Câu nói "để đoàn trưởng phải nhìn bằng con mắt khác" đã chạm đến lòng tự trọng của cô bé. Em gật đầu quả quyết: "Anh, vậy chúng ta tiếp tục chờ!"
Thế là ba anh em lại tiếp tục "mai phục" trong gió lạnh phương Bắc.
Nhưng thực tế luôn phũ phàng. Trong khi họ mơ mộng về một cuộc săn lẫy lừng, thì đám ma mị, với trí thông minh và trực giác nhạy bén của loài, đã sớm phát hiện ra họ. Chúng đã tương kế tựu kế, dụ ba anh em vào một cái bẫy được giăng sẵn.
Khi ba anh em còn đang nghĩ cách phục kích, thì chính họ lại bị phục kích bởi một đàn ma mị từ trên trời giáng xuống. Số lượng ma mị đông hơn rất nhiều so với những gì họ điều tra được. Chàng trai, dù ngây thơ đến đâu, cũng hiểu ra rằng họ đã bị lừa. Cậu chợt nhận ra tại sao những dị năng giả trưởng thành trong đoàn lại nói cậu tự cao tự đại.
Hai cô em gái hoảng sợ níu lấy tay áo anh trai. "Anh ơi, làm sao bây giờ?"
Lúc này, sự kiêu ngạo ngây thơ trong cậu tan biến, nhường chỗ cho trách nhiệm của một người anh. Cậu hít sâu một hơi, nói với hai em: "Anh giữ chân chúng, hai em chạy nhanh về thành đi!"
"Có nghe không!" cậu quát lên khi thấy hai em còn do dự.
Nhưng đã quá muộn. Con ma mị đầu đàn gầm lên một tiếng, cả bầy lập tức siết chặt vòng vây.
Xong rồi. Cậu tuyệt vọng nghĩ. Cả ba người họ sẽ không ai thoát được.
Cậu quay người, ôm chặt hai em vào lòng, nhắm mắt chờ đợi đòn tấn công chí mạng. Nhưng ngay sau đó, một tiếng "vút" xé gió vang lên. Một tia sáng vàng lóe lên, theo sau là tiếng kêu thảm thiết của con ma mị.
Có người cứu họ!
Chàng trai mừng rỡ quay lại. Cậu nhìn thấy một con hươu khổng lồ trắng muốt như ngọc, đang cao ngạo nhìn họ. Trên lưng hươu là một thiếu nữ xinh đẹp tựa tinh linh, tay giương cao cây cung, những mũi tên ánh sáng liên tục được ngưng tụ. Một mũi tên nữa lại bay ra, sượt qua tai cậu và găm thẳng vào một con ma mị khác đang chực tấn công họ từ phía sau.
Chàng trai ôm lấy ngực. Cậu cảm thấy mũi tên đó không chỉ b.ắ.n trúng con ma mị, mà còn b.ắ.n thẳng vào trái tim mình.
…
Khi Vụ Trà quay lại tìm Sở Hà Thiên, phía sau cô đã có thêm ba cái đuôi. Chàng trai thì chỉ biết đỏ mặt nhìn cô, còn hai cô em gái thì tíu tít quấn lấy cô không rời. Nhờ sự nhiệt tình của hai cô bé, Vụ Trà nhanh chóng biết được tên của họ là Bành Lư, Bành Vũ và Bành Ca, cùng lý do tại sao họ lại bị phục kích.
Họ thật sự rất ngây thơ. Vụ Trà chỉ mới cứu họ, họ đã đi theo răm rắp mà không hỏi một lời, thậm chí còn tự khai hết gốc gác của mình. Chàng trai Bành Lư thì không biết vì sao, suốt đường đi chỉ biết gật đầu, mặt lúc nào cũng đỏ bừng.
"Chúng ta đang đi đâu vậy ạ?" cuối cùng, cô em Bành Ca cũng nhớ ra để hỏi.
"Đi tìm đồng đội của chị," Vụ Trà đáp, ánh mắt đã hướng về phía Sở Hà Thiên đang đứng chờ dưới gốc cây.
Cô vui vẻ nhảy xuống khỏi lưng hươu. Chàng trai Bành Lư đang đỏ mặt đứng cạnh đột nhiên đưa tay ra đỡ cô một cái. Vụ Trà chỉ lịch sự cảm ơn rồi chạy ngay về phía Sở Hà Thiên.
Sở Hà Thiên nãy giờ vẫn đang ném một ánh nhìn khó hiểu về phía Bành Lư. Thấy Vụ Trà chạy tới, sắc mặt hắn mới dịu lại.
"Thuận lợi không?" hắn hỏi.
"Thuận lợi, chỉ là một đám ma mị tam khiếu thôi," Vụ Trà đáp, rồi nhìn ra sau lưng hắn, "Anh thì sao? Dọn dẹp xong tổ của chúng chưa?"
Nhìn đống xác ma mị tứ, ngũ khiếu chất đống, cô biết câu trả lời. Trước đó, họ phát hiện ra tổ ma mị này và định tiện tay xử lý. Nhưng Ni Ni đột nhiên báo tin có người bị vây công gần đó. Vừa mới đột phá Ngũ Khiếu, Vụ Trà hăng hái xin đi cứu người, để lại Sở Hà Thiên một mình dọn dẹp.
Và... cô còn mang về cho hắn một tình địch.
Sở Hà Thiên liếc nhìn chàng trai trẻ đang si mê nhìn Vụ Trà. Dù hắn rõ ràng đẹp trai hơn, mạnh hơn, chín chắn hơn, nhưng... chàng trai kia trẻ hơn hắn. Chỉ một điều đó thôi cũng đủ để dấy lên cảm giác nguy cơ.
Trong lòng Sở Hà Thiên dâng lên một cảm giác lạ lẫm. Hắn lẳng lặng nghĩ, đây có lẽ chính là cảm giác mà người ta gọi là... ghen.
Sở Hà Thiên cảm thấy mình đang đối mặt với một cuộc khủng hoảng lớn nhất kể từ khi gặp Vụ Trà.