Người đàn ông áo trắng tuấn tú mỉm cười nhìn tôi: “Cô bé. Cô có một trăm hai mươi Thiên Địa Đại Tiền, muốn mua thứ gì không?”
“Không cần.” Tôi lắc đầu.
Người đàn ông áo trắng tuấn tú mỉm cười, sau đó cây bút loang lổ m.á.u chấm vào giữa trán Trần Phi Phi, khuôn mặt gầy gò trắng bệch của Trần Phi Phi lập tức trở nên hồng hào.
Mọi chuyện đã xong.
Tôi dắt Viên Than, kéo Trần Phi Phi liền rời khỏi chợ quỷ.
Xuyên qua màn sương, dưới sự dẫn dắt của Viên Than, chúng tôi lại trở về phòng.
Chỉ là, khi cánh cửa tủ quần áo của tôi đóng lại, cây nến trắng ở góc bên cạnh đã cháy được một nửa.
Tôi tiến lên thổi tắt cây nến, làn sương đen thoát ra từ cánh cửa tủ đã hoàn toàn tan biến.
Mà lúc này Viên Than đang nằm bò trên đất, đã không còn sức lực.
Tôi ôm Viên Than lên, nhét một miếng cá khô nhỏ vào miệng nó, khẽ nói: “Vất vả cho mày rồi, về nhà tao làm món ngon cho mày ăn.”
Viên Than kêu meo meo một tiếng, dụi dụi đầu vào tôi.
Tôi đặt Viên Than vào túi đen, lại cởi dây trói Trần Phi Phi, cùng với chiếc gương đặt vào túi của mình.
Ngay khoảnh khắc tôi lau đi dấu ấn trên trán Trần Phi Phi.
Ánh mắt Trần Phi Phi khôi phục lại vài phần thần trí, chỉ là nhìn tôi một cái, liền lại ngất đi.
Ngất đi cũng là chuyện bình thường.
Trước đó đã giằng đồ cổ vả lâu như vậy, giờ phút này Trần Phi Phi tuy đã khôi phục không ít dương thọ, nhưng cũng mất đi kha khá, cơ thể suy nhược nghiêm trọng, sau này chắc chắn sẽ ốm một trận lớn, phải dưỡng bệnh vài ngày mới có thể từ từ hồi phục.
Tôi đi đến cửa, mở cửa phòng.
Vợ chồng nhà họ Trần đang ngồi dưới đất, thấy tôi liền vội vàng đứng dậy.
“Được rồi, con bé không sao nữa rồi.” Tôi nói với hai người họ: “Trần Phi Phi sẽ ốm một trận lớn, nhưng hai người cũng đừng lo lắng, từ từ giúp cô ta điều dưỡng cơ thể. Lần này cô ta chỉ mất năm năm dương thọ, sau này nếu không có gì ngoài ý muốn, sống đến bảy tám mươi tuổi hẳn là không thành vấn đề.”
Trần Hướng Đông nghe vậy, mừng đến phát khóc, vội vàng quỳ xuống đất, muốn dập đầu lạy tôi.
Bà Trần cũng vội vàng quỳ xuống.
“Không cần dập đầu. Trương Chu đâu rồi? Tôi cần biết tung tích Đèn Trường Minh.” Tôi nói với Trần Hướng Đông.
Trần Hướng Đông vội vàng gật đầu, rồi liền móc điện thoại ra, gọi đi.
Chỉ là Trương Chu dường như không nghe máy, Trần Hướng Đông ngây người nhìn điện thoại của mình.
Và đúng lúc này, điện thoại của tôi reo lên.
Tôi mở điện thoại, chỉ thấy trên đó có thêm một tin nhắn: [Đèn Trường Minh đang ở Cầm đồ Thiên Bảo.]
Cầm đồ Thiên Bảo?
Tôi ngẩn người.
Trước đó rất nhiều lần tôi đến Cầm đồ Thiên Bảo nhờ ông chủ bên đó giúp đỡ, nhưng vẫn không có tin tức gì về Đèn Trường Minh.
Vậy mà giờ phút này Trương Chu lại gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng Đèn Trường Minh đang ở Cầm đồ Thiên Bảo.
Trần Hướng Đông sắp xếp xe đưa tôi về nhà.
Sau khi nấu thịt gà và bí đỏ cho Viên Than, tôi một mình bắt taxi đến Cầm đồ Thiên Bảo.
Đến Cầm đồ Thiên Bảo.
Ông chủ Dương của tiệm cầm đồ thấy tôi, vội vàng dẫn tôi vào kho bên trong.
Trên bàn giữa kho đặt một chiếc đèn đồng, chính là chiếc Đèn Trường Minh khảm vàng vân chim mà tôi vẫn luôn tìm kiếm.
“Ông chủ Dương, chiếc đèn này ai đưa tới vậy?” Tôi truy hỏi.
Ông chủ Dương đáp: “Là cậu Trương. Chị Hứa, sao chị lại quen cậu ấy vậy? Cậu ấy trong giới cầm đồ của chúng tôi đúng là thần nhân, thứ gì cũng có thể tìm được. Nếu chị tìm cậu ấy sớm hơn, e là thứ này đã được chị tìm về từ lâu rồi!”
Tôi nghi hoặc nói: “Không phải ông đã nói với cậu ấy rằng tôi đang tìm chiếc Đèn Trường Minh này sao?”
“ Tôi ư?” Ông chủ Dương do dự nói: "Có lẽ vậy. Hai năm nay tôi vẫn luôn giúp chị tìm, có thể có người đã nói với cậu ấy. À phải rồi, cậu Trương nói rồi, chị đưa năm trăm nghìn là được.”
Năm trăm nghìn?
Cũng không quá nhiều.
Giao ước của tôi và Trương Chu là cậu ấy sẽ cho tôi biết tung tích của Đèn Trường Minh.
Giờ tôi bỏ tiền ra mua, cũng là điều đương nhiên.
Sau khi đưa tiền, tôi mang theo Đèn Trường Minh rồi trở về nhà mình.
8
Nửa tháng sau.
Sau khi Viên Than hồi phục sức lực, tôi đưa Đèn Trường Minh về chợ quỷ, nhưng vì đã kéo dài thời gian quá lâu, tôi chỉ khôi phục được mười chín năm dương thọ.
Chỉ sau một đêm, tôi trẻ ra gần hai mươi tuổi.
Gương mặt không còn vẻ ngoài năm mươi mấy tuổi, mà đã trở lại dáng vẻ ba mươi mấy tuổi.
Tôi nhìn mình trong chiếc Gương đồng Tứ Ngư Bàn Cẩm, chiếc gương này tuy không còn âm khí nhưng vẫn có thể soi rõ dung mạo của tôi. Tôi trong gương, lại còn đẹp hơn cả tôi khi hai mươi mấy tuổi trước đây.
Lại một ngày khác, vào giờ Tý đêm khuya.
Tôi dắt mèo đen Viên Than đến cửa hàng.
Cửa hàng vừa mở không lâu.
Bên ngoài đã có hai vị khách bước vào.
Tôi đứng dậy khỏi ghế nằm, liền nhìn thấy hai người quen thuộc.
Trần Hướng Đông dắt Trần Phi Phi, cả hai nở nụ cười nhìn tôi.
“Ông Trần, muốn mua đồ cổ sao?” Tôi cười hỏi.
Trần Hướng Đông vội vàng lắc đầu, xua tay nói: “Không đâu, nhà chúng tôi không đụng tới mấy thứ này nữa. Lần này, tôi đặc biệt đưa Phi Phi đến xin lỗi cô.”
Giờ phút này, Trần Phi Phi trông e dè hơn rất nhiều, không còn vẻ kiêu ngạo như hôm đó.
“Em xin lỗi, chị… chị Hứa.” Trần Phi Phi nhìn tôi qua ánh đèn, nghi hoặc nói: "Chị Hứa, trông chị hình như trẻ hơn trước rất nhiều?”
Tôi khẽ cười, gật đầu nói: “ Tôi vốn dĩ đã không phải là bà lão rồi. Thôi được, gặp được hai người cũng coi như có duyên. Chuyện đã qua, không cần nhắc lại nữa.”
“Em xin lỗi. Chị Hứa à.” Trần Phi Phi cúi người chào tôi một lần nữa, sau đó hai tay đưa tới một chiếc hộp nói: "Đây là món quà riêng em chuẩn bị cho chị, chị nhất định phải nhận đó ạ.”
Quà ư?
Tôi nghi hoặc mở hộp ra, nhìn thấy chìa khóa xe bên trong, rồi lại nhìn ra chiếc xe thể thao màu đen đậu bên ngoài.
Phải nói là, từ khi tôi già đi, mấy năm nay tôi vẫn chưa từng lái xe.
“Vậy thì cảm ơn cô bé.” Tôi không từ chối.
Trần Phi Phi do dự hỏi: “Chị Hứa, sau này em có thể đến tìm chị chơi được không?”
“Chơi ư? Vậy em chỉ có thể đến cửa hàng tôi chơi vào nửa đêm thôi.” Tôi cười bất đắc dĩ.
Trần Phi Phi nhìn những đồ cổ xung quanh, rụt cổ lại, khẽ nói: “Vậy… để sau vậy. Chị Hứa, bọn em về trước đây, không làm phiền chị làm ăn nữa.”
Tôi thấy hai cha con họ sắp đi, do dự một chút rồi hỏi: “Ông Trần, Trương Chu có quan hệ gì với ông vậy?”
“Trương Chu à?” Ông Trần ngây người một lát, sau đó lắc đầu nói: "Thật ra cũng không có quan hệ gì cả. Mấy hôm đó, khi tôi tìm cô ở Phan Gia Viên thì quen cậu ta. Ban đầu cậu ta nói có thể giúp tôi giải quyết vấn đề của Phi Phi, nhưng lại không giải quyết được. Thế nên tôi đã đưa cậu ta cùng đến tìm cô.”
Tôi gật đầu, tiễn hai người ông Trần lên xe.
Người đi rồi.
Tôi trở lại cửa hàng, nằm trên ghế, xoa cằm mèo đen Viên Than, không khỏi nhớ lại những cây nến trắng đã cháy thêm một chút hôm đó.
Xem ra Trương Chu này, sau này còn sẽ gặp lại.
Hoàn