Chỉ là không ngờ.
Đột nhiên một trận gió âm thổi tới, cây nến dẫn hồn trong tay tôi lập tức bị thổi tắt.
Trần Phi Phi nhìn chính mình trong gương, khóe mắt liếc thấy tôi, ánh mắt liền thay đổi lớn. Tôi cũng chẳng bận tâm gì khác, vung sợi dây giấu sau lưng ra, lập tức quàng vào người Trần Phi Phi.
“Bà muốn tôi c.h.ế.t đúng không? Tôi c.h.ế.t cho bà xem.” Trần Phi Phi la lên chói tai, thân mình vặn vẹo liền ngả ra ngoài ban công.
Nhảy thật!
Tôi không kịp dùng kế khích tướng, chỉ có thể kéo sợi dây.
Chỉ là không ngờ sợi dây lại trượt từ vai Trần Phi Phi xuống cổ, tôi vừa kéo một cái, cả người Trần Phi Phi liền bị treo lơ lửng bên ngoài ban công.
“Phi Phi!” Vợ chồng Trần Hướng Đông ở dưới lầu sợ hãi kêu lớn.
Tôi vội vàng kéo sợi dây, lao đến mép ban công, vươn tay túm lấy cổ áo Trần Phi Phi, cứ thế kéo Trần Phi Phi từ dưới ban công lên.
Trần Phi Phi bị tôi kéo về ban công, nhào vào người tôi, hai tay liền bóp chặt cổ tôi.
“Bà già! Tôi g.i.ế.c bà!”
Trần Phi Phi sức lực rất lớn, la hét điên cuồng.
Tôi chịu đựng cơn đau ở cổ, quàng sợi dây đỏ trong tay vào người Trần Phi Phi, sau đó vỗ vào bụng Trần Phi Phi một chưởng, đẩy Trần Phi Phi ra khỏi người tôi.
Trần Phi Phi ngã xuống đất, tôi ho khan rồi dùng sợi dây đỏ trói Trần Phi Phi thật chặt.
“Mở cửa!”
Bà Trần đã xông lên đến tầng ba, dùng sức đập cửa.
Tôi hoạt động cổ một chút, sau đó nắm lấy sợi dây, kéo Trần Phi Phi đến cửa phòng, mở chốt cửa.
Trần Hướng Đông và bà Trần cùng xông vào, nhìn thấy Trần Phi Phi đang bị trói dưới đất.
“Phi Phi, con không sao chứ?” Bà Trần lo lắng hỏi.
Chỉ là miệng Trần Phi Phi cũng bị tôi dùng dây trói lại, căn bản không nói được gì, chỉ không ngừng giãy giụa rên rỉ.
“Ra ngoài! Chuyện chưa kết thúc. Không muốn con gái các người c.h.ế.t thì trước khi trời sáng, tôi chưa ra ngoài, ai cũng đừng vào.” Tôi lại đẩy hai người họ ra ngoài, khóa trái cửa lại.
Ngoài cửa, giờ đã yên tĩnh.
Tôi đi đến mép ban công, nhặt chiếc gương đồng trên mặt đất, sau đó đóng cửa ban công lại, kéo từng tấm rèm cửa xuống.
Gương đồng đã có trong tay, tiếp theo chính là bước then chốt nhất, loại bỏ quỷ khí, và lấy lại dương thọ cho Trần Phi Phi.
Tôi lấy một cây bút từ trong túi mình ra, lại thả chú mèo đen nhỏ Viên Than đang được ôm trong túi vải đen ra.
“Viên Than, ngoan, đừng chạy lung tung.” Tôi cho Viên Than một miếng cá khô nhỏ, rồi xoay người đi đến trước tủ quần áo trong phòng.
Cánh cửa tủ quần áo không nhỏ, tôi cầm bút bắt đầu vẽ phù chú.
Từng đạo phù chú được vẽ xong.
Tôi lại xoay người đi đến trước mặt Trần Phi Phi đang giãy giụa, chấm chu sa trên bút lông vào trán cô ta.
Một nét bút rơi xuống.
Trần Phi Phi thất thần, ngơ ngẩn nhìn tôi.
Tôi lại thắp lên một cây nến trắng ở góc tường, sau khi cực kỳ chắc chắn, một tay xách Trần Phi Phi đứng dậy, đi tới trước cửa tủ quần áo.
7
Một giọt m.á.u từ đầu ngón tay tôi rơi xuống tay nắm cửa.
Khe cửa tủ quần áo lập tức tỏa ra làn sương đen, không ngừng lan ra bên ngoài.
Một tay kéo Trần Phi Phi, tay kia dắt chú mèo đen nhỏ Viên Than, sau khi cánh cửa mở ra, liền một bước đạp vào trong màn sương đen.
“Viên Than, dẫn đường.” Tôi nói một tiếng với Viên Than.
Viên Than kêu meo meo một tiếng, sau đó liền kéo sợi dây trong tay tôi, vừa đi vừa dừng trong màn sương đen. Mãi một lúc sau, màn sương phía trước mới từ từ tan biến, hiện ra một con phố trông vô cùng hoang vắng.
Trên con phố rất yên tĩnh, có thể nhìn thấy từng bóng người mơ hồ đang đi lại.
Những bóng người đó nhìn thấy tôi, đều rất tò mò mà nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi không quản nhiều, dắt Viên Than, kéo Trần Phi Phi đang thất thần, liền đi tới trước một căn lầu nhỏ treo đèn lồng trắng.
Kẽo kẹt…
Cánh cửa vốn đang đóng của căn lầu nhỏ, lại tự động mở ra.
Tôi kéo Trần Phi Phi bước vào căn lầu nhỏ.
Trong sảnh chính căn lầu nhỏ, một người đàn ông mặc đồ trắng xuất hiện, dung mạo tuấn tú, cằm góc cạnh, da dẻ trắng đến mức quá đáng.
Người đàn ông áo trắng cười nhìn tôi: “Chào mừng đến với Thương Hội Thiên Địa. Cô bé, cô lại tới rồi, vẫn là đến bán âm khí sao?”
Tôi hơi gật đầu, đưa chiếc gương đồng cổ trong lòng ra nói: “Quy tắc cũ, tám phần cho chủ cũ, hai phần là thù lao của tôi.”
Người đàn ông áo trắng cầm gương đồng nhìn một cái, rồi lớn tiếng nói vào bên trong: “Âm khí sáu lạng ba tiền, tương đương mười tám năm dương thọ, tám phần về chủ cũ, hai phần về thương nhân.”
Trong tiệm, một bàn tay đột nhiên vươn ra tóm lấy chiếc gương đồng.
Từ trong gương đồng một luồng khí đen cuồn cuộn trào ra, bị bàn tay rất dài kia tóm lại, sau đó ném vào một chiếc lò đồng khổng lồ giữa đại sảnh.
Người đàn ông áo trắng tuấn tú cầm một cuốn sổ sách lên, trong tay xuất hiện một cây bút loang lổ máu, bắt đầu vẽ vời trên sổ sách.
Sổ sách viết xong.