần một cân!
Ánh mắt Tiêu Kiều m.ô.n.g lung, cô ngồi trên giường nghĩ mãi không ra.
Một lúc lâu sau, cô mới bừng tỉnh, vội vàng gọi điện thoại cho mẹ.
"Mẹ ơi mẹ ơi, mẹ hỏi Lâm Du giúp con xem lá sen đó có bán không!?"
Về phía Lâm Du, cô không hề nghĩ rằng hồ sen lúc này có thể kiếm ra tiền, tâm trí cô đều dồn hết vào vụ dưa hấu.
Số dưa hấu bán cho siêu thị Huệ Hòa chỉ chiếm khoảng một nửa sản lượng. Với phần còn lại, Lâm Du tìm đến Diêu Vân trước tiên.
Lúc này đang là cuối học kỳ của trường mẫu giáo, phụ huynh của một số trẻ sắp đến tuổi đi học cũng đang tìm hiểu thông tin để đăng ký trước cho con. Điều khiến Diêu Vân vui mừng là, trong khi trước đây phần lớn phụ huynh có xu hướng gửi con đến trường ở huyện, thì năm nay đã có vài người khẳng định rằng vì đồ ăn của trường, họ sẽ cho con nhập học vào mùa thu tới.
Cô hiệu trưởng của trường mẫu giáo năm nào đến thời điểm này cũng đau đầu. Mấy năm gần đây, năm nào cũng có phụ huynh học được nửa chừng là chuyển con lên huyện, học sinh cứ ít dần qua mỗi năm. Năm nay hiếm hoi thuận lợi hơn năm trước một chút, cô hiệu trưởng vui đến mức lập tức tăng ngân sách cho nhà bếp và còn thưởng cho Diêu Vân một phong bao lì xì lớn. Phong bao này vừa là phần thưởng, vừa là chi phí vất vả cho Diêu Vân, bởi vì cô hiệu trưởng quyết định sẽ đưa nhà ăn trở thành một trong những điểm đặc sắc hàng đầu của trường.
Lúc Lâm Du đến, Diêu Vân đang họp cùng cô hiệu trưởng. Hàng năm, giữa hai học kỳ, trường mẫu giáo còn có một lớp trông trẻ hè kéo dài khoảng 50 ngày.
Nhiều phụ huynh chưa quyết định được mùa thu sẽ gửi con đi đâu, thường cho con theo học lớp hè một thời gian trước. Nếu hiệu quả tốt, mùa thu tự nhiên sẽ thuận lợi nhập học.
Vì vậy, lớp trông trẻ hè rất quan trọng. Cô hiệu trưởng định nhân lúc học kỳ chưa kết thúc, mời tất cả phụ huynh của các bé đang theo học đến dự một buổi họp mặt. Nói là họp phụ huynh, nhưng thực chất là để mọi người cùng nhau ăn uống, tổng kết sự tiến bộ của các bé và giới thiệu về trường, tạo nền tảng cho lớp hè.
"Phần nhà ăn là quan trọng nhất, nhớ bàn bạc kỹ với tiệm bánh bao, phải đặt mỗi loại nhân một ít."
Cách đây không lâu, Diêu Vân đã thỏa thuận với vợ chồng Diêu Hướng Quân, chủ tiệm bánh bao. Bây giờ, bữa phụ mỗi ngày của trường là bánh bao, kèm theo một hộp sữa. Vì là bánh bao cho trẻ con, lại lo các bé tranh cãi vì nhân mặn hay chay, nên họ dứt khoát làm bánh bao nhỏ lại, mỗi bé được hai cái, một mặn một chay, chỉ to bằng lòng bàn tay.
Bữa phụ này vừa ra mắt đã ngay lập tức được các bạn nhỏ yêu thích. Hiện tại, một số phụ huynh còn hỏi xem trường có thể cung cấp bữa sáng không. Vì đồ ăn của trường quá ngon, một số bé dứt khoát không ăn sáng ở nhà, để dành bụng chờ đến trường ăn bánh bao.
Trước những lời phàn nàn đau đầu của phụ huynh, cô hiệu trưởng lại không khỏi vui mừng.
"Buổi họp mặt phụ huynh sẽ được tổ chức theo hình thức tiệc đứng, nhà ăn sẽ chuẩn bị thêm điểm tâm, ngân sách có thể tăng lên một chút."
Diêu Vân cầm sổ ghi chép lại lời của hiệu trưởng, đồng thời đưa ra ý tưởng của mình: "Hay là chúng ta chuẩn bị một ít món chính và rau củ, xiên thêm ít que nướng, phụ huynh có thể cùng các bé nướng BBQ hoặc ăn lẩu?"
Diêu Vân chỉ là đề nghị bâng quơ, vì gần đây có không ít người ngoài đến thị trấn và họ đều làm như vậy.
Mắt cô hiệu trưởng lập tức sáng lên, bà nghĩ xa hơn Diêu Vân: "Được đó! Chúng ta sẽ tổ chức bữa trưa ở bờ sông!"
Tổ chức ở trường cũng tốt, nhưng tổ chức ở ngoài trời lại là một cách quảng bá tuyệt vời!
Các giáo viên khác cũng hưởng ứng.
"Em cũng thấy tổ chức ở bờ sông hay hơn, còn có thể tổ chức vài hoạt động cho phụ huynh và các bé."
"Vậy phải đảm bảo an toàn, có cần báo cáo với thị trấn không?"
"Không cần đâu, chúng ta sẽ chia các lớp lớn, vừa và nhỏ ra tổ chức theo từng ngày, chỉ cần số lượng không quá một trăm người thì không cần báo cáo."
"Cũng đúng, nếu tổ chức chung một lúc, chắc chắn sẽ không đủ người."
"Có thể để phụ huynh cùng nhau xiên que, cho các bé trải nghiệm niềm vui tự tay nấu nướng."
...
Mọi người cùng nhau góp ý, nhanh chóng chốt lại quy trình của buổi họp mặt.
Cô hiệu trưởng rất hài lòng, không quên dặn dò Diêu Vân đi mua thêm ít đồ uống.
Diêu Vân gật đầu, quay về nhà bếp nấu cơm. Không lâu sau, Lâm Du tìm đến.
Lâm Du cũng không vòng vo, hỏi thẳng Diêu Vân: "Dưa hấu trong ruộng nhà em chín rồi, chị có lấy không?"
Sở dĩ cô cung cấp cho Diêu Vân là vì Lâm Du nhớ lời hứa trước đây. Lúc đó, Diêu Vân chỉ nói hy vọng nếu Lâm Du có sản lượng dư thì bán cho mình
Nhưng kể từ đó, rau củ của thôn Liên Hoa ngày càng ngon hơn. Hiện tại, Diêu Vân lấy hàng từ mấy người họ hàng trong làng và cũng đã đăng ký ở siêu thị Huệ Hòa. Vốn dĩ Huệ Hòa không muốn, nhưng vì cô là người trong làng, lại cung cấp trực tiếp cho trường mẫu giáo nên Tiêu Phượng Vân cũng miễn cưỡng đồng ý.
Một là vì trường mẫu giáo chỉ phục vụ các bé, trong môi trường khép kín rất khó để danh tiếng lan truyền ra ngoài, hai là vì lượng tiêu thụ của trường không nhiều.
Hơn hai trăm đứa trẻ thì ăn được bao nhiêu? Hơn nữa, rau củ của thôn Liên Hoa khá đắt, Diêu Vân khi mua cũng chỉ mua hai loại, kết hợp với các loại rau khác.
Vì vậy, Diêu Vân đã giảm bớt áp lực về mặt này và thực sự không tìm Lâm Du để yêu cầu cô thực hiện lời hứa.
Lần này Lâm Du đột nhiên nói dưa hấu chín, Diêu Vân chỉ ngẩn ra một lát rồi vui mừng nhoài người về phía trước: "Lấy, lấy chứ!"
Mùa hè đến rồi, không có dưa hấu thì sao được!
Lâm Du: "Vậy được, một ngày mười quả có đủ không?"
Diêu Vân: "Mười hai quả đi..."
Dù sao cũng phải có dư một chút, nếu không đủ thì không hay.
Giá cả cũng dễ nói chuyện. Huệ Hòa lấy giá hai tệ một cân, Diêu Vân xin hiệu trưởng duyệt giá và được mức giá ưu đãi một tệ rưỡi.
Cô hiệu trưởng còn dặn Diêu Vân: "Lúc tổ chức họp phụ huynh thì lấy nhiều một chút, mấy ngày đó mỗi ngày lấy hai mươi... à không, mười quả thôi!"
Cũng để các phụ huynh nếm thử đồ ngon của trường!
Lâm Du tính toán sản lượng dưa hấu nhà mình rồi đồng ý.
Số dưa hấu còn lại không nhiều lắm. Lâm Du quyết định giữ lại để ăn, ăn không hết thì còn có bò con, dê con. Hôm qua chia dưa hấu cho mấy thành viên trong nhà, chúng đều ăn rất vui vẻ. Manh Manh còn ăn sạch cả vỏ.